Edit by: Linh

Mấy hôm nay Hề Điền thèm ăn không hề nhẹ, mỗi ngày ăn mấy bữa liền, bây giờ ăn cháo, lát nữa lại thèm ăn món khác. Hề Điền ngồi xuống cạnh bàn ăn, quen cửa quen nẻo bật tivi lên, chuyển sang kênh phim hoạt hình, xong rồi mới nhớ ra, trộm nhìn Chung Hạo một cái: "Tiên sinh, tôi, cái đó... Anh xem cái này không sao chứ!"

"Tùy cậu thôi", Chung Hạo nói, "Tôi đi xuống dặn đầu bếp nấu cơm tối."

Hắn rời khỏi vài giây, đã thấy đầu bếp đi vào, Chung Hạo lại ngồi xuống cạnh cậu.

Trên ti vi đang chiếu bộ phim về một thiếu niên nhiệt huyết, Hề Điền xem đến là say mê, nắm chặt cái thìa, đôi mắt to không ngừng chớp. Khi tình tiết phim đến đoạn gay cấn, cậu nín thở, nhìn hết sức chăm chú, cháo dính bên miệng còn không biết.

Cậu xem ti vi, Chung Hạo nhìn cậu, thấy cái bộ dạng ngốc nghếch đó, hắn buồn cười cầm giấy ăn giúp cậu lau miệng. Lúc này Hề Điền mới lấy lại tinh thần, giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng, nghiêm chỉnh hơn một chút.

Một lát sau, cháo còn chưa ăn xong, đầu bếp đã làm xong bữa tối, đang bưng thức ăn lên.

Sau khi mẹ nuôi Hề Điền bị bệnh cậu mới học nấu ăn, tay nghề rất bình thường. Sau này tới Chung gia ở, một là cậu muốn vì tương lai một mình đơn độc nuôi con mà chuẩn bị, hai là cũng không tiện làm phiền người khác quá nhiều, bốn bữa cơm và đồ ăn ngọt hầu hết cậu đều tự làm.

Đồ cậu nấu ra đương nhiên không chuyên nghiệp như đầu bếp, cơm nước vừa được dọn lên, mùi thơm đã thành công kéo mắt cậu từ tivi sang bàn ăn.

Dáng vẻ tha thiết mong chờ này rất đáng yêu, Chung Hạo gắp cho cậu một miếng thịt, cậu rất hiểu phải cảm ơn, vội vàng nói: "Cảm ơn tiên sinh!"

Chung Hạo không mặn không nhạt nhìn cậu một cái, bỗng nhiên duỗi tay tới xoa bóp mặt cậu: "Sau này vẫn nên để dì quản gia chăm cậu đi... Ăn mãi chẳng thấy thịt đâu thế này, sau này ăn nhiều một chút nhé."

Hề Điền cảm thấy tiên sinh càng ngày càng giống một người cha tốt, vừa nghiêm khắc lại vừa dễ mềm lòng.

Trời dần trở lạnh, tiên sinh dặn dì quản gia mang vào phòng cho cậu thêm mười mấy bộ quần áo, dặn dò chú ý giữ ấm. Mấy ngày trước, cậu thấy trên mạng có một món đồ chơi trẻ em, chơi rất vui, nhưng tiếc là khá đắt, cậu rất hào hứng khoe với Chung Dịch, kết quả là sáng sớm một ngày nào đó, vừa tỉnh ngủ, món đồ chơi kia đã nằm trên đầu giường cậu.

Hề Điền biết là phải cảm ơn, nhưng lại vì sự ỷ lại của mình mà mặt mày ủ rũ.

Tiên sinh quá chăm sóc cậu, sau này tách ra còn phiền hắn nữa.

Cậu là người không thể giữ nổi chuyện gì trong lòng, nhịn không được thế là đi tìm Chung Dịch tâm hự.

Chung Dịch: "Tôi lại phải xác nhận với cậu một chút nha, cậu còn nhớ mối tình đầu của anh tôi chứ!"

Hề Điền: "Vẫn nhớ mà."

Chung Dịch: "Vậy cậu có biết anh tôi rất thâm tình không? Vậy hẳn là cậu biết không nên nảy sinh tình cảm không nên có chứ?"

Hề Điền do dự một chút, trả lời: "Tôi không có mà... Chỉ là đợt nọ tiên sinh uống say, không cẩn thận nhận nhầm tôi thành người kia..."

"Ôi đệch, thế hẳn là không xảy ra chuyện gì không nên chứ?" Chung Dịch lập tức cuống lên, "Có đau không? Bụng vẫn tốt chứ? Có để lại bóng ma trong lòng không?"

"Cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy!" Hề Điền tức giận mắng hắn, "Chỉ chỉ chỉ là hôn một cái thôi!"

Chung Dịch "A" một tiếng, vì mình não bổ mà hơi xấu hổ. Hề Điền bị hắn làm cho lẫn lộn luôn, quên mất mình định nói gì, còn đang suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa.

Không nhẹ không nặng, gồm ba tiếng, là cách gõ cửa của Chung Hạo.

Cậu giống như một học sinh đang lén lút làm chuyện xấu bị giáo viên bắt được, vội vàng giấu điện thoại, đứng lên mở cửa. Cậu đã thay áo ngủ, chân xỏ đôi dép bông, sốt sắng ngẩng đầu.

Chung Hạo hình như vừa mới đi làm về, vẫn còn mặc vest, chỉ có mái tóc mọi khi được chải gọn ra sau lần này không chỉnh tề như vậy, có vài sợi tùy ý buông xuống trán. Như vậy trông hắn ôn hòa hơn một chút, đem sữa bò đưa cho Hề Điền: "Dì giúp cậu hâm sữa rồi đấy, tôi tiện đường mang lên cho cậu."

Hề Điền được sủng mà sợ, nâng tay nhận lấy, rất vang dội mà nói "Cảm ơn tiên sinh". Chung Hạo đứng ở cửa phòng cậu, hỏi mấy câu, giọng điệu vô cùng nhạt nhẽo nhưng không giấu được ý tứ quan tâm.

Nói xong, Chung Hạo theo thói quen đến gần hơn, đưa tay khẽ vuốt tóc cậu.

Bàn tay hắn rất ấm, lòng Hề Điền cũng nóng hẳn lên, không nhịn được mà khẽ cười. Cậu ngẩng đầu lên, vừa muốn nói cảm ơn, lại đột nhiên ngửi thấy trên người Chung Hạo có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Mũi Hề Điền rất thính, mùi của từng người cậu cũng nhớ rất rõ. Khi nghỉ ngơi, trên người tiên sinh có mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, còn lúc đi làm lại thường dùng nước hoa nam, mùi vị ôn hòa trầm ổn, lần đầu cậu ngửi được liền cảm thấy thoải mái và an tâm.

Giờ này, trên người tiên sinh đã có thêm một mùi khác, rõ ràng đó là nước hoa nữ, tuy rằng rất nhạt, nhưng đối với cái mũi của cậu, nhận ra cũng không khó.

Hề Điền nhịn không được lại ngửi thêm lần nữa, tự hiểu nên giữ im lặng, trong lòng có cảm giác không thích khó tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play