☆, Chân tướng.

Hồng Hề Việt là người tập võ, lực tay đương nhiên lớn. Tay phải Diệp phu nhân bị y bẻ gãy, lúc này lại bị bóp cổ, chỉ có thể dùng một tay để phản kháng. Sau khi Diệp lão gia ổn định thân thể liền vội chạy tới, nhưng bị Hồng Hề Việt bắt chéo hai tay sau lưng ép quỳ trên mặt đất không thể động đậy. Thường Dương Tử bên cạnh cũng không có động tác gì, ôm tiểu đồng tử lạnh mắt nhìn cục diện trong phòng chờ đợi thời cơ.

Hôm nay là cơ hội tốt để cạy miệng của Diệp phu phân cùng Diệp lão gia, Thường Dương Tử thầm nghĩ. Ngày hôm nay đã được y cùng Hồng Hề Việt lên kế hoạch gần nửa tháng, cho nên chỉ cần bức hai người kia đến trình độ nhất định, cũng không tin bọn họ sẽ không mở miệng.

Liếm liếm bờ môi khô khốc, Thường Dương Tử không khỏi có chút hưng phấn. Nghĩ đến danh hiệu ‘Quỷ khát máu’ mà giang hồ gắn cho Hồng Hề Việt, giờ phút này y cảm thấy xưng hô này lại thích hợp với mình hơn. Không có biện pháp, ai bảo miệng hai người này ngậm quá chặt, mình chỉ có thể dùng chút ít thủ đoạn.

Diệp Cốc Thanh xoa xoa cái cổ bị bóp đau, ngồi trên ghế thở hổn hển. Mắt thấy tình hình bên trong am đường không còn biện pháp khắc phục, mà Thường Dương Tử vẫn ở một bên sống chết mặc bay, đành phải đứng dậy đi đến trước giường kéo kéo cánh tay Hồng Hề Việt.

“Hồng Hề Việt… buồng tay, mau buông tay.” Diệp Cốc Thanh vừa mới bị Diệp phu nhân bóp thương, lúc này chỉ có thể chịu đựng cổ họng đau đớn, đứt quãng nói.

Giọng nói của Diệp Cốc Thanh lại khiến cho Hồng Hề Việt xoay đầu lại, thấy đối phương một tay giữ cánh tay mình, một tay bụm lấy cổ gắng sức nói chuyện, trái tim Hồng Hề Việt mềm nhũn, quay đầu nhìn Diệp lão gia quỳ trên mặt đất cùng Diệp phu nhân gần như đã hôn mê ở trên giường, có chút không cam lòng thu tay về.

“Tử Khâm, vừa rồi người đàn bà kia muốn giết ngươi, vì sao ngươi lại xin tha cho bà ta?”

“Bởi vì ta gọi bà là mẫu thân. Hồng Hề Việt, giết người phải đền mạng, ta không muốn bởi vì ta mà ngươi phải đeo trên lưng hai cái mạng người, chuyện này sẽ do ta xử lý, được không?”

Cho tới bây giờ, Hồng Hề Việt chưa từng cự tuyệt Diệp Cốc Thanh, lúc này nghe hắn nói vậy, mặc dù trong lòng rất không phục, cũng phải gật đầu đồng ý,.Tuy rằng trong lòng có chút trách cứ Diệp Cốc Thanh che chở cho hai người kia quá mức, nhưng mà đối phương lại quan tâm đến y, khiến cho Hồng Hề Việt không khỏi cảm thấy vui mừng.

Nói quá nhiều, khiến cho cổ họng Diệp Cốc Thanh có chút chịu không nổi, sau khi ho khan một hồi lúc này mới chuyển ánh mắt đến hai người kia.

“Phụ thân, mẫu thân, hai người không sao chứ?” Diệp phu nhân trên giường dĩ nhiên là không để ý đến Diệp Cốc Thanh, mà Diệp lão gia cũng chỉ gật đầu nhẹ với hắn. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh cũng không thèm để ý, nhìn hai người, vẻ mặt bình thản hỏi: “Con không phải là con của hai người đúng không? Nếu thật sự không phải, vậy hai người có thể nói cho con biết, rốt cuộc con từ đâu tới?”

Nghe thấy lời nói của Diệp Cốc Thanh, Diệp lão gia ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt là kinh ngạc không dám tin. Ông thật không ngờ Thường Dương Tử còn chưa đem chân tướng nói ra cho đứa con mình đã chiếu cố hơn mười năm này.

Diệp lão gia nhìn Diệp Cốc Thanh, bờ môi run rẩy, ánh mắt di chuyển đến trên người Thường Dương Tử: “Thường đại phu, có thể xem qua vết thương cho vợ ta được không?”

Nghe vậy, Thường Dương Tử gật đầu, đi đến trước Diệp phu nhân nhìn nhìn. Ngay sau đó để cho quản gia đang đợi ở ngoài cửa tìm hai mảnh ván mỏng tới đây, sau lại để cho Diệp lão gia đỡ Diệp phu nhân dậy, cố định lại cánh tay bị gãy của bà.

“Yên tâm đi, chút tổn thương đó không nguy hại đến tính mạnh, điều dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.”

Tảng đá đè nặng trong lòng Diệp lão gia rốt cuộc cũng được thả xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Diệp Cốc Thanh. Thấy đối phương vẫn nhìn mình, sau khi thở dài Diệp lão gia liền không thương tiếc cho mình một bạt tai.

“Chuyện này ta đã nhẫn nhịn trong lòng hơn mười năm, hôm nay cũng là lúc nên nói ra rồi. Lại nói, tất cả đều là lỗi của ta, nếu không phải ta quá tham lam, con của ta cũng sẽ không chết, bà ấy cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.”

Hơn mười năm trước, Diệp lão gia mang theo Diệp phu nhân cùng con trai tám tuổi định cư ở Tuyên thành, dùng số tiền dư dả trong tay lập nên một tửu lâu. Việc buôn bán của tửu lâu vẫn cứ bình bình đạm đạm, tuy rằng thu nhập không nhiều, nhưng người một nhà trôi qua vẫn tương đối vui vẻ.

Ngày nào đó, tửu lâu của Diệp lão gia vừa mở cửa, chỉ thấy một đứa nhỏ quần áo rách rưới, cả người đều là vết thương nằm sấp trước quán của mình. Diệp lão gia chỉ thấy tuổi tác của nó cùng con trai mình tương tự, liền động lòng trắc ẩn, kêu phu nhân gọi đại phu đến để chữa thương cho đứa nhỏ. Đợi đến khi đứa nhỏ tỉnh lại, hỏi cái gì cũng lắc đầu nói không biết, chỉ luôn mồm kêu ra cái tên ‘Nguyệt Nguyệt’.

Đứa con nhà mình cũng thật thích đứa nhỏ này, thấy vậy, Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân liền thương lượng đem người giữ lại. Mới đầu, đứa nhỏ không chịu, cứ luôn gào khóc muốn đi tìm Nguyệt Nguyệt, sau thì quen dần liền không ồn ào nữa.

Nhưng cũng không lâu lắm, trong tửu lâu đến một vị khách, Diệp lão gia nhìn giữa lông mày người này lộ ra quý khí, biết rõ gia thế đối phương không tầm thường, liền cẩn thận hầu hạ.

Vị khách kia ở đến ngày hôm sau, bởi vì đã quá giờ cơm, người làm trong tửu lâu không đủ, con trai Diệp lão gia liền xung phong giúp đỡ, nói mang một bình trà lên trên lầu. Song khi đứa nhỏ nhà mình lên lầu đã gần một nén nhang còn chưa quay xuống, trong lòng Diệp lão gia cảm thấy không được bình thường, tưởng rằng con mình chân tay lóng ngóng đụng phải khách nhân, Diệp lão gia vội vàng giao hết công việc trong tay, tự mình đi lên lầu.

Nhưng khi Diệp lão gia tiến đến căn phòng mà đứa con của mình cần đưa trà tới kia, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới một ít tiếng động không bình thường. Diệp lão gia rùng mình một cái, lập tức đẩy cửa xông vào. Lúc ông nhìn thấy hoàn cảnh bên trong, sắc mặt Diệp lão gia liền trắng bệch, cầm bình hoa trên kệ xông tới.

Mà người nọ đang ở trên giường cả ngươi trần truồng bụm chặt miệng Diệp công tử bị lột sạch làm không ít chuyện cầm thú, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp lão gia đang giơ bình hoa hướng mình đập tới, người nọ cười lạnh một tiếng, lôi Diệp công tử ở phía dưới che trước người mình.

Diệp lão gia không phải người tập võ, lần này khó tránh khỏi mất chính xác, thời điểm bình hoa bay qua Diệp công tử, Diệp lão gia  dĩ nhiên là không kịp hối hận nữa rồi.

Sau khi bình hoa đập xuống đầu Diệp công tử, đứa nhỏ cũng lâm vào hôn mê. Người nọ rút khỏi cơ thể đem Diệp công tử hôn mê bất tỉnh ném xuống giường. Sau đó nhẹ nhàng đi tới Diệp lão gia.

Nói đến đây, đôi mắt Diệp lão gia rưng rưng, bàn tay gắt gao nắm chặt một chỗ.

“Sau, người nọ nói ra thân phận, y chính là Tĩnh Vương gia mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất. Ta biết không còn hy vọng có thể báo thù cho con ta.” Dứt lời, Diệp lão gia đưa mắt nhìn sang Diệp phu nhân đang không ngừng rơi lệ, đưa tay giúp bà lau nước mắt trên mặt, tiếp tục nói: “Ta ôm con trở về, sau khi phu nhân biết rõ, muốn cùng đối phương đồng quy vu tận. Tĩnh vương gia đã hủy ta một đứa con , ta không có khả năng để cho phu nhân đi chịu chết. Cho nên ta ngăn cản bà ấy.”

“Con ta từ chuyện này qua ngày hôm sau liền bị bệnh, tiền của tửu lâu kiếm được căn bản không đủ để khám bệnh cho nó. Sau, Tĩnh vương gia chuyển nhượng cho ta một ít cửa hàng ở Tuyên thành, nói là cho ta đền bù tổn thất. Đối mặt với nhiều cửa hàng cùng vàng bạc như vậy, ta liền dao động…”

“Sau đó Tĩnh vương gia cũng tới mấy lần, nhưng nhìn tới bộ dạng bệnh tật của con ta, y không ra tay. Y cũng từng muốn giở trò với Tử Khâm, nhưng nhìn thấy vết thương trên người nó, liền ném nó ra. Vì muốn nhi tử có thể nhanh hồi phục, ta gần như đã mời khắp tất cả đại phu ở Tuyên thành, tinh thần của phu nhân ta cũng có chút dị thường. Để cho bọn họ điều dưỡng tốt hơn, ta liền dùng tiền mua cái viện tử này.”

“Con của ta chuyển đến không bao lâu liền ra đi, bởi vì quê quán chúng ta có một tập tục, nam đinh đều phải an táng tại phần mộ tổ tiên, cho nên ta liền mang Tử Khâm cùng phu nhân về quê. Không nghĩ tới trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ta đã nói qua với Thường đại phu, nguyền gốc căn bệnh của Tử Khâm từ nơi ấy mà rơi xuống.”

Nghe Diệp lão gia kể lại chuyện trước kia, người có mặt chỗ này đều không mở miệng, trong lòng mỗi người đều nặng trĩu giống như bị một tảng đá đè xuống.

“Tính mạng Tử Khâm giữ được, tinh thần của phu nhân thất thường vẫn đem nó trở thành con mình, cho nên ta cũng thuận thế để Tử Khâm trở thành con ta. Chuyện này ngoại trừ Lưu quản gia ngay từ đầu đã đi theo ta cùng thiếp thân thị nữ của phu nhân thì ai cũng không hề biết. Mấy năm sau tinh thần của phu nhân rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, đối với Tử Khâm cũng không còn thân cận nữa, mỗi ngày đều trốn ở am đường tụng kinh lễ phật.”

Nói xong, Diệp lão gia đưa tay lau nước mắt: “Tất cả mọi chuyện đều phải trách ta, nhiều năm như vậy ta vẫn chưa thể ngủ ngon, mỗi lần nhớ tới bộ dạng ngày đó của nhi tử ta liền áy náy. Những năm này ta đem Tử Khâm trở thành con ruột của mình, chính là hy vọng có thể bù đắp lại lỗi lầm của ta. Thời điểm Hồng công tử muốn ta làm rõ Tử Khâm không phải là con ruột của ta, ta biết Tử Khâm đã không thể tiếp tục coi là con trai của Diệp mỗ. Tuy rằng ta không ưa điệu bộ của Hồng công tử, nhưng nhìn Hồng công tử đối tốt với Tử Khâm như vậy, ta cũng yên lòng. Tinh thần của phu nhân không tốt, đánh Tử Khâm là bà không đúng, nhưng hy vọng Hồng công tử có thể thông cảm. Ngươi muốn báo thù, cứ tìm Diệp mỗ, ta chỉ cầu mong ngươi tha cho phu nhân.”

Hồng Hề Việt không biết ẩn tình bên trong, hôm nay nghe xong toàn bộ chân tướng, nhất thời trợn tròn mắt. Sững sờ đứng tại chỗ đưa mắt nhìn chằm chằm Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân, lộ ra chút luống cuống. Mà Thường Dương Tử không nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra như vậy, sững sờ nhìn mọi người, ôm tiểu đồng tử lùi về sau mấy bước, tận lực giảm bớt sự hiện hữu của mình.

Thấy không ai mở miệng, Diệp lão gia đong đầy nước mắt bật cười: “Thân thể Tử Khâm có thể chuyển biến tốt đẹp, ta cũng coi như gỡ bỏ được cái gai trong lòng. Nhiều năm như vậy, ta cũng nên đi chuộc lại tội lỗi của mình, Tử Khâm a.” Diệp lão gia quay người nhìn Diệp Cốc Thanh: “Từ hôm nay trở đi, Diệp gia liền giao cho con rồi. Năm đó Tĩnh vương gia giao cho ta những thứ kia, ta đều để ở thư phòng, chờ cho cơ thể con tốt lên liền lấy ra phân phát, ta không thể để tay con dính vào đồng tiền dơ bẩn của Tĩnh vương gia.”

“Phụ thân, vậy còn người?” Diệp Cốc Thanh sững sờ hỏi.

“Ta à, ta liền mang theo mẹ con tìm một ngôi chùa nào đó chuộc tội, thuận tiện giúp con cầu phúc.”

Nói xong, Diệp lão gia dẫn theo Diệp phu nhân vẫn còn rơi lệ từng bước rời khỏi am đường.

……………………………………………..

Sói: lúc edit đến đoạn của Tử Khâm thật sự mà mình run tay luôn í, tội nghiệp em ấy quá, mình ghét nhất là rape, sao k có chuyện viết về em ấy nhỉ, buồn. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play