Dông tố dữ dội tại lúc hừng đông cũng đã giảm dần, lúc Quân Hành Tuyệt thức dậy thái dương đã xuất hiện, không khí trong lành. Đi ra ngoài, người hầu hạ của hắn là Huyễn Ảnh. Thời điểm hắn đứng dậy, Huyễn Ảnh cũng xuất hiện.

“Công tử, rời giường chưa?” Ngoài cửa thanh âm của nha đầu tên Tình Nhân vang đến.

Huyễn Ảnh mở cửa, nhìn thấy Tình Nhân đang bưng nước ấm đứng ở ngoài cửa, nhanh nhẹn nói với bọn họ nói, “Công tử lại đây, ta đem nước ấm đưa tới, nương ta đang chuẩn bị điểm tâm, một hồi sẽ đưa lại đây.”

Huyễn Ảnh đưa tay nghĩ muốn tiếp nhận nước ấm, Tình Nhân lui từng bước, hùng hồn nói, “Đây là công việc của ta, ngươi đừng nghĩ cùng ta tranh giành.” Rất có khí thế trừng mắt với Huyễn Ảnh, một chút cũng không sợ con người lạnh như băng như Huyễn Ảnh.

“Tình nhân ngược lại không sợ hắn a.” Lúc này Đỗ Thành cũng mở cửa phòng, nhìn thấy hai người đang trừng mắt. Xa phu ở cùng phòng với hắn kiên quyết dậy sớm, trở về đem ngựa mới đến đây.

“Hắn có cái gì đáng sợ, Diêm quản gia mới đáng sợ chứ.” Tình Nhân khinh thường nói.

“Nghiêm (nghiêm khắc) quản gia là?” Đỗ Thành cố ý hỏi.

“Quản gia của công tử, ” Tình Nhân nhìn nhìn bốn phía, không ai, mới yên tâm nói.”Ta nói cho các ngươi nói a, Diêm quản gia thực rất đáng sợ.”

“Hắn đã làm cái gì khiến cho ngươi sợ hãi như vậy.” Đỗ Thành buồn cười nói, nha đầu kia bộ dáng cẩn thận thật sự thực buồn cười.

“Hắn chưa làm qua cái gì.” Tình Nhân thành thật nói, Diêm quản gia trừ bỏ công tử ra thì cái gì cũng không để ý.

“Vậy ngươi sợ cái gì?” Đỗ Thành lại hỏi. Chưa làm qua cái gì sao có thể sợ thành như vậy.

“Không biết, ta nhìn thấy Diêm quản gia luôn chột dạ trong lòng, như trẻ sơ sinh vậy. Cha mẹ ta không có cảm giác này, nói đó là người mặt lãnh tâm nhiệt.” (ngoài lạnh trong nóng)Tình nhân đi vào cửa, đặt nước ấm xuống.

Huyễn Ảnh hầu hạ Quân Hành Tuyệt, Tình Nhân sửa sang lại giường ngủ.

“Ta nghĩ muốn gặp công tử nhà ngươi nói lời cảm tạ.” Quân Hành Tuyệt cười mang theo mười phần mị lực đối Tình Nhân nói.

Mặt Tình nhân đỏ hồng, công tử này cười rộ lên thật đúng là đẹp, làm cho tim người ta đập nhanh quá.

“Ta, ta đi hỏi một chút.” Tình Nhân có chút hoảng nói, chạy ra cửa.

Mị lực của chủ tử thật đúng là lợi hại. Nhìn thấy vậy hai người cảm khái, ngay cả một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi cũng chống chọi không được.

“Tình nha đầu chạy đi đâu?” Mẫu thân Tình Nhân đang bưng điểm tâm nhìn thấy thân ảnh Tình Nhân nghi hoặc hỏi, bất quá cũng không hỏi nhiều, đem đồ ăn để ở trên bàn liền ly khai, nàng còn có việc phải làm.

Không bao lâu Tình Nhân lại chạy về.

“Công tử nhà ta nói không nhất định phải tạ ơn, đây cũng không phải chuyện quá lớn lao gì.” Tình Nhân đối Quân Hành Tuyệt nói.

“Phải vậy không.” Không chịu gặp sao? Hắn cũng không phải thật sự muốn nói lời cảm tạ, chỉ là vì thỏa mãn sự chú ý của mình, một nam nhân có thể luận về ngoại hình với hắn.

Quân Hành Tuyệt chậm rãi ăn, động tác tao nhã.Tình nhân nhìn đến phát ngốc, người này thật đúng là cùng công tử lĩnh hội, ngay cả ăn cơm đều đẹp giống nhau, nàng như thế nào cũng ăn không được đẹp như vậy.

Chờ Quân Hành Tuyệt ăn xong, Tình Nhân nhanh nhẹn dọn bàn. Sau đó Tình Nhân rót trà cho bọn hắn.

Nước trà màu nâu, đưa đến bên miệng, hương khí xông vào trong mũi làm tinh thần lâm vào chấn động, Quân Hành Tuyệt nhấp một ngụm, vào miệng vị hơi đắng, ở đầu lưỡi lại lặng yên biến hóa thành ngọt lành, nuốt xuống cổ họng, tiến vào bụng, lỗ chân lông cả người như giãn ra, muốn thuận gió đi vào.”Hảo trà.” Quân Hành Tuyệt nhịn không được khen, hắn tọa ủng (ngồi cầm giữ) thiên hạ, thiên hạ trân phẩm không có thứ nào không chiếm được, trà bình thường dùng để uống không có chỗ nào mà không phải là thế gian khó cầu thượng phẩm khó tìm, nhưng là mặc kệ trà như thế nào đều không có tư vị của loại trà hiện tại này, có thể phất đi việc vặt phiền lòng, làm cho người ta vong trần không lo.

“Đây là trà gì?” Đỗ Thành cũng uống một ngụm, trà này, hắn cũng không biết phải như thế nào hình dung, đi theo bên người chủ tử kiến thức hắn cũng không ít, hảo trà đương nhiên cũng uống qua, nhưng là trà này không đồng dạng như vậy.

“Công tử gọi là Địch Trần (gột rửa nhơ bẩn, phiền muộn).” Tình Nhân không uống trà nên không rõ phản ứng kỳ quái của mấy người này, trà này đúng là rất thơm, mỗi lần thời điểm công tử phao (ngâm trà), liền ngay cả bọn ta cũng nghĩ muốn thường một ngụm, nhưng mà cũng không uống, giống như cha nói, bọn họ uống là lãng phí, chẳng qua đây cũng chì là trà mà thôi.

“Địch Trần? Danh phù kỳ thực.(danh xứng với thực)” Địch tẩy lòng người, phất đi bụi bậm. Quân Hành Tuyệt lại tán thưởng, những người biết thưởng trà có thể nói trà có thể địch tẩy lòng người, nhưng mà Địch Trần trà ngay cả người không hiểu trà cũng có thể cảm giác được cảm giác địch tẩy lòng người kia. Nguyên tưởng rằng chính mình đã có những thứ tốt nhất thiên hạ, không nghĩ tới còn để sót trà này, trở về phải thăm hỏi một chút chủ sự việc này như thế nào lại sót hảo trà như vầy.

“Chỗ nào có bán vậy?” Đỗ Thành hỏi tiếp, hắn nhất định phải mua thật nhiều, xem chủ tử bộ dáng như vậy khẳng định sẽ đem trà này liệt vào hàng cống phẩm (đồ dâng lên vua), lần này không mua, về sau sẽ khó có cơ hội uống được rồi.

“Không phải mua đâu, đây là trà công tử chính mình làm. Trừ bỏ công tử ra, chúng ta cũng không uống trà, trà này là ta đem phần trà công tử uống rồi pha lại.” Tình Nhân thành thực nói, nàng đã hỏi qua,trà của công tử đều là tự mình làm, bên ngoài không có bán. Bọn họ một nhà cũng không uống trà, cha nói bọn họ là thô nhân, không phải văn nhân sao hiểu được cái gì là hảo trà, bọn họ uống lương trà (trà nguội) là được, trà tốt như Địch Trần bọn họ không thể uống, nếu không chính là lãng phí. Bởi vì chưa từng có khách nhân nên không chuẩn bị lá trà, nhìn thấy trà công tử dùng buổi sáng, nàng liền tự chủ trương pha một ấm.

“Ngươi nói đây là thặng trà (trà thừa)?” Đỗ Thành chỉ vào nước trà hỏi, thặng trà cũng có thể thơm như vậy, vậy trà mới pha sẽ có hương vị như thế nào, chỉ là mới nghĩ thôi Đỗ Thành giống như đã cảm thấy được hương khí thấm vào người.

Huyễn Ảnh sắc mặt có chút khó coi, hắn không hiểu gì về trà sẽ phá hư hết, cũng biết trà bọn họ hiện tại uống là hiếm có, chính là Tình Nhân này lại lấy thặng trà cấp chủ tử uống, Huyễn Ảnh không biết phản ứng như thế nào, chửi rủa thậm tệ, nhưng mà người khác cũng là hảo ý, không hạch hỏi, chính là chủ tử hắn thân phận tôn quý như vậy.

Quân Hành Tuyệt mặt ngoài vẫn là trấn định, trong lòng lại nghĩ, thật sự là không thể tưởng được hắn quý vi ngôi cửu ngũ, thế nhưng sẽ vì một ly thặng trà mà say mê như thế. Bất quá trà này quả thật là không tồi a, bản thân trúng độc tới nay, tổng cảm thấy được trên người có chút không khoẻ, tuy không có tạo thành cái gì phiền toái, nhưng là ngủ dậy cảm thấy thân thể có chút nặng nề, sau hki uống loại trà này, loại cảm giác này phai nhạt vài phần, sảng khoái chút, thật lâu rồi không cảm thấy thoải mái như vậy. Trà là hảo, nhưng này dù sao cũng là thặng trà, cho dù trà hảo, tự tôn của hắn cũng không cho phép hắn uống thêm nữa, xem ra chỉ có thể cùng chủ nhân nhà này xây quan hệ tốt, xem có thể hay không chuẩn bị chút trà này.

Đỗ Thành ngược lại không chút nào để ý, tự mình uống trà. Huyễn Ảnh nhìn thấy chủ tử không nhúc nhích, cũng không uống nữa.

Quân Hành Tuyệt đứng dậy, muốn đi khỏi, đi được vài bước, gần tới cửa, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến, dưới chân lảo đảo một chút, một tay đánh vào trên cửa, không cho chính mình té ngã, đau nhức quen thuộc lại kéo đến, vội vàng dùng tay kia xuất ra dược, tựa vào trên cửa, đảo bình lấy ra một viên, để vào miệng, vận khinh công chống đỡ, giây lát trở lại ghế trên, vận mình điều tức.

Nhìn thấy động tác của chủ tử Huyễn Ảnh cùng Đỗ Thành vội vàng đứng dậy hộ vệ, không dám kinh động, trên mặt hoang mang. Đỗ Thành biết là chủ tử trúng độc, Huyễn Ảnh biết chủ tử hôm qua mới phát tác một hồi, như thế nào lại phát tác.

Tình Nhân nhìn thấy ba người, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thời điểm nhìn thấy Quân Hành Tuyệt phun ra một búng máu, Tình Nhân cũng luống cuống, vội vàng chạy ra cửa la to, “Công tử, có người thổ huyết.”

Đỗ Thành cùng Huyễn Ảnh lo lắng nhìn theo, cũng không dám lộn xộn. Này, điều này là sao, bọn họ hai người không hiểu y lý, nhưng là cũng biết người đang điều tức không thể quấy rầy, nhưng mà chủ tử thổ huyết, đây đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

Lí Nghị không lâu sau đã trở lại, phía sau là Đại Lực, tới cửa Lí Nghị nhìn thấy bề trên cùa mình là Đỗ Thành sắc mặt khó coi, bên miệng chủ tử còn có vết máu, thực rõ ràng là đang vận công chữa thương, Lí Nghị cũng không biết Quân Hành Tuyệt sớm đã trúng độc, cho rằng có người mưu hại chủ tử, mạnh mẽ xoay người đối với Đại Lực ở ngoài cửa xuất thủ, Đỗ Thành nhìn thấy nhưng lại không kịp ngăn cản.

Mắt thấy Đại Lực sẽ chết dưới chưởng cùa Lí Nghị, một bóng người xuất hiện cùng Lí Nghị tung ra một chưởng, Lí Nghị thối lui mấy bước cũng vô pháp làm chậm lại bước tiến, ở thời điểm thối lui đến cửa, hai tay chống lại trên cửa mới không có lui tiếp, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đi tới, phải biết rằng võ công hắn ở trong hộ vệ cũng là có tiếng, không nghĩ tới sẽ bị người khác một chưởng bức lui, phải biết rằng vừa rồi hắn là động sát tâm, trên tay dùng đến mười thành công lực.

Đỗ Thành cùng Huyễn Ảnh cũng nhìn thấy người tới, Quân Hành Tuyệt sau khi điều tức cũng khôi phục lại, mở to mắt, động tĩnh vừa rồi hắn cũng nghe thấy.

Người tới có ngũ quan nghiêm minh, đường nét trên khuôn mặt lãnh ngạnh (ngạnh là kiên định), không có nửa điểm biểu tình, vô hỉ vô bi, bất động như núi, đôi mắt nhìn người không có gì dao động, cho dù Lí Nghị vừa rồi thiếu chút nữa đã giết Đại Lực, trong ánh mắt này cũng không có một chút phẫn nộ cùng sát ý, tựa như cái gì cũng không có phát sinh.

Lí Nghị không xoay người lại, không biết Quân Hành Tuyệt đã tỉnh lại, lòng trung thành của hắn, không có nhiều lời lấy một câu, lại hường người công kích, mà lúc này đây, Đỗ Thành không nghĩ ngăn cản, bởi vì người tới võ công rất cao, hắn phải dò xét một chút tình hình. Quân Hành Tuyệt cũng là ý tứ này, lau đi vết máu bên miệng, nhìn Lí Nghị cùng người tới.

“Diêm quản gia cẩn thận.” Đại Lực lo lắng kêu lên, nói toạc ra thân phận người mới tới.

Nguyên lai đây là nghiêm (nghiêm nghị) quản gia làm cho Tình Nhân sợ hãi. Quả thật bộ dạng đáng sợ, nói thật nghiêm quản gia này bộ dạng không khó xem, nhưng mà không biết vì sao lại làm cho người ta có loại cảm giác sợ hãi, bởi vì khí chất nghiêm túc lãnh ngạnh kia, còn có ánh mắt không có dao động.

Đối với công kích của Lí Nghị, Diêm quản gia không chút nào để ý, một cái vung tay áo liền làm cho người bay đi ra ngoài. Lí Nghị bay ngược ra ngoài. Đỗ Thành cùng Huyễn Ảnh trong lòng tự đánh giá xem chính mình có phải hay không là đối thủ.

Quân Hành Tuyệt trong mắt hiện lên tinh quang, nghiêm quản gia này võ công tương đối cao, nhưng vẫn nhìn không ra cao tới trình độ nào, nhưng là tuyệt đối mạnh hơn so với ảnh vệ của hắn, một quản gia còn có võ công như vậy, nhà này rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Công tử có tướng mạo không thua hắn, nước trà hương vị hiếm có, quản gia võ công cao cường, đây không phải là thứ người bình thường có thể có được.

Lí Nghị lại ương ngạnh đứng lên, Đỗ Thành không thể không mở miệng, đối với thuộc hạ trung thành của mình, hắn không thể để cho hắn chết.

“Dừng tay.” Đỗ Thành ra lệnh cho Lí Nghị. Đồng thời một thanh âm khác cũng vang lên.

“Diêm La.” Thanh âm ôn nhã dễ nghe, thanh lượng không thể so là lớn hơn của Đỗ Thành, nhưng mọi người ở đây đều nghe được, không phải mệnh lệnh, chỉ là đơn giản kêu to, khiến cho nam tử nghiêm túc lãnh ngạnh kiatrong mắt lưu chuyển dao động, rót vào nhân tính.

“Chủ nhân.” Diêm La xoay người đối với chủ nhân của thanh âm này nói.

Quân Hành Tuyệt tầm mắt cũng chuyển dời đến trên người người vừa tới, ánh mắt mà người khác thường xuyên dùng để nhìn hắn lại là lần đầu tiên xuất hiện trong mắt hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play