Thời điểm cuối xuân, Tín vương đột nhiên xuất hiện khiến cho trong triều nổi lên mấy gợn sóng nho nhỏ, bất quá một vương gia không có thực quyền không đáng để phải chú ý quá nhiều, cho dù Hoàng Đế ban cho tòa vương phủ vốn để không kia thì có là gì, mấy gợn sóng nho nhỏ đó cũng dần dần biến mất.

Từ mấy tháng nay, vị Tín vương kia cũng không lộ mặt chút nào, lúc bắt đầu cón có mấy vị đại thần muốn gặp mặt, đến phủ bái phỏng (thăm hỏi), kết quả là vẫn không nhìn thấy được gì. Vị Tín vương này, nhận được thiếp tử (thiệp mời), trả lời bọn họ chính là, không gặp. Khiến cho các vị đại thần đã đến tận cửa thật mất mặt, thậm chí có người nói, vị Tín vương này chính là do Hoàng thượng tìm về để ngụy trang, căn bản không người này, nơi ở đó chính là tình nhân bí mật của Hoàng thượng. Một lời đáng chết này bị Trấn vương Quân Thường Hằng nghe được, người nói liền bị Trấn vương lấy tội danh làm bẩn danh dự Hoàng tộc đuổi ra khỏi kinh, tất cả mọi người nhận được cảnh cáo của Trấn vương, Tín vương đó không phải là giả mạo, là huynh trưởng của Hoàng thượng, là chất nhi của ông, về sau ai dám nói loạn mà bị ông biết, sẽ không xử lý đơn giản như vậy. Thật không rõ, Trấn vương luôn mặc kệ hết thảy, vì sao lại phát hỏa lớn như vậy, trác tử (cái bàn) bên cạnh thân nhân kẻ đã nói câu đó bị Trấn vương bổ đôi, người đó sợ tới mức quỳ trên mặt đất phát run không thôi.

Lời này của Trấn vương đã chứng thật sự tồn tại của vị Tín vương kia, không phải bí mật tình nhân gì gì, cách nói này cũng liền biến mất, nhưng lại có một lời truyền khác, vị Tín vương này là bị Hoàng thượng giam lỏng, phải biết rằng Tín vương là con trưởng của Tiên hoàng, vậy là cũng có tư cách kế vị so với Hoàng thượng, Hoàng thượng sợ vị Tín vương này tranh quyền, cho nên giam lỏng lại. Thiếp tử của bọn họ vốn không đến được tay Tín vương. Trong khoảng thời gian ngắn, các vị đại thần đã gửi thiếp tử bắt đầu kinh hồn táng đảm, Hoàng thượng sẽ không hiểu lầm bọn họ kết giao Tín vương là muốn soán vị chứ, lo lắng đề phòng qua một trận, Hoàng thượng không có ý đồ truy cứu gì, bọn họ mới hơi chút yên tâm.

Bất quá, sau khi lời đồn đãi này xuất hiện, đã không còn ai đến Tín vương phủ nữa. Tín vương phủ lại một lần nữa quạnh quẽ không ai vào.

Mà sự thật là sao. Sự thật chính là Hoàng Đế Quân Hành Tuyệt yêu Tín vương ngay cả khi chưa biết đó là huynh trưởng của mình, sau khi biết thân phận của Tín vương, lập tức đưa Tín vương trở về kinh thành, nghĩ muốn lấy thân phận huynh đệ chặt đứt phần cảm tình này. Thiếp tử của các vị đại thần, Tín vương quả thậ nhận được, bất quá, Tín vương không có một chút hứng thú nào đối với bọn họ, cho nên mới không gặp.

Về phần cách nói tranh vị kia, tuyệt đối không có chuyện này.

Kinh thành mùa thu vẫn là có chút lạnh, áo bông thật dày đã có người bắt đầu mặc.

Quân Hành Tuyệt nhìn thấy sắc trời đang từ từ âm lãnh, đối An Thịnh đang hầu hạ phân phó, “Bảo chế y cục sử dụng cống phẩm tử điêu làm mấy bộ ngoại bào đưa sang cho Hoàng huynh.” Thời tiết nơi kinh thành càng ngày càng lạnh, chỗ Hoàng huynh cần thêm vài bộ quần áo.

“Tuân chỉ.” An Thịnh vẫn luôn đi theo bên người Hoàng thượng không nhiều lời, lập tức nghe theo mệnh lệnh, tuy rằng Trấn vương đã tìm hắn bảo phải hắn chú ý tình huống Hoàng thượng cùng Tín vương lui tới, đừng để Hoàng thượng tiếp tục sai lầm nữa, bất quá người hắn trung thành chính là Hoàng thượng, mệnh lệnh của Trấn vương chỉ cần nghe là được, không tất yếu tuân theo. Tình cảm này ai có thể nói đúng hay sai, Hoàng thượng yêu Tín vương, thì đã sao, vẫn sẽ là Hoàng thượng – chủ tử của hắn thôi.

Mấy tháng nay, là người gần gũi với Hoàng thượng nhất, tinh tường nhìn thấy thái độ Hoàng thượng đối Tín vương, quan tâm không nói nên lời. Chỉ cần Tín vương quay đi, ánh mắt Hoàng thượng sẽ có ôn nhu quyến luyến, lúc Tín vương quay lại, tất cả lại biến mất, giấu ở tận sâu nơi đáy mắt. Thật cẩn thận như vậy, đáy mắt quyến luyến, khiến cho một người ngoài cuộc như hắn cảm thấy thật chua sót. Tình cảm này của Hoàng thượng, lúc mới bắt đầu, hắn cũng cho rằng không đúng, thế nhưng thấy Hoàng thượng nhìn Tín vương ôn nhu quyến luyến, còn có đôi khi lơ đãng hiện lên tuyệt vọng đau đớn, hắn cũng không cho đó là sai nữa.

Hoàng thượng biết mình không nên yêu Tín vương, chỉ là ngài chặt không đứt được phần tình cảm này, càng cùng Tín vương ở chung, thống khổ trong mắt Hoàng thượng càng sâu, thậm chí có khi hắn còn nhìn thấy thần sắc điên cuồng trong mắt Hoàng thượng, khiến cho hắn trong lòng run sợ, còn tiếp tục như vậy nữa, hai người kia sẽ biến thành dạng gì đây. Hắn không dám nghĩ. Hắn chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, khiến cho Hoàng thượng thư thái hết khả nằng, có lẽ sẽ trấn an được phần điên cuồng kia đi.

Hậu cung Hoàng thượng dần dần ít đi đến, hiện tại căn bản là không đi luôn. Mà lúc đến đó, chỉ là ngồi một chỗ ngây người rồi sau đó liền ly khai, khiến cho hậu cung bắt đầu có những nghị luận mới, người tìm hắn hỏi nguyên nhân cũng nhiều, ai, phiền a.

“Hoàng thượng, ngài nên săn mấy con mổi tốt, cấp Tín vương làm quần áo.” Lúc An Thịnh đáp, lại thấy được ôn nhu của Hoàng thượng, biết Hoàng thượng lại nghĩ tới Tín vương, vội vàng đề nghị.

Dùng con mồi mình săn được làm y phục cho Hoàng huynh? Nghĩ đến việc Hoàng huynh sẽ mặc đồ làm từ con mồi do hắn săn, bộ dáng đó nhất định không tồi a. “Hảo, An Thịnh phân phó xuống, đến khu vực săn bắn.” Da loài nào thì thích hợp làm y phục cho Hoàng huynh đây. Lang? Tuyệt đối không được. Lão hổ? Một chút cũng không hợp với Hoàng huynh. Linh dương? Ân, không đủ trân quý. Ưng? Sao có thể làm thành y phục tốt.

An Thịnh đã lui xuống chuẩn bị, Quân Hành Tuyệt thì tự hỏi phải săn con gì.

Ngay lúc Quân Hành Tuyệt đi săn thú, Thượng Quan Khiêm cũng ra khỏi cửa. Không có nguyên nhân gì, chỉ là muốn ra ngoài một chút.

Thượng Quan Khiêm xuất môn, Diêm La bất cứ lúc nào cũng đi theo. Vì để cho Thượng Quan Khiêm thích ứng với cuộc sống nơi này, Tử Yên hầu hạ Thượng Quan Khiêm ở Vận thành cũng được triệu hồi, vào Tín vương phủ hầu hạ Thượng Quan Khiêm. Lúc biết thân phận thật sự của Thượng Quan Khiêm, khuôn mặt tú lệ ngẩn ngơ, mới qua hai tháng, thân phận Thượng Quan công tử này liền thay đổi. Tử Yên là An Thịnh thủ hạ, trước khi tới nơi này, An Thịnh đặc biệt cảnh cáo, chỉ cần ngh mệnh lệnh là được, không nên hỏi, không cần quản, thấy chuyện không nên thấy thì cứ coi như chưa thấy gì hết, nghe được chuyện không nên nghe thì cứ xem như chưa nghe được gì cả. Lúc mới bắt đầu, nàng còn tưởng rằng bởi vì thân phận của Tín vương, Hoàng thượng phải càng chặt chẽ giám thị Tín vương, sau khi nghe thấy lời An tổng quản nói, nàng không hiểu thật lâu, này quả thật là trái ngược với chuyện giám thị. Bất quá, trải qua mấy tháng này, nàng hiểu được.

Chuyện bên người Tín vương không cần nàng nhúng tay, vị Diêm La đại nhân theo lời An tổng quản nói là tông sư kia xử lý hết thảy mọi chuyện, lúc nàng biết Diêm La đại nhân là thân phận tông sư cũng bị dọa thật lớn, nàng là người tập võ, đương nhiên biết tông sư là một tồn tại ra sao, mà nàng chính mắt thấy tông sư làm những chuyện của hạ nhân. Sau khi nàng biết thân phận của Diêm La đại nhân, muốn thể hiện sự tôn kính tiếp nhận những công việc của Diêm La đại nhân, nhưng Diêm La đại nhân tựa như người chết, ánh mắt không chút dao động nhìn rõ cánh tay đang vươn tới của nàng, để ý cũng không thèm để ý, tiếp tục đi làm chuyện của mình. Ai, thời điểm đó hình tượng tông sư trong lòng nàng thiếu chút nữa sụp đổ rồi, nguyên nhân chưa sụp đổ là bởi vì từng gặp qua Trấn vương cũng là một tông sư, nếu lần đầu tiên gặp chính là Diêm La đại nhân, hình tượng tông sư...... Ai, chỉ có thể nói, trong những tông sư thì Diêm La đại nhân là một người ngoại tộc đi. Sau cũng đã quen, cứ như vậy, nàng chủ yếu phụ trách những chuyện khác cũng nhóm hạ nhân, chuyện bên người Tín vương có Diêm La đại nhân.

Hiện tại Tín vương phủ có hai tổng quản, ngoại tổng quản là quản gia phụ trách đối ngoại, chủ yếu là chường cái mặt ra trước cửa thôi, Hứa tổng quản, ông mặc kệ mọi chuyện, nhàn rỗi trồng hoa uống trà, từ sau khi uống qua trà Địch Trần của Tín vương, đã nói là phải làm ở đây đến lúc chết mới thôi. Đừng xem thường Hứa tổng quản luôn mặc kệ mọi chuyện này, ông không quan tâm chuyện gì hết là bởi vì không cần phải quan tậm, Tín vương căn bản không có khách lạ, năng lực của ông không có nơi sử dụng. Ông cùng nàng vốn xuất thân cùng một chỗ, bởi vì tuổi lớn, lại không có con, vốn sẽ ở sở tư liệu qua cả đời, không ngờ lại được đưa đến nơi này. Hứa tổng quản đối với tình huống quan viên triều đình biết nhất thanh nhị sở (rõ ràng), vốn là để cho Tín vương hiểu biết chút về những người trong triều đình, bất quá Tín vương căn bản không muốn biết việc này, các đại thần đến đây toàn bộ đều không muốn gặp, Hứa quản gia cũng vui vẻ thanh nhàn, bận rộn cả đời, rốt cục cũng có thể yên ổn. Luận trung tâm (lòng trung thành) đối với Tín vương phủ, vị Hứa quản gia này chính là đệ nhị a, thứ nhất là Diêm La đại nhân, không thể tranh về vấn đề trung tâm đối với Tín vương, Hứa quản gia là vừa lòng với cuộc sống hiện tại, không cho bất cứ người nào phá hỏng, cho nên đối với một nơi có thể cho ông một cuộc sống thanh nhàn như Tín vương phủ rất là trung tâm. Còn một quản gia nữa chính là nàng, nội quản gia, mọi chuyện trong phủ đều là do nàng quản.

Làm nội quản gia, Hoàng thượng mỗi lần đến đều do nàng sắp xếp, đương nhiên cũng phát hiện Hoàng thượng đối Tín vương khác biệt. Lúc Tín vương không chú ý, ánh mắt Hoàng thượng nhìn Tín vương, nàng thấy rất rõ ràng, lúc mới đầu là tưởng nhìn lầm, nhưng vài lần về sau, nàng biết mình không có nhìn lầm. Thời điểm hiểu ra, hai chân nàng đều mềm nhũn, vì sao lúc ở Vận Thành hai người họ đâu có chuyện này, mới đến kinh thành liền có chuyện. Việc này không thể đùa, một khi bị ngoại nhân biết, vậy sẽ chết mất. Thế nhân sẽ không trách cứ Hoàng thượng, đối tượng bọn họ lên án sẽ chỉ là người mê hoặc Hoàng thượng – Tín vương. Đó là nếu người biết chuyện là người trung tâm với triều đại, còn nếu bị phần tử có dã tâm biết, coi đây là nguyên do, lấy cớ, thậm chí sẽ dẫn đến nội loạn, cả mấy quốc gia lân bang vẫn luôn thèm thuồng Nguyên Quốc cũng sẽ nổi dậy, khi đó cho dù có mấy tông sư cũng không tác dụng.

Nàng lúc ấy sợ a, nếu bị ngoại nhân biết, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng hiểu được An tổng quản vì sao nói với nàng chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được, không nên hỏi, không được quản, thấy thứ không nên thấy thì coi như chưa từng thấy, nghe được chuyện không nên nghe thì xem như chưa nghe gì cả. Sau khi phát hiện nàng xuất hiện dị thường, An tổng quản một mình tìm nàng nói chuyện, nói miệng nàng luôn kín, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cho nên mới đưa nàng điều đến đây, nếu nàng đã biết, như vậy nàng nhất định phải càng hiểu rõ cần làm như thế nào.

Nàng lúc ấy hỏi, An tổng quản vì sao không khuyên nhủ Hoàng thượng, nàng nhìn ra được, việc này chỉ là Hoàng thượng tự mình đa tình, Tín vương đối Hoàng thượng không có loại suy nghĩ này, tuy rằng Tín vương đối Hoàng thượng cũng có khác biệt so với những người khác, thế nhưng không phải như thế kia.

An tổng quản thở dài, ai có thể khuyên, ngươi nhìn ánh mắt kia của Hoàng thượng sẽ biết, quay đầu không được nữa rồi. Nàng hoảng hốt trở lại vương phủ liền gặp Hứa quản gia, Hứa quản gia nhìn vài lần Hoàng thượng cùng Tín vương ở chung đã biết, nhìn thấy biểu tình của nàng thì hiểu nàng cũng đã biết. Hứa quản gia ít khi nghiêm túc nói, ông sống nhiều năm như vậy, lại làm mật điệp nhiều năm, có chuyện dơ bẩn xấu xa nào mà chưa thấy qua, Hoàng thượng chỉ là yêu một người, đây không phải sai, sai là ở thiên ý trêu ngươi.

Nàng không rắc rối về chuyện này nữa, càng thêm chú ý người trong vương phủ, có người khác thường liền giải quyết ngay, nàng là thuộc hạ của Hoàng thượng, vì an bình của thiên hạ này, tuyệt đối không thể để cho người khác biết chuyện. Mà nguyên nhân khiến cho nàng chuyển biến là vì nàng lưu ý ánh mắt của Hoàng thượng, lúc nhìn chăm chú vào Tín vương là ôn nhu thâm tình, nhớ nhung chua sót, nàng thậm chí có loại xúc động muốn khóc. Chỉ là yêu một người mà thôi, đây không phải sai, chỉ là vì sao Hoàng thượng nhất định phải yêu một người không nên yêu chứ. phải sai, chỉ là vì sao Hoàng thượng nhất định phải yêu một người không nên yêu chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play