Cuộc sống là một thứ rất kỳ diệu, cẩu huyết có ở khắp nơi, thứ muốn đạt được nhất thường ở bên tay của mình, đến cuối cùng mới phát hiện là xa tận chân trời, tiếc nuối và phiền muội là gia vị không thể nào tránh khỏi trong nhân sinh của con người.

Hàn Hiểu có thai, cả nước vui mừng, đường lớn phố nhỏ đều giăng đèn kết hoa, cái không khí đó giống như là Địa Cầu đón mừng năm mới vậy, vẫn còn chưa tính, vì để chúc mừng Hàn Hiểu có thai lần nữa, chính phủ Landis quyết định lấy cái ngày Hàn Hiểu và Công tước gặp nhau lần đầu tiên làm tiết xuân, gọi là Tết.

Sau khi Hàn Hiểu biết được, mặt toàn hắc tuyến, tộc Hoa Hạ trên Địa Cầu cũng có Tết, Tết đó là ngày gia đình đoàn tụ với nhau cùng chúc mừng một năm mới lại đến, còn Tết ở tinh cầu Landis thì có ý nghĩ gì vậy, là ngày tập thể cùng phát xuân tạo người sao!

Vào cái lúc bản thân mình gặp phải thảm kịch lớn nhất trong đời người, người trong nước lại vì thế mà chúc mừng, Hàn Hiểu biểu lộ thân thể và tâm hồn của cậu bị cái quốc gia đoàn thể không có tiết tháo này chà đạp hết cả rồi.

Không giống với không khí vui tươi ở bên ngoài, trong thành Doris lại có chút mây đen ảm đạm.

Không giống với lần mang thai trước, vừa mới về thành Doris có một tháng mà Hàn Hiểu đã bắt đầu tình trạng chán ăn,nghén nhẹ, bắt buộc chính mình ăn bao tử rất không thoải mái, mới mấy ngày ngắn ngủi mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã gấy đi một vòng so với 1 tháng trước, cả người đều không có tinh thần gì.

Tất cả mọi thứ Công tước Akasi đều nhìn thấy trong mắt mà đau ở trong tim, nhưng lại không thể tránh được, chỉ có thể lúc nào cũng ở bên Hàn Hiểu, ngay cả sự vụ ở trong tộc, anh không quan tâm một chút nào.

Mấy ngày trước vợ chồng Công tước Arthur nghe nói Hàn Hiểu ăn uống không được liền đặc biệt gửi không ít trái cây khai vị từ tinh cầu Arthur tới. Sau đó Akasi cũng đã mở video để cảm ơn, hơn nữa còn mập mờ nói với bọn họ do công việc của anh quá bận rộn, không có cách nào thường xuyên ở bên Hàn Hiểu, anh sợ Hàn Hiểu sau khi mang thai thần kinh trở nên tinh tế mẫn cảm sẽ chịu đựng thương tổn, vân vân, ngày hôm sau Lukenaer liền được đóng gói, chuyển phát nhanh đến trước mặt anh

Vợ chồng Arthur lại tỏ rõ ý của mình trong video một lần nữa, bồi dưỡng tình cảm vợ chồng sau khi kết hôn là rất quan trọng, đặc biệt là sau khi mang thai, càng phải cẩn thận chăm sóc, con trai Lukenaer của bọn họ da dày thịt béo, chịu đánh chịu ngã, quả thật chính là người tốt nhất để chọn, xin Công tước Akasi ngàn vạn lần đừng nể mặt vợ chồng bọn họ mà thương tiếc nó, nên xài sao thì cứ xài, đầu rơi máu chảy vì cha vợ tương lai, là nghĩa vụ mà mỗi người đàn ông có hôn ước nhưng chưa ôm được mỹ nhân về nhà phải làm.

Nếu như cha mẹ người ta đã nói như vậy, Akasi cũng không khách khí mà vui vẻ nhận lấy, chỉ đáng thương cho Hầu tước Lukenaer nổi danh phong lưu……

Quản gia thành Doris thấy vậy càng tự trách mình nhiều hơn, nhìn thấy Hàn Hiểu ăn không hết một nửa bàn ăn, tóc của quản gia Abi cũng bắt đầu rơi xuống, cuối cùng ông cũng đợi được bác sĩ Nayar đã ra ngoài làm việc trở về.

“Không muốn ăn sao!” Nayar nghe quản gia nói thì nhăn mày lại.

“Chú Abi, chán ăn có rất nhiều loại, đối với người mang thai mà nói, tổng lại chỉ có hai loại, một loại là nôn nghén đến mức không muốn ăn, loại còn lại chính là do không hợp khẩu vị cho nên ăn uống không được, theo quan sát của chú thì phu nhân thuộc loại nào.”

“Cái này………..” quản gia Abi cẩn thận nghĩ lại, “Nôn nghén của phu nhân rất ít, phần lớn chỉ là lâu lâu nôn ra một ít, lẽ nào là vấn đề của thực phẩm, nhưng đồ ăn chuẩn bị cho phu nhân đều là những thứ mà bình thường cậu ấy thích ăn nhất! Như thế nào lại không hợp khẩu vị?”

Nayar nghe vậy mỉm cười, “Khẩu vị của người ban thai không giống người bình thường, sau khi mang thai do nội tiết tố có sự thay đổi, khẩu vị của mọi người cũng thay đổi rất lớn, nhưng cụ thể thích ăn cái gì, chú vẫn là nên đi hỏi phu nhân mới được!”

“Ân!” Quản gia đồng ý gật đầu

Ngày hôm sau, quản gia Abi mang theo vẻ mặt cầu xin đến tìm bác sĩ Nayar.

“Nayar, về khẩu vị của phu nhân chỉ có thể tìm cậu giúp đỡ thôi!”

“A!?” Nayar hơi kinh ngạc, anh là bác sĩ, chuyện ở trong nhà bếp, anh làm sao giúp được!”

“Phu nhân nói, cậu ấy muốn ăn quả A Lỗ không có độc, lại còn phải chua chua ngọt ngọt nữa.” Abi dùng một ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Nayar.

“…………….”

Nayar phiền não che lại trán, được rồi! Chuyện này đối với quản gia Abi mà nói, thật sự chỉ có thể đến tìm anh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ anh là nhà khoa học, không phải nông dân.

“Chú Abi, chuyện này nói khó thì không khó, nhưng nói dễ thì cũng không hề dễ một chút nào, trong thời gian ngắn như thế, sáng tạo ra một loại thực vật mới, đối với con thì đây không phải là chuyện dễ, như vậy đi! Chú cho con thêm mấy ngày nữa, để con đi đến Đế Đô lừa mấy người tin thông ở lĩnh vực này về, có thể sẽ đạt được hiệu quả như chú mong muốn.

“Vậy thì làm phiền con rồi, phu nhân và hai đứa nhỏ trong bụng đều nhờ con hết!” Quản gia Abi vô cùng cảm kích nói

Cái mũ cứ như vậy mà ụp xuống, Nayar còn biết nói gì nữa, liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới Đế Đô.

Mà giờ khắc này, Hàn Hiểu làm tan nát trái tim quản gia Abi đang ngồi trên ghế trong phòng khách, bộ điều khiển từ xa trong tay cứ thay đổi kênh liên tục.

Hàn Hiểu thật sự không hiểu nỗi sao kênh nào cũng đem câu chuyện của cậu ra mà YY, kênh nào đến khúc cuối cũng có móc nối với người đang mang thai là cậu, quốc gia này đã chán tới mức chỉ có thể tám chuyện của cậu thôi sao.

Cái chuyện tồi tệ đó của cậu vậy mà lại trở thành xu hướng của thời đại, người người đều bắt chước.

Cậu rất muốn hỏi một câu, các đồng chí, các người còn có tam quan nữa hay không?

Nhưng mà cũng tốt, tiết mục trên ti vi vẫn có phim truyền hình và phim điện ảnh có thể xem được, đây đã là cực hạn cuối cùng rồi, tuy rằng yêu quái đánh nhau hơi nhiều, nhưng dù sao cũng được xem như là có tình tiết, những chỗ không hoàn mỹ này xem nhiều rồi cũng sẽ quen thôi, nhưng hôm nay cậu vừa mở màn hình, thì tất cả các kênh phim đều đang phát sóng một bộ phim truyền hình nhiều tập được cải biên từ tiểu thuyết tuy là tên của nhân vật chính không giống, nhưng nội dung rõ ràng là được chuyển từ “Lịch sử yêu đương” của chính bản thân cậu, Hàn Hiểu xem đến nỗi mặt co rút lại.

Hàn Hiểu tắt truyền hình, “Cạch” một tiếng vứt bộ điều khiển từ xa lên trên bàn, trong lòng vô cùng bực bội, cậu thật không hiểu nỗi, cái đám nam nữ đó xô đẩy chen lấn đến sứt đầu vợ trán gả vào hào môn chỉ vì có một cuộc sống phu nhân như thế này sao! Suốt cả ngày không phải ăn thì chính là ngủ, như vậy có khác gì nuôi heo đâu, đây mà là cuộc sống của con người sao, bình thường còn có con trẻ ở với cậu, cái cảm giác này cũng không mãnh liệt gì, nhưng hôm nay các con có việc không thể ở bên cậu, thì cái cảm giác đó từ bốn phương tám hương đưa tới khiến Hàn Hiều chỉ muốn thét lên, phải nhanh chóng kiếm chuyện gì đó để làm, nếu không thì cậu sẽ phát điên mất.

Lúc này cậu đột nhiên nhớ đến cái rương bí mật màu đen mà lúc trước cậu đã yêu cầu Công tước cầm từ căn nhà tôn sắt cũ đem về, nghe nói là đồ vật duy nhất mà mẹ của thân thể này để lại cho cậu ấy, lúc vừa mới đến tinh cầu này, cậu cũng tò mò muốn biết trong cái rương này chứa cái gì, nhưng mà rốt cuộc vẫn không nỡ làm hỏng cái rương, dù sao đây cũng là đồ vật duy nhất mẹ để lại cho cậu, sau này xảy ra quá nhiều chuyện, lúc chạy trốn chỉ bởi vì cái rương quá lớn, cũng quá cứng, không có cách nào mang đi, cuối cùng được để lại ở trong thành Doris.

Cậu nhớ là để ở trong phòng ngủ của cậu và Công tước, không biết có còn ở đó không, nghĩ đến đây Hàn Hiểu nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ, ở trong ngăn kéo của tủ quần áo tìm được cái rương màu đen.

Cậu quay trở lại phòng khách, tìm người giúp mở cái mật mã, cái rương được mở ra rồi.

Thực ra Hàn Hiểu không có trí nhớ nhiều về người mẹ này, phần lớn đều là sự lạnh nhạt của cô và những người khách không ngừng được mang về, cho nên di vật của cô Hàn Hiểu cũng không để tâm.

Trong trí nhớ của cậu, lúc mẹ vẫn còn chưa bị bệnh, bọn họ vẫn còn được sinh sống trong một ngôi nhà thật sự, sau khi mẹ bệnh bọn họ liền mua căn nhà tôn sắt đó, sau khi mẹ qua đời liền trở thành nơi cư trú duy nhất của cậu. Và dựa vào một chút tiền mẹ để lại mà chống đỡ đến sau này.

Nghĩ đến đây Hàn Hiểu cảm thấy người mẹ này tuy rằng không phải là một người mẹ đúng nghĩa, nhưng ít ra cô vẫn tốt hơn nhiều người nữ nhân ở trên Địa Cầu vứt bỏ đi đứa con thân sinh của mình!

Mở cái rương ra, bên trong là mấy quyển ghi chép rất dày, một cái máy lưu trữ hình ảnh, một cái huy chương không biết là huy chương gì to bằng một bàn tay có màu vàng, và một xấp thư dày không có chữ ký, Hàn Hiểu cầm lấy thư, nghĩ một hồi rồi bỏ xuống, cầm lấy cuốn sổ ghi chép ở trên cùng, mở ra, cậu kinh ngạc không ngờ đây chính là một quyển nhật kí, cậu lật ra trang đầu tiên, sau đó từng trang từng trang không dừng lại được, lúc cầm đến quyển cuối cùng tay của Hàn Hiểu đã run rẩy không ngừng, nhưng cậu vẫn kiên quyết mở ra quyển nhật kí, xem đến trang cuối cùng, hai mắt của Hàn Hiều đã hồng một mảnh.

Người này là một người mẹ như thế nào đây! Cô vô cùng yêu thương đứa con trai của mình, nhưng cô lại không thể không đối xử lạnh lung với nó, mỗi lần cô bỏ qua bàn tay nhỏ nhắn mà đứa con vươn ra, thì tim của cô cũng một lần hung hăng bị bóp nát, mỗi lần cô nhìn thấy con trai bi thương mà khóc, cô chỉ đành phải khóc thầm ở sau lưng, cứ nói xin lỗi liên tục.

Tạo sao lại như vậy?

Bởi vì thân phận bây giờ của cô đã định chính là sẽ mang lại đau khổ cho con trai, cách sống của cô sẽ mang lại cho con vô số sự sỉ nhục, cho nên cô nhất định phải lãnh đạm vô tình không vì cái gì khác, chỉ là vì để tương lai con trai không nhớ đến cô, sẽ không đau lòng vì cô, chỉ có như vậy thì khả năng con trai cô có được hạnh phúc sẽ lớn hơn một chút, chỉ vì một khả năng nhỏ nhoi đó, cô có thể đánh cuộc bằng chính sinh mệnh của mình!

Hàn Hiểu xem hết quyển nhật ký rồi haha cười giểu chính mình.

Mẹ thành công rồi, ký ức về mẹ của thân thể này ít đến đáng thương, sau khi mẹ chết, con trai của mẹ không có một lần nhớ đến người, thậm chí trong mấy năm ngắn ngủi gương mặt của mẹ cũng đã trở nên mơ hồ không rõ ràng nữa rồi.

Tất cả mọi thứ đều không có liên quan đến cậu, cậu chỉ là một linh hồn từ bên ngoài xâm nhập vào, nhưng tại sao…………tại sao tim của cậu lại đau như vậy, đau đến mức khiến linh hồn của cậu giống như bị xé ra thành từng mảnh, đau đến mức cậu chỉ hận không thể nghiền nát trái tim của mình.

Tại sao………..tại sao sẽ đau đớn như thế, đây rõ ràng không phải là mẹ ruột của cậu mà! Tại sao lại như vậy, Hàn Hiểu im lặng hỏi chính mình, lúc này cậu mới phát hiện cậu đã thừa hưởng hết mọi máu thịt của cơ thể này, cậu đã thừa hưởng hết mọi ký ức của cơ thể này, cậu đã hòa hợp với cơ thể này từ lâu rồi, máu thịt và ký ức của thân thể này là do người phụ nữa đó ban tặng, cậu chính là đứa con trai của người phụ nữ đáng thương đó, cậu chính là đứa con trai mà người phụ nữ đó đã dùng chính sinh mạng của mình đả bảo hộ.

Nhìn từng món di vật mà cô để lại, Hàn Hiểu nhớ đến câu nói cuối cùng trong quyển nhật ký.

“Trái tim của mẹ sẽ hóa thành những đôi cánh nhỏ bay đến bên cạnh mọi người, bảo vệ mọi người!”

Hàn Hiểu mở to mắt, giống như phát điên àm cầm lấy lá thư ở trong rương, dùng sức mở bao lấy lá thư ra, xem hết từng bức thư.

13 lá thư, vừa đúng là số tuổi năm đó của cậu.

Mỗi một bức thư đều là tinh yêu và sự tưởng niệm của người mẹ đối với đứa con của mình, sự ấm áp đó, sự yêu thương đó, đến bức thư cuối cùng, trên những dóng chữ ấm áp chỉ còn là những vết máu màu đen.

Một người mẹ vĩ đại như thế, khi biết được mình bị bệnh không còn cách cứu vãn, đã chịu đựng đau đớn cố gắng đi tiếp khách, chỉ vì để có thể lưu lại một chút hy vọng sống tiếp cho con trai cô sau khi cô qua đời, khó trách khi cô vừa ngã xuống thì không thể nào dậy nổi nữa.

“Tại sao, tại sao……………” Tại sao những thứ bản thân nằm mơ cũng muốn nhận được thì lại biến mất trong những kẻ tay, hai tay cầm bức thư của Hàn Hiểu run rẩy không ngừng, muốn rơi nước mắt, nhưng phát hiện nước mắt không có cách nào chảy xuống.

Nếu như mẹ vẫn còn sống, cậu sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời, bởi vì cậu có được một người mẹ yêu cậu hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Hạnh phúc cứ lần này đến lần khác đi tới bên cạnh cậu, cậu muốn vươn tay ra để nắm, lại phát hiện hạnh phúc lần nào cũng ở tận chân trời.

Hàn Hiểu trên Địa Cầu chính là như vậy, Hàn Hiểu của ngày hôm nay cũng vẫn như vậy.

Dựa vào cái gì……………dựa vào cái gì mà người phụ nữ xinh đẹp thiện lương như mẹ cậu lại bị người bên gối hãm hại, mất đi tất cả, chịu đựng tất cả mọi sự chà đẹp mà tên nam nhân cướp đi mọi thứ của mẹ lại yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tất cả tài phú và địa vị cướp được từ trong tay mẹ, ôm ấp vợ đẹp con ngoan, sống vô cùng hạnh phúc, mà mẹ của cậu ngay cả hài cốt cũng không giữ được, dựa vào cái gì!?

“Không thể tha thứ, không thể tha thứ……..!”

Hàn Hiểu cảm thấy cổ họng ngọt lịm, một cỡ máu tanh phun ra ngoài.

“Phu nhân, phu nhân,……….. Mau gọi bác sĩ Nayar tới, nhanh!” Nói xong, quản gia nhanh chóng chạy tới ôm lấy Hàn Hiểu vẫn còn đang kích động về phòng ngủ.

Thì ra người hầu ở bên cạnh Hàn Hiểu nhìn thấy tình trạng của Hàn Hiểu bất thường đã nhỏ giọng gọi Hàn Hiều mấy lần, nhưng cậu giống như không nghe thấy, người hầu cảm thấy xảy ra chuyện gì rồi, liền dứt khoát thông báo với quản gia, kết quả lúc quản gia vội vàng chạy tới vừa đúng lúc nhìn thấy Hàn Hiểu phun ra máu.

Rất nhanh Công tước Akasi và bọn trẻ nhận được tin tức cũng nhanh chóng chạy về thành, Lukenaer bị bắt làm không công cũng bị kinh động, chạy theo về thành.

“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại nôn ra máu?” Nhìn Hàn Hiểu hôn mê ở trên giường, vẻ mặt Akasi nghiêm trọng hỏi Nayar đang ở bên giường.

“Phu nhân hình như chịu kích thích rất lớn, dẫn đến bi thương ứ động ở trong lòng, cho nên mới nôn ra máu, còn có phu nhân có dấu hiệu sinh non nhẹ, may là phát hiện kịp thời, nếu không thì hậu quả thật khó lường, tôi đã tiêm cho phu nhân một mũi thuốc an thần giữ thai, bây giờ đã không có vấn đề gì nữa rồi, có lẽ rất nhanh thì tỉnh lại!”

“Kích thích rất lớn………….., Abi, tiểu gia hỏa đã xảy ra chuyện gì?”

“Nghe người hầu bên cạnh phu nhân nói, hôm nay phu nhân cho người mở cái rương màu đen, sau khi nhìn thấy đồ ở bên trong liền trở nên như vậy, Công tước, đây đều là lỗi của tôi, là do tôi nhất thời không có chú ý đến, mới thành ra hậu quả như thế này!”

“Cái rương màu đen?”

“Vâng, chính lá cái rương này.” Quản gia nâng cái rương ở trên bàn trong phòng ngủ để ở trước mặt Công tước.

Công tước mở cái rương, cầm lấy một quyển nhật ký, lật mở, thở dài, bỏ quyển nhật ký lại vào trong rương.

Chính vào lúc này Hàn Hiểu liển tỉnh lại.

“Akasi”, tỉnh lại, Hàn Hiểu vùng vằng ngồi dậy, nắm chặt lấy cánh tay của Công tước, hỏi: “Akasi, thân thế của em, anh biết được bao nhiêu?”

Akasi đem tay mình đặt lên bàn tay bé nhỏ ấy, nói: “Cái gì nên biết anh đều biết hết cả rồi!”

“Vậy thi thể của mẹ em anh có thể tìm về được không, cho dù là một nắm tro, một bộ hài cốt cũng được!”

Akasi ôm Hàn Hiểu đang tràn đầy hy vọng vào trong lòng, “Xin lỗi em, nhưng thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.”

Chính phủ Landis có quy định, dân thường sau khi chết, nếu như không có người có năng lực lo liệu hậu sự, vậy thì thi thể sẽ do chính phủ xử lý, khi đó Hàn Hiểu còn chưa tới 13 tuổi, chính phủ tất nhiên sẽ xếp cậu thành đối tượng không có năng lực, cho nên sau đó thi thể của mẹ cậu bị cưỡng chế mang đi.

Tuy rằng nói sớm đã không ôm hy vọng gì rồi, nhưng mà nghe thấy đáp án vẫn khiến cho ánh mắt Hàn Hiểu tràn đầy tuyệt vọng, tuy nhiên rất nhanh thì sự tuyệt vọng đó liền biến thành oán hận sâu sắc.

Đùng một tiếng, đột nhiên Hàn Hiểu cảm thấy có cái gì đó nhảy lên đầu mình, sau đó liền có âm thanh mềm mại vang lên trong đầu mình.

“Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ buồn Rege cũng buồn theo!”

Hàn Hiểu nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực của Akasi, đem tiểu Rege từ trên đầu mình xuống, chỉ nhìn thấy một đôi mắt to chiếm hết 1/3 gương mặt, lúc này đây đang ngập nước, đôi mắt đó giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước.

Lúc này, hai đứa nhỏ còn lại cũng leo lên giường, ngồi bên cạnh cậu.

“Mẹ, mẹ còn có bọn con, bọn con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi mẹ.”

Hàn Hiểu ngừng một lát, đôi mắt vẫn luôn không thể chảy ra nước mắt, lúc này đây giống như con đê bị vỡ, thi nhau rơi xuống.

Nayar đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cũng âm thầm thở ra một hơi.

Khóc ra được thì tốt rồi, khóc được chứng tỏ đã giải được bi thương trong lòng phu nhân, tìm được chỗ để phát tiết, vậy thì thân thể của phu nhân thật sự không có gì đáng ngại nữa rồi, nếu không thì mọi việc sẽ trở nên rất nan giải, thực ra tâm bệnh chính là căn bệnh khó trị nhất trên đời.

Hàn Hiểu ôm con mình im lặng khóc thật lâu, sau đó buông mấy đứa nhỏ ra, nghẹn ngào nói với quản gia: “ Chú Abigail, phiền chú lấy giùm cháu máy lưu hình ảnh ở trong rương.”

Quản gia Abigail trả lời được, liền đem máy lưu hình ảnh ở trong rương đưa cho Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu mở máy tồn trữ, bên trong liền xuất hiện 1 hình ảnh ba chiều, một người thiếu phụ đang ôm lấy một thiếu niên sáng lạng.

Hàn Hiểu ôn nhu nhìn người thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, lần này nhất định đem hình ảnh của người khắc sâu vào trong đầu, cả đời không quên, nhưng khi nhìn đến người thiếu niên bên cạnh, con người đầy lạnh lùng, trong kí ức 20 năm của cậu, người này chưa từng một lần xuất hiện.

“Em muốn gặp anh ấy, trong vòng 3 ngày phải cho em gặp anh ấy.”

“Được!”

Gia tộc Imansi, sống 20 năm cũng nên trả nợ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play