Nói tóm lại, vận mệnh từ trước đến giờ không bao giờ đứng về phía kẻ yếu, nhưng cho dù là kẻ yếu thì vẫn có bộ mặt cố chấp của họ, có lúc chỉ một chút thôi cũng có thể nắm chặt vận mệnh của mình.

Phu nhân Karina ngồi trong phòng khách nhà mình, gắt gao nắm chặt hai tay, ánh mắt nôn nóng, đang biểu hiện cả người cô đều lo lắng không yên.

Vốn dĩ cô đang đi dạo phố với Jasmine, đột nhiên ánh mắt Jasmine thay đổi, vèo một cái chẳng thấy người đâu, sau đó trên đường lớn bắt đầu xuất hiện rất nhiều binh lính giới nghiêm con đường, phu nhân Karina loáng thoáng cảm nhận được sự việc không tốt, cô lập tức cầu khấn việc này không có liên quan gì đến con trai bảo bối và cháu ngoại, đi nhanh trở về nhà.

Về đến nhà thấy không có người, trong lòng phu nhân Karina rối rắm cả lên, cảm giác nguy cơ chưa bao giờ có đánh tới, cô liền liên lạc với chồng mình Akeler, sau đó trong lo lắng bất an ngồi đợi con trai và cháu ngoại về.

Đột nhiên phu nhân Karina nghe thấy ngoài cổng có tiếng bước chân, cô vội vàng xông ra ngoài trước mở cửa, nhìn thấy con trai mình đang nắm tay hai đứa nhỏ trước cửa, trong nháy mắt phu nhân Karina buông xuống được sợ hãi, cô ôm chặt lấy con trai, vừa ngẩng đầu nhìn lướt qua con trai thì thấy binh lính đang đóng giữ vườn hoa nhà cô.

Vào lúc này phu nhân Karina mới chú ý đến gương mặt không chút biểu tình nào của con trai mình, và thần sắc bắt đắc dĩ cùng với sự tuyệt vọng.

“Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói, được không?” Hàn Hiểu miễn cưỡng nói

“Ừ, …………được!” lúc này phu nhân Karina mới giật mình lại, cô lách người qua, để cho Hàn Hiều và hai đứa nhỏ đi vào.

Phu nhân Karina nhìn bọn trẻ, muốn nói lại thôi, cô sợ nghe thấy đáp án không muốn nghe nhất.

Hàn Hiểu cười đem tay hai đứa nhỏ giao cho Karina, “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của người, vốn dĩ con muốn ra ngoài mua quà cho mẹ, không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện, hôm nay để con xuống bếp làm tiệc sinh nhật cho mẹ đi! Mẹ liên lạc bảo cha về nhà ăn cơm, mẹ và bọn nhỏ ngồi đây đợi con một lát, những chuyện không vui đợi nhà mình ăn cơm xong rồi nói tiếp!”

Nói xong Hàn Hiểu xoay người đi vào trong nhà bếp, phu nhân Karina mang theo hai đứa nhỏ tiếp tục ngồi đợi trong phòng khách, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Phu nhân Karina ngồi một lát thì Akeler quay về nhà, Karina đứng dậy nhanh chóng tiến vào cái ôm của chồng mình, nước mắt nhịn đã lâu liền rơi xuống.

Hai đứa nhỏ cũng đứng dậy đi đến bên người ông ngoại, nhẹ nhàng kéo góc áo Karina, im lặng an ủi bà ngoại đang buồn.

Akaler vừa ôm lấy vợ nhẹ nhàng trấn an, vừa cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Lance bất đắc dĩ thở dài, trả lời: “Ông ta, đuổi tới rồi!”

“Người mà bọn con nói, chính là người mà ông không hy vọng nhất chứ………”

Tiểu Lance gật đầu.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tới đáp án Akaler vẫn không nhịn được cứng người.

Nên đến thì phải đến thôi, chỉ là hạnh phúc như thế nào lại ngắn ngủi như vậy!

Hàn Hiểu đi tới nhà bếp, lưu loát bắt đầu rửa sạch đồ ăn làm cơm trưa, sau đó cắt nhỏ, bỏ vào trong nồi, mỗi một bước cậu đều làm rất cẩn thận, bởi vì đây có thể là lần cuối cùng cậu có thể làm đồ ăn cho người thân.

Nhìn thấy đồ ăn trong nồi sôi lên, tâm tư Hàn Hiểu không nhịn được quay về Địa Cầu, cậu nhớ lúc nhỏ cậu đã từng hỏi bà nội viện trưởng của cô nhi viện, tại sao cậu lại không có ba mẹ, tại sao ba mẹ cậu không cần cậu, bà nội chỉ thở dài, nói với cậu, đây chính là số phận của cậu, cậu phải kiên cường tiếp nhận, chỉ có kiên cường tiếp nhận, cậu mới có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Số phận từ trước đến giờ chưa hề công bằng với cậu, nghĩ đến đây khóe miệng Hàn Hiểu xuất hiện một nụ cười khổ, ước nguyện của cậu chỉ đơn giản như vậy, nhưng cũng lại khó thực hiện.

Đã lâu rồi cậu không nhớ đến cuộc sống ở Địa Cầu nữa, hình như từ lúc mọi người phát hiện ra cậu là một dị nhân, thì không còn ai xem cậu là đàn ông nữa, mọi người đều xem cậu yếu ớt giống như phụ nữ, ngay cả cậu cũng từ từ tiếp nhận cách nhìn này, hoàn toàn quên mất tốt xấu gì thì cậu cũng làm đàn ông hơn hai mươi năm rồi.

Nghĩ kĩ lại thì mấy năm nay làm rùa rút đầu, thật sự đã làm một phụ nữ gia đình đầy mẫu mực.

Hàn Hiểu nhìn đồ ăn trong nồi đã sôi trào lên, bình tĩnh tắt lửa, sau đó tiếp tục làm những món ăn khác.

Chấp nhận số mệnh, được, vậy thì để cậu nhận đi!

Bởi vì cậu đã không còn chỗ để đi rồi, cậu thật đã hiểu rõ, một dân tộc khi đứng trước một tia hy vọng sinh tồn duy nhất, sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào, mà sự điên cuồng thì cậu tuyệt đối không có cách nào ngăn chặn được.

Sự việc hôm nay đã cho cậu nhìn thấy một cách triệt để nhất sự yếu ớt và bất lực của mình, cậu không thể bảo vệ chính mình, lại không có năng lực để bảo vệ các con.

Tuy rằng cậu đã chấp nhận số phận, vậy thì để cho cậu lợi dụng vận mệnh bất công, không tiếc trả giá hết thảy kiếm một khoảng trời cho các con.

Tuy rằng tất cả quý tộc đều đem cái mũ Người mẹ quý tộc chụp lên đầu cậu, vậy thì cậu liền lợi dụng cái mũ này để che nắng che mưa cho người nhà cậu.

Tuy rằng tất cả mọi người đều không xem cậu là đàn ông, vậy thì cậu sẽ cho những người chạm vào điểm mấu chốt của cậu biết, cái gì gọi là độc ác phụ nhân tâm.

Địa Cầu có câu nói: nam nhân chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục nam nhân để đạt được thiên hạ!

Hàn Hiểu quyết định từ nay về sau quán triệt thực hiện câu nói này, cậu rốt cuộc là nam hay nữ đã không còn quan trọng nữa.

Hàn Hiểu làm xong món cuối cùng, dọn dĩa, nở cụ cười, bữa trưa có thể chính thức bắt đầu rồi

Buổi chiều, một nhà Brace ngồi trên ghế dài trong phòng khách lâm vào trầm mặc, không khí vui vẻ lúc trước khi cả nhà ở bên nhau giờ không còn nữa

Tiếng chuông cửa vang lên, mọi người đều giật mình, nhưng lại không có ai muốn đứng dậy.

Tiếng chuông cửa vô cùng nhẫn nại mà vang lên, Karina không nhịn được càng dựa sát vào trong lòng chồng mình, Hàn Hiểu cười khổ, đứng dậy, “Con đi mở cửa!” Chạy trốn cũng không phải là cách.

“Cray, con đợi đã, vẫn là người chủ như ba đây đi thì thích hợp hơn.” Akeler buông lỏng vợ ra, đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa trong vườn ra, ngạc nhiên nhìn người bên cạnh vẫn còn đang mãnh liệt nhấn chuông, đẹp trai nhưng đầy xa lạ, nhưng tên người là một mùi hương quen thuộc “Lou……Louli?”

Nayar nghe thấy âm thanh Akeler mang theo một chút nghi hoặc, lập tức nở nụ cười, mãnh liệt gật đầu nói: “Không sai, là tôi, là tôi!”

Akaler vậy mà lại lãnh đam hừ một tiếng với anh, “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi nhận lầm người rồi, bạn tốt của tôi không đẹp trai như anh.”

Nói xong chuyển tầm mắt nhìn về phía sau.

Người ở giữa rất giống hai đứa cháu ngoại của anh, không cần giới thiệu cũng biết, phía sau là Jasmine, quân đoàn trưởng Blair và cấp trên của anh viện trưởng bệnh viện khu đóng quân.

Akaler đầu đầy hắc tuyến nhìn cấp trên của mình, viện trưởng xuất hiện ở đây làm cái gì? Ngại nhà anh chưa đủ loạn hay sao!

Viện trưởng dùng ánh mắt vô tội giao lưu với Akeler: Tôi cũng không muốn tới, nhưng thân phận con rể anh quá đáng sợ, tôi cũng là bị ép!

Akeler: Ông có cái gì để người ta ép buộc, nhà tôi cũng không có quan hệ thân thích gì với nhà anh.

Viện trưởng: có lẽ anh ta muốn tôi khuyên anh, kiềm nén bi thương!

Akeler:……….

Akeler kết thúc cuộc nói chuyện không tiếng với viện trưởng, lúc này mới nhớ tới, anh vẫn chặn đại nhân vật ở ngoài cửa, lập tức nhích người ra, kéo khóe miệng, xem như nở nụ cười, “Rất vui khi các vị đến nhà của tôi, xin mời vào!” Akasi lạnh nhạt bước vào, Nayar như bị gặp đinh cùng với những người khác nối gót theo sau.

Vào trong phòng khách, Akeler mời Công tước đại nhân, quân đoàn trưởng và Viện trưởng ngồi xuống, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười xin lỗi Nayar vàJasmine, nhà quá nhỏ, chỗ ngồi lại có hạn, bây giờ chỉ có thể làm phiền hai người đứng một lát.

Akasi đi tới ngồi xuống ghế dài đối diện Hàn Hiểu, nhưng Blair và Viện trưởng ở bên cạnh đứng không dám động đậy, hai vị quý tộc còn đang đứng đây, bọn họ sao dám ngồi.

Akasi nhìn bọn họ, nói: “Bác sĩ Akaler bảo các ngươi ngồi thì ngồi đi!”

Thế là Blair thản nhiên ngồi xuống một bên của Akasi, Viện trưởng do dự một lát, cầm lấy cái khăn tay lau mồ hôi, đi đến một bên cẩn thận ngồi xuống, Jasmine mặt không biểu tình đi ra đứng phía sau Akasi, Nayar chỉ đánh sờ sờ mũi đứng ở bên cạnh Jasmine.

Sắp xếp xong, Akaler ngồi xuống với vợ mình.

Mời trà vẫn luôn dùng để chuẩn bị cho khách được hoan nghênh, nhưng mà đối với những người mà nhà Brace không muốn gặp, vậy thì bỏ đi.

Akaler nghĩ dù sao cũng đã có tội rồi, không quan tâm lại thêm một cái nữa.

Phòng khách lại một lần nữa rơi vào yên lặng quỷ dị, ai cũng không dám mở miệng trước.

Hàn Hiểu nắm tay hai đứa nhỏ, rủ xuống tầm mắt, không nói một lời.

Akasi ở đối diện đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vợ của mình.

Quân đoàn trưởng Blair ở một bên đang hứng thú quan sát hai đứa nhỏ quý tộc hiếm có nhất toàn bộ Đế Quốc Landis, nghe nói một trong hai là dị nhân có năng lực sinh dục, sau khi lớn lên còn không biết sẽ bị giành giật như thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất hay rồi.

Viện trưởng ở một bên thì lại không dám thở một tiếng, nghĩ đến việc vợ mình thường xuyên mắng cái tên vô sỉ đê tiện, cầm thú không bằng, ngay cả đứa nhỏ cũng không tha, vậy mà lại là đại thần tôn kính trước mặt, cho dù mạo hiểm bị bà xã rút gân cũng phải bảo bà ấy im miệng! Nghĩ đến đây Viện trưởng lại tiếp tục dùng chiếc khăn tay lau đi mồ hôi trên trán.

Mấy phút sau, Hàn Hiểu cuối cùng cũng giơ mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt chuyên chú ở đối diện, “Anh không cảm thấy anh nên nói cái gì sao!”

Mọi người nghe thấy, phục hồi tinh thần, kịch hay bắt đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play