Cẩn cẩn dực dực hỏi Tôn Dật Thiên, Vương Duẫn Sâm đây là lần đầu tiên chứng kiến Tôn Dật Thiên thất thần như vậy.
Chỉ thấy Tôn Dật Thiên cầm bút trên tay, thoạt nhìn rất nghiêm túc cúi đầu luyện chữ, nhưng kỳ thật là đang ngẩn người, nhìn bút vấy trên mặt giấy chỉ có một điểm đen là biết. . .
“. . . Tốt. . . Trẫm khỏe. . .”
Nghe được nghi vấn của Vương Duẫn Sâm, Tôn Dật Thiên vội vàng kéo ý thức đang đi vào cõi thần tiên quay về, không yên lòng trả lời Vương Duẫn Sâm.
“Vậy mà tốt sao! Thoạt nhìn đã thấy không ổn rồi. . .”
Ỷ vào bản thân đi theo Tôn Dật Thiên đã lâu, Vương Duẫn Sâm lớn mật phản bác.
“. . .”
Không nghĩ tới Tôn Dật Thiên chẳng những không tức giận, ánh mắt càng giấu không được vẻ u buồn, càng thêm xác định phán đoán của Vương Duẫn Sâm.
“Hoàng thượng kỳ thật. . . Rất lo lắng cho thương thế của Ngự công công sao?”
Từ khi Vương Ngự Phong trúng độc, đã qua ba ngày, trong ba ngày này, Tôn Dật Thiên có thể nói là lần đầu tiên, hoàn toàn không có đi gặp y, càng không hỏi về thương thế của y.
Nếu không phải Vương Duẫn Sâm biết Tôn Dật Thiên kỳ thật rất lo lắng, cho nên thường tự động hồi báo cho hắn về tình trạng của Vương Ngự Phong.
Bất quá điều làm Vương Duẫn Sâm khó hiểu chính là, rõ ràng Tôn Dật Thiên rất lo lắng cho y, nhưng vì cái gì lại muốn giả bộ không sao cả?
Còn có ngày ấy, sau khi Tôn Dật Thiên đi ra từ phòng Vương Ngự Phong liền không nói bất cứ gì, chỉ muốn hắn bảo Vương tương gia điều tra thân thế Ngự Phong.
Đến bây giờ đã qua ba ngày, Vương tương gia không có thông báo trở về, sắc mặt Tôn Dật Thiên đương nhiên cũng không chuyển biến tốt.
“Trẫm. . . Trẫm thật rất lo lắng cho Ngự Phong. . . Ta là nói về thương thế của Ngự công công. . .”
“Vậy Hoàng thượng có thể tự mình đi xem!”
“. . .”
Không đáp lời, Tôn Dật Thiên chỉ thu hồi bút, thần sắc như nghĩ tới cái gì, lộ ra áp lực cùng do dự.
“Hay là. . . Hoàng thượng phát hiện Ngự công công giấu giếm bí mật gì?”
“. . . Ngự công công, không phải thái giám, y không có tịnh thân. . .”
Mím môi, Tôn Dật Thiên chậm rãi nói ra điều làm hắn trăn trở bấy lâu.
“Cái gì? Nhưng. . . Ngự công công không phải là người thay mặt do Thân công công chỉ định sao? . . . Sao lại có thể xảy ra chuyện này?”
Việc này xem như tội khi quân!
Chẳng những khi quân, Vương Ngự Phong lại có khả năng là do người khác an bài vào cung, việc này đối với Tôn Dật Thiên thân là Hoàng đế, là một việc rất nguy hiểm, không thể không cẩn thận.
“Đây là chỗ Trẫm lo lắng. . .”
“Hoàng thượng. . . Ngài. . . Có hay không đối với Ngự công công. . .”
“Trẫm mãi cho đến khi đó mới rõ, liền nhớ tới nguyên nhân của Vương Ngự Phong . . .”
Thở dài một hơi, nếu không phải bởi vì đột nhiên phát sinh tình huống này, Tôn Dật Thiên không biết y sẽ giấu hắn đến bao giờ.
Trong tích tắc nhìn thấy Vương Ngự Phong trúng độc, Tôn Dật Thiên mới biết được chính mình đã yêu y, nếu không hắn sẽ không khẩn trương như vậy, hồi tưởng lúc Phụ hoàng – người hiểu hắn rõ nhất băng hà, hắn vẫn không khẩn trương như lúc thấy y bị thương, hắn thừa nhận, hắn rõ ràng là thích Vương Ngự Phong rồi.
Không nghĩ tới khi hắn vất vả lắm mới tìm được tình yêu, lại gặp phải chuyện Vương Ngự Phong rất có khả năng là là người địch nhân phái tới nằm vùng.
Tôn Dật Thiên vô cùng lo lắng, lo lắng lần đầu tiên mình sinh lòng yêu thương liền yêu lầm người.
Mặc dù không xác định Vương Ngự Phong có phải người của Ly Thân Vương hay không, nhưng vừa nghĩ đến chuyện trước đây, Tôn Dật Thiên liền không thể khống chế chính mình đối với Vương Ngự Phong có tình cảm.
Làm cho chính mình lâm vào tình cảnh không cách nào tự kềm chế đối với Vương Ngự Phong, không bằng lập tức chặt đứt tình ý với y, chí ít phải xác định Vương Ngự Phong không phải là người của Ly Thân Vương trước, nếu không đến lúc đó biết mình yêu lầm người, muốn thoát ra cũng thoát không xong.
“Nguyên nhân gì?”
Vốn biết rõ ý tứ của Tôn Dật Thiên, nhưng Vương Duẫn Sâm lại muốn nghe Tôn Dật Thiên chính miệng nói ra.
“Nếu như vậy. . . Hoàng thượng sao lại không theo đuổi Ngự công công?”
“Trẫm chỉ muốn. . . Xác định Vương Ngự Phong không phải người của Ly Thân Vương. . .”
Vừa nghĩ đến Vương Ngự Phong có khả năng vốn là người ở bên Ly Thân Vương, cũng có khả năng Vương Ngự Phong là người có quan hệ thân mật với Ly Thân Vương, Tôn Dật Thiên liền cảm giác được tâm lý phi thường khó chịu.
Bởi vì dung nhan Vương Ngự Phong xinh đẹp như vậy, muốn cho Tôn Dật Thiên không phỏng đoán như vậy cũng khó!
“Oh! Nói đến chuyện này! Vương tương gia vừa cam đoan với hạ thần! Ngự công công tuyệt đối không phải người của Ly Thân Vương, bởi vì y là nhị công tử nhà tương gia, nếu không phải Thân công công sợ khi mình không có ở đây vị trí sẽ bị người khác đoạt mất, cũng không ra hạ sách này!”
Chỉ thấy Vương Duẫn Sâm chật vật né tránh nào là nghiên mực, bút lông, bồn rửa bút bị Tôn Dật Thiên ném tới tấp. . . Chờ đồ vật bị ném ra hết khỏi thư phòng.
“Vương Duẫn Sâm ngươi tên hỗn đản này. . . Chuyện này sao ngươi không nói sớm hả. . .”
“Chờ một chút chờ. . . Chờ một chút! Hoàng thượng. . . Hoàng thượng không sợ ta lừa ngươi sao? Ah – “
Nghe Vương Duẫn Sâm nói thế liền dừng ngay động tác, mặc kệ Vương Duẫn Sâm bị chỉ trấn đập vào mũi.
“. . . Vậy. . . Rốt cuộc là thật hay là giả ?”
Trên tay cầm chén trà, Tôn Dật Thiên giờ phút này dừng động tác mỉm cười, bất quá Vương Duẫn Sâm lại không dám cười.
“Thật! Điều hạ thần nói chính là thật, hạ thần chỉ muốn. . . Xem phản ứng của Hoàng thượng một chút. . .”
Vội vàng lấy tay che mặt, để tránh lại bị công kích vào mặt.
Buông chén trà trong tay, mím môi, không nghĩ rằng, những ngày gần đây cố tình tránh gặp mặt, chẳng những không thể giảm bớt ý nghĩ yêu thương của hắn đối với Vương Ngự Phong, ngược lại càng thêm không cách nào kiềm chế.
Xem ra, hắn đã đánh giá quá cao cảm tình của mình, lại đánh giá thấp sự hấp dẫn của Vương Ngự Phong.
“. . .” Không nghĩ là…Cảm tình của hắn lại khắc sâu như vậy. . .
Khóe môi chợt giương lên cười khổ.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng? Ngài có khỏe không?”
Thấy Tôn Dật Thiên như vậy, giống như tự giễu càm xúc chính mình.
“Trẫm ổn. . . Chỉ là Trẫm không nghĩ sẽ thất bại hoàn toàn như vậy. . .”
“Xin Hoàng thượng thứ lỗi hạ thần nhiều lời, nếu như Hoàng thượng không nhanh theo đuổi Ngự công công. . . Thì sẽ thật sự thất bại ah. . .”
“Nhưng Trẫm không biết làm thế nào. . .”
“Hạ thần cho rằng, việc bây giờ Hoàng thượng cần làm nhất, chính là biểu hiện ra tâm tình thật sự, không có ai thích người trong tình cảm mà mập mờ đâu. . .”
Vẻ mặt đứng đắn nhìn Tôn Dật Thiên, nếu như hắn không thể ở trước mặt người mình yêu lộ ra tâm tình thật sự, thì một ngày nào đó người kia sẽ cảm thấy mệt mỏi mà buông tay.
“Uh. . . Đạo lý này Trẫm đương nhiên hiểu, chỉ là. . . điều Trẫm và Ngự Phong thiếu ở đây chính là thời gian, mà Trẫm. . .”
“Nếu như Hoàng thượng muốn cùng Ngự công công có một chút thời gian. . . Hạ thần có cách ah!”
“Cách gì?”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tôn Dật Thiên, Vương Duẫn Sâm liền đến bên tai hắn nói nhỏ.
________________________
〝Cái gì? Ngươi nói. . . Người giúp ta tắm rửa chính là Hoàng thượng. . . ″
“Đúng vậy! Sau đó nô tài nghe nói Hoàng thượng nổi giận đùng đùng rời đi . . . ″
“. . . Thảm rồi rồi! Hoàng thượng nhất định là phát hiện ra ta không phải thái giám rồi. . .”
Rầu rĩ ngồi bên bờ hồ gần hậu cung, sau ba ngày tĩnh dưỡng, nếu không phải y thuật của Thái thái y cao minh, vết thương của y đã không hồi phục nhanh như vậy.
Cũng bởi vì phúc đức của thích khách, nguyên bổn trong ba ngày phải tuyển mười tú nữ, bây giờ bởi vì y đang dưỡng thương, cho nên việc đó không cần làm.
“Chuyện này thật sự thảm rồi. . . Chẳng những bị chém đầu thị chúng, còn có thể bị tru di cửu tộc ah! Làm sao đây. . .”
Lo lắng chẳng những tính mạng nhỏ bé của mình khó bảo toàn, ngay cả người nhà cũng khó thoát tội.
“Không được không được! Dù sao cũng không được để liên lụy đến thân nhân. . . Ta phải đi khẩn cầu Hoàng thượng. . .”
Nghĩ ra chủ ý, Vương Ngự Phong liền lập tức đứng dậy, hướng đến thư phòng Hoàng thượng.
“Ta nói sao với Hoàng thượng mới tốt đây? Là nói thật. . . Hay là nói dối. . . Nhưng nếu nói không đúng sự thật thì là nói dối rồi. . .”
Vương Ngự Phong vẫn còn suy nghĩ không biết làm thế nào mới tốt, không chú ý tới Vương Duẫn Sâm trên tay cầm theo một chậu nước đen đi tới. . .
Bộp ~ ào ào ~
“Oa – Quần áo ta. . .”
Cũng may nước trong bồn chỉ bắn đến quần áo Vương Ngự Phong, không bắn lên đến mặt y.
“Ah! Ngự công công. . . Xin lỗi xin lỗi, hạ thần không cẩn thận. . .”
Trưng ra vẻ mặt biết lỗi nhìn Vương Ngự Phong, sau đó kéo y đi.
“Không. . . Không sao đâu Vương hộ vệ. . .”
“Vậy sao được! Việc này không ổn tí nào, Ngự công công nhanh đi tắm rồi thay y phục mới được, để tỏ lòng cáo lỗi, hãy để hạ thần đến giúp Ngự công công thay quần áo!”
Vừa nói vừa kéo Vương Ngự Phong đi, vẻ mặt nhìn rất nghiêm trọng.
“. . .Không. . . Không cần đâu, Vương hộ vệ. . . Nô tài tự thay quần áo. . .”
Bị Vương Duẫn Sâm dọa như thế, rất muốn thoát khỏi hắn, lại bị hắn giữ chặt, không sao giãy dụa được.
“Không được! Ngự công công, nếu ngài không chịu tắm rửa, đừng nói quan phục, nếu dính vào da, muốn tẩy là rất khó tẩy ah, vì Hoàng thượng chuyên dùng mực đen. . .”
“Cái. . . Cái gì. . . Nhưng mà, nô tài sao có thể để cho Vương hộ vệ thay y phục. . . Nô tài tự làm được. . .”
“Không phải là có làm được hay không, hạ thần đã làm bẩn y phục của Ngự công công, hạ thần nhất định phải chịu trách nhiệm. . .”
“Không cần không cần . . . Vương hộ vệ, ngài làm như vậy nô tài không dám nhận!”
Nhìn mặt Vương Ngự Phong đỏ bừng, bộ dáng thật sự rất đáng yêu, làm cho Vương Duẫn Sâm thật đúng là muốn trêu chọc y, chỉ tiếc là hắn phải làm nhiệm vụ, nếu không trêu y một chút sẽ rất vui ah!
Bởi vì Vương Ngự Phong rất ngây thơ dễ dụ, nói cái gì cũng tin.
“Nếu như vậy! Xin mời Ngự công công đến dục phòng tắm rửa, để hạ thần tỏ lòng áy náy.”
Khoa trương quỳ một gối xuống trước mặt Vương Ngự Phong, xem việc quần áo Ngự Phong bị bẩn là phi thường nghiêm trọng.
“Nhưng mà. . .”
“Nếu như Ngự công công không đồng ý, hạ thần không thể làm gì khác hơn là lấy tử tạ tội!”
Nói xong cầm lấy đoản kiếm trên lưng, tay đang muốn rút kiếm ra, liền bị Vương Ngự Phong ngăn cản.
“Bỏ xuống, bỏ xuống. . . Vương hộ vệ, ngài nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi! Chỉ là xiêm y nô tài bị bẩn thôi mà. . .”
Như vậy cũng khoa trương sao?
Bất quá chỉ là đổ một chậu nước mực lên người y, cùng lắm thì thay quần áo khác, có cần phải như vậy đâu?
“Ngự công công có điều không biết, việc này đối với hạ thần mà nói là một sự sỉ nhục, hạ thần từ thuở nhỏ đến trưởng thành, ngay cả tí xíu sai cũng chưa từng phạm, hôm nay làm ô uế quan phục Ngự công công . . .Ngự công công lại không chịu tiếp nhận hạ thần bồi tội. Hạ thần chỉ có cách lấy tử tạ tội. . .”