“Hoàng Thượng, Trấn vương xuất quan.” An tổng quản bẩm báo với Hoàng thượng đang ngồi trong ngự hoa viên, tin tức quan trọng như vậy đương nhiên phải báo cáo. Hắn là đại nội tổng quản, cũng nhận trách nhiệm bảo hộ Hoàng thượng. Trong đại nội hắn chính là cao thủ giỏi nhất, còn nắm giữ mọi chuyện mặt sáng báo cáo lại, đó là thuộc tổ chức tình báo của Hoàng thượng, cùng ảnh vệ trong bóng tối giám sát. Ảnh vệ từ một nơi bí mật gần đó, mà hắn là ở ngoài sáng.

Các đại thần đều cho rằng hắn là một tên hoạn quan hèn mọn, nhưng cũng không thể không tạo quan hệ với hắn, cẩn thận ứng đối lấy lòng, cho dù khinh thường cùng hắn lui tới, có thể tránh liền tránh, chỉ là sợ hắn thêu dệt tội danh, hãm hại bọn họ. Thật buồn cười, hắn cần phải hãm hại bọn họ sao, nếu bọn họ chưa làm gì có lỗi thì không cần sợ hắn hãm hại, hắn chỉ một lòng làm tròn bổn phận, căn bản không giống với đám đại thần cả bụng dối trá. Người phải khinh thường là hắn mới đúng, hắn rõ ràng biết mặt dơ bẩn của các đại thần. Hắn ngụy trang cũng thực thành công. Bề ngoài phúc khí này của hắn thực dễ dàng khiến cho người ta khinh thị, thói quen tham tài, cũng khiến những người đó tưởng dễ dàng nắm bắt hắn, bọn họ như thế nào biết, bạc bọn họ hiếu kính hắn, hắn chỉ hưởng được một phần, phần khác đã bị Hoàng Thượng đoạt lại. Hừ, đối với chuyện của bọn họ, Hoàng Thượng rất rõ ràng. Không lên tiếng chỉ vì không tất yếu, một khi cần, cũng đủ khiến cả nhà bọn họ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội. Hai tháng này Hoàng thượng tuy rằng tức giận, thế nhưng giết ai cũng đều có chứng cứ rõ ràng.

“Hừ, các đại thần nhất định đã đi tìm Hoàng thúc. An Thịnh, chuẩn bị bữa tối, Hoàng thúc rất nhanh sẽ tới.” Đã gần chạng vạng, Hoàng thúc lúc này đến đây vừa vặn dùng cơm tối. Đám trọng thần bị hắn tra tấn suốt hai tháng qua đương nhiên sẽ đi tìm Hoàng thúc – người duy nhất có thể khuyên hắn. Hoàng thúc tuy rằng mặc kệ chính sự, nhưng lần này ông sẽ đến, bởi vì sự việc hắn khác thường. Hắn biết, nhưng mà hắn ức chế không được, tức giận tích tụ, mỗi ngày trải qua đau lòng đều khiến cho hắn khác thường.

“Tuân chỉ.” An tổng quản biết ý Hoàng thượng, còn phải chuẩn bị cơm tối cho Trấn vương. Phân phó thủ hạ đi chuẩn bị, tự mình đến cửa cung nghênh đón Trấn vương.

Trong đình, Quân Hành Tuyệt liếc mắt cũng không thèm liếc mắt một cái đến cảnh xuân trong ngự hoa viên. Hiện tại đã là cuối xuân đầu hạ, là lúc mà các loài hoa của Nguyên Quốc nở rộ rực rỡ nhất, trong ngự hoa viên đầy những danh hoa cũng cùng nở ra, tranh kì khoe sắc, mà cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy lại không được Quân Hành Tuyệt cho vào mắt.

Quân Hành Tuyệt chỉ nhìn chén trà trước mặt, trà Địch Trần, mùi hương vẫn thanh dật như cũ, khiến cho người ta quên mất trần thế. Mỗi khi nhìn thấy nó sẽ nhớ tới người kia, làm thế nào cũng quên không được. Trà này uống cũng sắp hết, lúc này đi gặp y, vừa vặn lấy thêm trà mới. Mà hai tháng, hắn mỗi ngày đều uống, cũng gần như vậy rồi. Hắn hiện tại đã uống trà này rồi. Khiêm, vì sao vẫn không quên được ngươi?

“Hoàng Thượng, Trấn vương tới rồi.” An Thịnh đột nhiên cất tiếng khiến Quân Hành Tuyệt đang chìm trong suy nghĩ của mình bừng tỉnh lại.

Quân Hành Tuyệt ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh từ ngoài đình tiến vào.

Người tiến vào mặc phục sức của thân vương, thân phận hoàng tộc mang đến vẻ cao quý, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, ánh mắt sắc bén, giống như một thanh kiếm báu được tuốt ra vỏ. Trở thành tông sư lúc ba mươi sáu tuổi khiến cho ông luôn giữ được bộ dáng tại thời điểm đó, hợp khí chất lãnh ổn, là một nam nhân rất có mị lực.

“Hoàng thúc.” Đem tâm tình của mình áp chế, lộ ra nụ cười với bậc trưởng bối thật sự quan tâm hắn.

Trấn vương Quân Thường Hằng nhíu mày, ông đã nhìn thấy rõ khác thường của Hoàng thượng. Ông bước vào không che dấu hơi thở, với tu vi của Hoàng thượng, hẳn là phải sớm phát hiện ông đã đến, thế nhưng cho đến tận khi An Thịnh lên tiếng, Hoàng thượng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Cho dù là tông sư, Quân Thường Hằng vẫn là ứng với lễ tiết, đây là quy củ, quy củ của hoàng tộc, Hoàng Đế là thiên hạ đứng đầu, mà ông là thần (cấp dưới).

“Hoàng thúc, không cần hành lễ, nơi này không phải triều đình.” Quân Hành Tuyệt bước khỏi đình, đến nâng Quân Thường Hằng dậy, hắn biết ý tứ của Hoàng thúc, một đế vương uy nghiêm không thể tồn tại với tông sư, cho nên mỗi lần đến Hoàng thúc đều hành lễ.

“Lễ không thể bỏ.” Quân Thường Hằng trả lời, đây là kiên trì của ông.

“Hoàng thúc lúc này lại đây, vừa vặn cùng trẫm dùng bữa. An Thịnh, thượng thiện (đưa thức ăn lên).” Quân Thường Hằng không cự tuyệt, cùng Quân Hành Tuyệt tiến vào đình, ngồi xuống.

“Tuân chỉ. Thượng thiện.” Một tiếng vang lên.

Nhóm ngự trù bưng thức ăn đã được chuẩn bị lên, An Thịnh hầu hạ hai thúc cháu dụng thiện.

Hoàng thất dùng bữa đều là nhìn sơ qua, thích thì sẽ nhấp vài miếng, nội thị sẽ ghi nhớ, nói lại cho ngự trù.

“Hoàng thúc bế quan, công lực lại có tiến triển không?” Cảm thấy đã đủ rồi, Quân Hành Tuyệt buông đũa, hỏi.

“Tiến triển thì không có, thế nhưng có chút thể ngộ (hiểu ra).” Sau khi tiến vào tông sư, mỗi lần ngộ ra đều là rất quan trọng. Chuyện này không thể giải thích rõ ràng, chỉ khi bước vào cảnh giới này mới có thể hiểu được. “Hoàng thượng thân thể thế nào rồi?” Quân Thường Hằng quan tâm hỏi. Dư độc trên người Quân Hành Tuyệt như một tai họa tiềm ẩn, ông cùng với Phượng Cửu tiền bối vẫn luôn tìm cách loại đi dư độc

“Hoàn toàn tốt lắm.” Việc hắn trúng độc là một bí mật, vì phòng ngừa bị tiết lộ, trừ bỏ người thân ra thì không ai biết được.

Quân Thường Hằng nghe xong, nhíu mi, bắt mạch cho Quân Hành Tuyệt. Ông không biết y thuật, chỉ có thể xuất ra nội tức kiểm tra thân thể Quân Hành Tuyệt. Nội tức ở trong cơ thể Quân Hành Tuyệt xoay chuyển một vòng, hoàn toàn không có dị thường, khí tức bất đồng trước kia đã không còn. Quân Thường Hằng kinh ngạc, độc thật sự đã tiêu thất.

“La Thái y y thuật quả nhiên cao minh.” Ngoại trừ La Thái y ra, ông nghĩ không ra còn có ai có thể làm được chuyện như vậy.

“Không phải La Thái y.” Quân Hành Tuyệt trả lời. Hình ành người kia giải độc lại hiện lên trong đầu.”Hoàng thúc là bị ai kêu tới?” Không muốn tiếp tục nghĩ, Quân Hành Tuyệt hỏi chuyện khác

“Tể tướng, Lễ bộ Thượng thư, Văn uyên các Đại học sĩ, Binh bộ Thị lang, Ngự Sử đại phu......” Quân Thường Hằng không quan tâm việc ngoại trừ La Thái y ra còn ai có thể giải loại độc này, chỉ cần độc giải là được, nghe Quân Hành Tuyệt hỏi, một xâu chuỗi các tên từ trong miệng Quân Thường Hằng xuất ra.

“Nhiều người thật nhỉ, trẫm lần đầu tiên thấy bọn họ đồng lòng như vậy.” Quân Hành Tuyệt cười nói, nội đấu trong triều đình không phải một ngày hai ngày, không nghĩ tới bọn họ sẽ có một ngày đồng lòng như vậy.

“Bởi vì Hoàng hượng làm thật quá mức.” Quân Thường Hằng nói thẳng, ông không sợ đắc tội Hoàng Thượng, không phải bởi vì thực lực của bản thân, mà là Quân Hành Tuyệt nếu ngay cả chút dung nhân chi lượng (lắng nghe, cân nhắc, khoan dung,…) cũng không có, thì hắn sẽ không xứng trở thành một thế hệ minh quân.

“Trẫm biết.” Hai tháng này, bởi vì lửa giận của hắn, cân bằng trong triều đình như bị đánh vỡ, đế vương chính là cán cân nặng nhất, không thể để xuất hiện bất kì rung động gì trên đó. Trước kia hắn làm rất tốt, nhưng hai tháng này, khả năng của hắn thật đã giảm đi.

“Hoàng thượng đã biết, vậy vì sao còn làm như vậy?” Quân Thường Hằng cau mày nói.

“Các ngươi đều đi xuống đi.” Quân Hành Tuyệt hạ lệnh, hắn không thể để lộ tâm tư của mình trước mặt cung nhân, bọn họ đều có thể tiết lộ bí mật, bí mật của Hoàng Đế tuyệt không thể để cho ngoại nhân biết.

An Thịnh mang cung nhân lui xuống, trong ngự hoa viên chỉ còn lại hai thúc cháu.

“Hoàng thúc, ta không biết phải như thế nào bình tĩnh.” Quân Hành Tuyệt buồn rầu nói. Hắn thật sự bình tĩnh không được, chỉ cần nhớ tới câu nói kia, hắn liền đau lòng, hắn liền ghen tị, hắn liền không thể áp chế thất thường của bản thân.

“Đến tột cùng là có chuyện gì?” Quân Thường Hằng thấy rõ sự mờ mịt cùng thống khổ, biểu tình đó tuyệt đối không thể có trên người vị quân vương thiên tư bất phàm tính tình lạnh nhạt này được.

Quân Hành Tuyệt trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Trẫm không biết, mỗi lần nhớ câu nói kia của y tâm trẫm đều rất đau, đau đến mức không thể hô hấp, trẫm muốn bận việc triều chính, bởi vì chỉ cần buông lơi một chút, trẫm sẽ nhớ tới câu nói kia, chưa phải mệt đến mức gần như ngất xỉu, trẫm không thể nhập miên. Trẫm muốn quên, thế nhưng làm cách nào cũng không quên được.”

“Câu nói nào?” Có thể khiến cho Hoàng chất của mình thống khổ thành như vậy, thật sự khiến cho người ta tò mò, tuy rằng rất không nên.

“Trẫm hỏi y, trẫm với đồng bạn của y ai quan trọng hơn? Hắn trả lời trẫm,” Quân Hành Tuyệt hồi tưởng lại đáp án của ngày hôm đó, đau đớn trên khuôn mặt càng tăng lên, câu nói kia hóa thành tiêm châm, từng chữ chính là một cây châm, mỗi lần nhớ tới đều đâm vào thật sâu trong tâm hắn, “Bọn họ quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.” Nói đến đây, trên mặt Quân Hành Tuyệt như bị bóp méo, hỗn tạp giữa thống khổ và ghen tị.

Quân Thường Hằng nhìn thay đổi trên mặt Quân Hành Tuyệt, nghe hắn nói xong, một ý niệm liền nảy lên trong đầu, Hoàng Thượng sẽ không phải là.....

“Hoàng Thượng, người kia có đẹp không?” Quân Thường Hằng hỏi.

“Đẹp? Từ “đẹp” chưa đủ để hình dung y.” Bình thường y ôn nhuận như ngọc, khiến cho người ta tâm tĩnh bình hòa, khí chất giống như thiên tiên, khiến cho người ta không dám khinh nhờn, ý cười nhu hòa, tuy rằng đã biết là không chân thật, thế nhưng nhớ tới vẫn như cũ mê muội cả người, càng đừng nói đến phần ôn nhu chân chính, chỉ nhìn qua một lần, là không thể quên khuôn mặt y khi đó, còn có hơi thở hắc ám, lãnh tuyệt tàn khốc, hấp dẫn người khác một cách bất thường. Y như vậy rất đẹp, nhưng thích hợp hơn phải nói là thuần túy, thuần túy hắc ám, không có nửa điểm tạp chất.

“Hoàng Thượng, người ghen tị với kẻ quan trọng hơn người trong lòng y sao?” Quân Thường Hằng nhìn thấy trong mắt Quân Hành Tuyệt hiện lên si mê, lại càng chắc chắn hơn với phỏng đoán của bản thân, tiếp tục hỏi.

“Phải” Quân Hành Tuyệt thừa nhận, sau khi nhìn thấy hắc ám thuần túy của người kia, hắn cho rằng người kia luôn vô tình, thế nhưg sau đó lại phát hiện biểu tình ôn nhu, người như vậy sao có thể nói là vô tình, y vẫn lộ ra chân thật với người khác đó thôi, chỉ là không phải hắn, khiến cho y lộ ra biểu tình đó là người khác, sao lại không ghen tị. Hắn thật tình chờ y, luôn cố gắng duy trì phần tình cảm này, nhưng trong tâm y lại có người quan trọng hơn.

“Hoàng Thượng, người có nhớ người kia không?” Quân Thường Hằng lại hỏi.

“Nhớ nhung không à?” Nhìn thấy một cảnh xuân sẽ lại nhớ đến y, bận rộn việc triều chính là đang ép bản thân không được nghĩ về y, khi uống trà cũng nhớ tới y, khi ngủ cũng sẽ mơ thấy y, chỉ cần không có việc gì thì lại nhớ y, “Không có lúc nào là không nhớ.” Quân Hành Tuyệt cười tự giễu, nói phải quên y, lại làm không được, thật sự làm không được.

“Hoàng Thượng, người yêu người kia.” Tổng hợp lại hết thảy bệnh trạng, Quân Thường Hằng hạ kết luận.

Một trận sấm chớp đánh thẳng vào người Quân Hành Tuyệt, hắn ngơ ngác nhìn Hoàng thúc của mình. Hoàng thúc nói gì, nói hắn yêu Khiêm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play