☆, Cố làm ra vẻ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hồng Hề Việt cũng không ăn sáng cùng Diệp Cốc Thanh như thường ngày. Mới đầu Diệp Cốc Thanh cho là y thẹn thùng vì chuyện ngày hôm qua, cho nên không để trong lòng. Chờ hắn ăn xong bữa sáng nha hoàn mang tới, thời điểm chuẩn bị ra ngoài tìm người. Chỉ thấy Hồng Hề Việt từ bên ngoài trở về. Nhưng mà, quần áo trên người bị cắt qua vài chỗ, đầu tóc cũng rối loạn, giống như là vừa đánh nhau với ai đó.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh không khỏi hoảng lên, vội bước xuống thềm mở miệng hỏi: “Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Đánh nhau với ai?”

Hồng Hề Việt cúi đầu nhìn quần áo trên người, giận dữ nói: “Là cái tên điên Liêu Khải Vân kia.” Dứt lời, Hồng Hề Việt nhìn một chút, hất cằm với Diệp Cốc Thanh ý bảo đi vào trong nói chuyện.

Chờ cho Hồng Hề Việt đã thay quần áo xong, lúc này mới nói cho Diệp Cốc Thanh nguồn cơn câu chuyện.

Thì ra sáng sớm Hồng Hề Việt đã thức dậy, bởi vì quá mót nên vội chạy đến nhà xí. Thời điểm y sắp sửa đi vào, nghe thấy bên ngoài Cao Tĩnh Vũ nói chuyện với Mẫn Dịch, nói là Khúc Thành Dẫn triệu kiến.

Hồng Hề Việt nhớ lại lúc nói chuyện hôm qua với Diệp Cốc Thanh, liền muốn đi xem bọn họ nói cái gì. Nào biết, không đợi y đi vào trong đã bị Liêu Khải Vẫn phát hiện. Lúc đầu Liêu Khải Vân không có biết là Hồng Hề Việt, chờ đến khi hai người đấu với nhau mới nhận ra.

Chờ hai người dừng tay, Hồng Hề Việt muốn trốn đi dĩ nhiên là không kịp nữa rồi. Nhìn đám thị vệ vây xung quanh còn có mấy người Cao Tĩnh Vũ Mẫn Dịch, Hồng Hề Việt thầm nghĩ lý do thoái thác. Nhưng mà, Liêu Khải Vân cùng là người tinh ý, thấy vậy, liền nói hai người quen mới biết nhau hôm qua, đều thưởng thức thân thủ của đối phương, cho nên nhịn không được so mấy chiêu. Lời nói của Liêu Khải Vân không có chỗ sơ hở, Cao Tĩnh Vũ và Mẫn Dịch liền để hai người đi.

Liêu Khải Vân vừa nhìn đã biết là người thích chõ mỏ vào chuyện người khác,  hỏi Hồng Hề Việt tại sao lại muốn đi theo Mẫn Dịch và Cao Tĩnh Vũ, nhưng mà Hồng Hề Việt bị chọc tức nên dĩ nhiên không thèm để ý tới y, bày ra khuôn mặt lạnh lẽo một đường đi về.

Nghe xong chuyện xảy ra, Diệp Cốc Thanh thầm nghĩ không ổn. Suy nghĩ một chút liền quyết định bảo Hồng Hề Việt thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Thân thủ của Hồng Hề Việt và Liêu Khải Vân không tệ, hai người ở ngoài viện Khúc Thành Dương so chiêu rất khó để cho người khác không nghi ngờ. Hơn nữa trước mặt Mẫn Dịch Liêu Khải Vân là ân nhân cứu mạn con gái của ông, cho dù có sinh nghi cũng tín nhiệm Liêu Khải Vân hơn, đối với Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt không rõ lai lịch, tất nhiên sẽ hoài nghi bọn họ có ý làm loạn.

Tuy rằng hiện tại đi thì hiềm nghi càng lớn, nhưng bởi vì lúc này bọn họ sẽ không ra tay, lúc này bản thân Khúc Thành Dẫn bị trọng thương, cao thủ chung quanh cũng không nhiều, vì an nguy của Khúc Thành Dẫn nên sẽ không bận tâm đi đuổi bắt bọn hắn.

Hồng Hề Việt biết lần này mình gây nên họa lớn, nghe Diệp Cốc Thanh nói xong đã rất nhanh thu dọn đồ đạc xong, đi tới phòng Diệp Cốc Thanh. Nhưng không đợi hai người ra khỏi, đã thấy Mẫn Dịch và Cao Tĩnh Vũ đứng trước cửa viện. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh đưa bao đồ cho Hồng Hề Việt. Hồng Hề Việt hiểu ý, ném bọc đồ lên cái giường cách đó không xa.

“Chỉ với công phu mèo quào của ngươi, không có chuyện gì liền đi thách đấu với người ta. May mắn người ta thủ hạ lưu tình, không có làm thương ngươi, nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, ta làm sao dám nói với mọi người trong nhà đây.”

Thấy vẻ mặt giận dữ của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt sửng sốt vì không hiểu sao mình bị mắng, trong mắt hiện lên ủy khuất.

“Không phải ta ra tay trước, là Liêu Khải Vân…”

“Còn dám mở miệng, mấy lời cha dặn ngươi trước khi ra ngoài đã quên rồi sao?”

Trong lúc Diệp Cốc Thanh đang trách mắng, Mẫn Dịch và Cao Tĩnh Vũ đã đi tới trước cửa. Thấy Diệp Cốc Thanh đang giẫn dữ quở trách còn Hồng Hề Việt thì đang cúi đầu không nói gì, hai người không khỏi giật mình.

Diệp Cốc Thanh quay đầu qua, ánh mắt lướt qua trên người Mẫn Dịch và Cao Tĩnh Vũ, trong mắt tràn đầy ‘kinh ngạc’ cùng ‘áy náy’. Vội bước ra cửa xin lỗi hai người.

“Thái thú đại nhân, đệ đệ ta không tốt, vừa rồi ẩu đả ở trong viện của người, thật sự xin lỗi.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh lườm Hồng Hề Việt: “Còn đứng đấy làm gì, không nói xin lỗi với hai vị đại nhân đi.”

Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Cốc Thanh nháy mắt mình một cái, biết rõ người này đang diễn trò, thế là mang theo vẻ mặt không tinh nguyện, đi đến chỗ hai người kia khom lưng chắp tay.

“Vừa rồi là ta không đúng, mong hai vị đại nhân tha thứ.”

Chuyện xảy ra không giống như Mẫn Dịch và Cao Tĩnh Vũ đã dự đoán, hai người thấy Hồng Hề Việt nói xin lỗi, nghiêng đầu nhìn nhau nhất thời không biết nói gì. Cho nên đành phải đỡ Hồng Hề Việt dậy, nói vài lời ong tiếng ve liền chuẩn bị rời đi.

 Thấy thế, Diệp Cốc Thanh vội mở miệng nói với Cao Tĩnh Vũ: “Vị đại nhân này, đã quấy rầy một ngày rồi, chúng ta cũng có việc bên người, cũng phải nên cáo từ.”

Cao Tĩnh Vũ cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt có chỗ không đúng, nhìn vẻ mặt mỉm cười của hắn lại giống như hồ ly ngàn năm đang ngoắc ngoắc đuôi với mình. Thế là, Cao Tĩnh Vũ rời khỏi ánh mắt của Diệp Cốc Thanh quay đầu qua nhìn Mẫn Dịch.

Mẫn Dịch cũng biết hai người trẻ tuổi trước mắt này không đơn giản, Hồng Hề Việt cũng không giống như lời người này nói là công phu mèo quào, chứ không phải là võ công của người này so với mình còn muốn tốt hơn sao? Lúc này đúng là thời điểm Thành Vương điện hạ cần người, nếu có thể thu hai người này dưới trướng sẽ có được sự trợ giúp thật lớn.

(Tam cước miêu có nghĩa là con mèo ba chân, dịch bình dân ra tiếng Việt là… mèo què, hàm ý chê bai trình độ, khả năng người đó. Người bị gọi là tam cước miêu nghĩa là một người có thể hay đã từng làm qua rất nhiều chuyện nhưng chẳng chuyện nào ra hồn cả.)

Mẫn Dịch thầm nghĩ, biểu hiện nhưng lại bất động thanh sắc, trấn an Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt một lúc, tìm lý do để Cao Tĩnh Vũ tiếp khách, còn mình đi qua chỗ Khúc Thành Dẫn.

Khúc Thành Dẫn cũng có chút ấn tượng với Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt, hôm nay nghe Mẫn Dịch nói hai người có thể là cao thủ thâm tàng bất lộ, liền nổi lên tâm tư giống như Mẫn Dịch.

Khúc Thành Dẫn ngồi trên giường suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Mẫn Dịch, phân phó ông dẫn Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt đến phòng mình.

Một lúc sau, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt được dẫn đến, sau khi Cao Tĩnh Vũ giới thiệu thân phận của Khúc Thành Dẫn xong, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt giả bộ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn y, sau đó làm bộ dạng giống như phục hồi tinh thần liền kéo Hồng Hề Việt quỳ xuống.

Khúc Thành Dẫn có ý với Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt, thấy thế, mở miệng ngăn cản hai người hành lễ.

Diệp Cốc Thanh cũng phải người cuồng ngược, không có sở thích hở một chút lại phải quỳ xuống. Cho nên sau khi nghe thấy Khúc Thành Dẫn cho bọn họ không cần hành lễ, vội vàng đứng dậy cung kính khom lưng với đối phương.

“Hôm qua không biết người chính là Thành Vương điện hạ, có chỗ nào thất lễ mong điện hạ thứ tội.”

Khúc Thành Dẫn nhìn dáng điệu tao nhã của Diệp Cốc Thanh, hảo cảm tăng lên không ít. Khoát tay để cho hắn không cần đa lễ, sau đó phân phó hạ nhân pha trà.

“Công tử là người nơi nào?” Khúc Thành Dẫn cười nói.

“Thảo dân là Diệp Cốc Thanh, người Tuyên thành, vị này chính là đệ đệ của ta Hồng Hề Việt.” Diệp Cốc Thanh cười nhìn về phía Hồng Hề Việt.

Hồng Hề Việt có chút bất mãn với xưng hô đệ đệ của Diệp Cốc Thanh, thấy mấy người không chú ý, đưa tay chọt chọt vào ngực hắn ý bảo nói chuyện chú ý một chút. Hồng Hề Việt dùng sức không lớn, chọt lên người Diệp Cốc Thanh không đau không ngứa nên bị hắn làm như không thấy.

“A, thì ra hai người không phải anh em ruột, xem ra bổn vương hiểu lầm rồi. Aizzz, hai người làm nghề gì?” Khúc Thành Dẫn nhìn hai người hỏi.

“Thảo dân cũng làm chút việc buôn bán ở quên nhà, sản vật Tuyên thành phong phú, bởi vì đường xá không tốt nên nhiều thứ không thể vận chuyển ra ngoài. Thảo dân thấy sông Kính Thành có thể thông tàu thuyền, cho nên muốn cùng Thái thú đại nhân thương lượng một chút, ý định mua một con thuyền lớn đi đi lại lại thử xem sao.”

Năm này, người có thể mua được thuyền lớn dĩ nhiên không thể là người làm ăn buôn bán nhỏ được, tâm tư Khúc Thành Dẫn vừa chuyển cũng chưa kịp hiểu lời nói của Diệp Cốc Thanh. Nhưng Mẫn Dịch đứng bên cạnh lại không giữ được bình tĩnh như vậy.

Có thể mua thuyền lớn, Diệp gia Tuyên thành….

Cẩn thận ngẫm lại, cả người Mẫn Dịch lập tức cứng đờ, nhìn Diệp Cốc Thanh một lúc mới mở miệng nói: “Xin hỏi Diệp công tử, ngươi có quen biết với Diệp lương thiện Diệp Chính Lương của Tuyên thành không?”

Nghe Mẫn Dịch nói vậy, Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn ông cười: “Diệp Chính Lương chính là cha của ta. Thái thú đại nhân quen ông?”

Nghe xong, Mẫn Dịch lập tức bật cười: “Ha ha, vài năm trước ta có đi thăm Trương đại nhân, có nghe qua chuyện của cha ngươi. Sau có gặp cha ngươi một lần, ta là bội phục cha ngươi từ tận đáy lòng.”

“Thái thú đại nhân quá khen rồi, cha ta cũng chỉ làm mấy chuyện trong khả năng của mình mà thôi.”

“Aizz, cho dù có đủ khả năng, nhưng có thể kiên trì hơn mười năm chính là chuyện người khác không thể làm a. Đúng rồi, lúc trước có nghe nói thân thể Diệp thiếu gia không được tốt lắm, vậy ngươi…”

Diệp Cốc Thanh gật đầu nói: “Đúng là thảo dân, khoảng thời gian trước trong phủ đã mời tới một vị thần y, bệnh tình của thảo dân mới được khởi sắc.”

Mẫn Dịch nghe Diệp Cốc Thanh nói, nghiêng đầu nhìn Khúc Thành Dẫn đang mỉm cười, nói cho y nghe qua chuyện về Diệp gia Tuyên thành một lần. Sau đó tiếp tục hỏi: “A, thì ra là vậy, cái này cũng không uổng phí tâm tư Diệp tiên sinh đặt lên người ngươi. Đúng rồi, hiện tại cha ngươi có khỏe không?”

“Trước đó vài ngày trong nhà xảy ra chút chuyện, cha ta đã dẫn mẹ ta ra ngoài, chuyện làm ăn trong nhà tạm thời để cho thảo dân quản lý.”

Diệp Cốc Thanh làm một bộ nói chuyện với Mẫn Dịch, tâm tư lại để trên người Khúc Thành Dẫn bên kia. Thấy y vẫn cứ cười mà không nói, âm thầm cân nhắc, chuyện cầm thú của Tĩnh vương gia có nên nói cho y nghe hay không, hoặc là chờ thời cơ rồi mới nói cho y biết.

Hồng Hề Việt vốn là nguyên nhân gây ra chuyện nhưng lại không bị Mẫn Dịch và Thành Vương gia nhắc tới, không nhịn được thở phào một cái, ngồi bên cạnh Diệp Cốc Thanh âm thầm đánh giá từng người trong phòng. Thời điểm nhìn qua Cao Tĩnh Vũ, thấy vẻ xem thường trong mắt đối phương, Hồng Hề Việt âm thầm cười lạnh một tiếng.

Buông lỏng cơ thể dựa vào người Diệp Cốc Thanh, Diệp Cốc Thanh vốn đang nói chuyện với Mẫn Dịch liền nghiêng đầu nhìn y một cái, cưng chiều cười cười đưa tay nắm lấy bả vai y.

Mấy người trong phòng nhìn thấy hai người thân mật như vậy, mỗi người một vẻ mặt. Chỉ có Khúc Thành Dẫn nằm trên giường vẫn là nụ cười không đổi, nhưng mà hiếu kỳ trong mắt càng tăng thêm vài phần.

“Có chuyện gì sao?” Diệp Cốc Thanh nhỏ giọng hỏi.

“Buổi sáng đánh một trận, đau vai.” Hồng Hề Việt chớp chớp mắt cọ cọ người Diệp Cốc Thanh.

Tuy rằng hai người đã cố nhỏ giọng, nhưng gian phòng không lớn, dĩ nhiên mọi người đều nghe được rõ ràng. Thấy thế, Khúc Thành Dẫn để cho Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt về phòng nghỉ ngơi. Thời điểm Diệp Cốc Thanh đứng dậy cáo từ, Khúc Thành Dẫn và Mẫn Dịch đưa mắt nhìn nhau, ý bảo bọn họ nhất định phải giữ được hai người Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt bên người.

Chuyện này không cần Khúc Thành Dẫn phân phó Mẫn Dịch cũng sẽ làm, mặc dù Diệp gia không thể nói là giàu địch nổi một nước, nhưng cũng là  gia tài bạc triệu. Nếu như Diệp Chính Lương vẫn còn làm chủ, Mẫn Dịch không chắc có thể động đến ông, nhưng hôm nay thay đổi người đứng đầu, như vậy vẫn còn cơ hội.

(Nguyên văn là 富可敌国 – Phú khả địch quốc: Tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia, nghĩa là cực kì nhiều)

Hồng Hề Việt dán vào ngực Diệp Cốc Thanh cùng hắn ra khỏi phòng, trong quá trình di chuyển đã lặng lẽ viết vào lòng bàn tay mấy chữ. Diệp Cốc Thanh hiểu rõ ý tứ của Hồng Hề Việt, gật đầu với y, lập tức cáo từ Mẫn Dịch đi đến chỗ của mình. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play