Sáng sớm, Thu Thiên đã thức dậy, mở tủ rachọn quần áo.
Mẹ Giang đi vào trong phòng của cô, lúc nhìn thấy trên giường bày ra n bộ
quần áo, bà rất bình tĩnh hỏi: "Nhóc con, muốn làm gì thế?"
Chẳng lẽ là chuẩn bị tay nắm tay đi hẹn hò cùng với đứa cháu trai lớn Tiểu Văn Hiên mà bà thích?
Thu Thiên hoàn toàn không chú ý đến mẹ vừa mới đi vào, cô đang bối rối không biết nên mặc quần áo gì để đi gặp mặt Tây Hồ.
Cô vốn còn cho là mình sẽ không giống mấy nữ chính trong phim truyền hình, dù sao điều cô chú trọng là vẻ đẹp bên trong con người. Thật không ngờ
được cô mở tủ quần áo ra thì hoàn toàn mù tịt.
Chuyện này, đại
não hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cô, khiếu thẩm mỹ trong
ngày thường cũng biến mất không còn một chút tung tích trong nháy mắt.
Nhìn khuôn mặt rối rắm của Thu Thiên, trong lòng mẹ Giang mừng thầm, giả vờ
lơ đãng chỉ tay vào một bộ quần áo trong số đó: "Bộ này cũng không tệ."
"Dạ? Bộ này?" Bàn tay nhỏ vội vàng cầm bộ quần áo kia lên, cô mang ra phía trước gương ướm thử.
Áo len màu trắng tinh, cổ áo còn có một con bướm lớn, nhìn rất ngọt ngào,
thuần khiết, càng làm nổi bật khí chất sạch sẽ không dính một hạt bụi
của Thu Thiên.
Một chiếc quần dài bó sát màu xanh nhạt, càng làm nổi bật lên đôi chân thon dài của Thu Thiên cùng với thân hình hoàn mỹ.
Áo khoác thì mặc chiếc áo lúc ba Giang đi công tác, cố ý mua cho cô chiếc
áo phao ngắn màu trắng với một cái mũ lớn, càng làm tăng thêm vẻ hoạt
bát, đáng yêu.
Mẹ Giang trông thấy lập tức gật đầu: “ Không tệ, không tệ, bán sẽ rất đắt hàng.”
"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Thu Thiên hoài nghi có phải là mình nghe nhầm rồi không. Hình như vừa rồi nghe được một chữ bán.
Mẹ Giang khoa trương phất tay một cái, che miệng cười không ngừng: "Không
có không có, nhóc con nghe nhầm rồi. Mẹ nói bộ quần áo này thật là đẹp!" Hoàn toàn có sức hấp dẫn của sự thuần khiết, quả thực là phiên bản thu
nhỏ của bà lúc trẻ!
"Mẹ, có thể chiều con mới về."
"Không sao, về trước khi trời tối là được." Ở cùng với cháu trai Văn, bà tuyệt đối yên tâm 120%.
Thu Thiên hoàn toàn không để ý tới điều gì khác, nhìn đồng hồ thấy thời
gian không còn sớm nữa, có lẽ cô nên nhanh chóng lên đường thôi.
Dưới sự tiễn đưa nhiệt tình của mẹ, Thu Thiên đi ra khỏi nhà.
Kết quả là, vừa đi xuống lầu thì đụng phải mấy bác gái, nhìn thấy Thu Thiên, tất cả các con mắt đều lướt nhanh về phía cô.
"Cô gái nhỏ, cháu ở căn hộ nào, ở lầu mấy thế?" Dáng dấp thực sự là rất
khiến người ta yêu thích, vừa vặn xứng đôi với con trai mới tốt nghiệp
đại học của mình!
"Cô gái nhỏ, cháu vẫn là học sinh đúng không?" Học trường nào, để con trai chuyển sang trường đó học.
"Chao ôi, hai người các bà đừng có dọa con gái nhà người khác thế chứ." Một
bác gái vẻ mặt bình tĩnh hơn một chút lại gần, nhỏ giọng nói: "Có muốn
đến nhà dì chơi hay không?"
Thu Thiên lúng túng,trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không phải.
Thu Thiên yên lặng làm cho các bác gái nghĩ rằng cô đang suy tư nên chọn con trai nhà ai. Vì vậy các bác gái xảy ra nội chiến.
"Với bộ dạng của con trai bà mà cũng dám nghĩ đến thiên thần nhỏ này sao?"
Cũng không nhìn thử xem dáng vẻ của con nhà mình như thế nào, đôi mắt
kia, cái miệng kia, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của loài người.
"Tôi nhổ vào! Thằng nhóc kia nhà bà cũng không tốt đẹp hơn, hôm qua tôi còn
nhìn thấy nó thân mật với cô gái có bóng lưng tựa phù dung ở cổng khu
xóm đấy."
"Cô gái thật đáng yêu, thật muốn nhận nó về làm con gái nuôi."
Thừa dịp các bác gái vẫn còn đang hỗn chiến, Thu Thiên im lặng, đồng thời nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đi dọc theo con đường này, tại sao cô vẫn có cảm giác luôn có người đang nhìn mình chằm chằm vậy?
Kỳ thực đó đều là ánh mắt như radar của đám đông sau khi nhìn thấy người
đẹp, vô cùng nhiệt tình gọi cô, hy vọng người đẹp có thể liếc mắt nhìn
mình một cái.
Đáng tiếc Thu Thiên đều coi những ánh mắt thế này
giống như là không khí, thật vất vả nhìn lại một lần, cô còn tưởng rằng
quần áo của mình có vấn đề gì nữa chứ.
Thu Thiên không nhịn được sửa sang lại quần áo một chút, cũng không có vấn đề gì mà?
Giống như Thỏ Con nói, đi gặp Tây Hồ, chỉ cần duy trì dáng vẻ bình tĩnh như
lúc trước để đi gặp mặt là được rồi. Nghĩ đến Thỏ Con, Thu Thiên lại xấu hổ, xin lỗi, Thỏ Con, vì đã nói dối cậu.
Thế nhưng, cũng phải
cám ơn Thỏ Con,cho dù ngày hôm qua cô ấy đã nói rất nhiều thứ, thế nhưng đã làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý cho cô.
Giang Thu Thiên, cứ coi như là đang đi gặp một người bình thường, không có việc gì phải căng thẳng cả, OK?
Nhưng mà cô, thực sự có chút, có chút căng thẳng, lần đầu tiên một mình đi gặp một người con trai...
Hít thở sâu một hơi, Thu Thiên đi ra trạm xe điện ngầm, đi tới toà nhà thư viện Tây Đơn.
Có lẽ vì đang trong thời gian nghỉ đông, người bên trong Tây Đồ* nhiều
người hơn bình thường, ngay cả quảng trường nhỏ bên ngoài Tây Đồ, cũng
có thể trông thấy được một đám thiếu nam thiếu nữ dáng vẻ học sinh đi
qua lại khắp nơi.
(*) Toà nhà thư viện Tây Đơn.
Gió tháng
một ở Bắc Kinh rất lạnh, Thu Thiên rụt cổ lại, hôm nay lại không mang
theo khăn quàng cổ, đương nhiên chủ yếu là vì phối đồ cho đẹp mắt, mà
phải bỏ qua khăn quàng cổ ấp áp. = = Được rồi, là vì muốn để lại ấn
tượng tốt cho Tây Hồ.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, còn nửa giờ nữa mới đến thời gian đã hẹn.
Ngẫm lại, Thu Thiên đi về phía tòa nhà thư viện.
Tầng một là sách vở thuộc về khoa xã hội và nhân văn, Thu Thiên vô tình đã
đi đến khu vực ít người đi tới này, lấy một quyển sách từ trên kệ xuống
lật ra xem.
Đúng lúc nghe thấy ở bên cạch có hai cô bé đang nhỏ giọngnói chuyện.
"XXX, cậu nhìn chàng trai kia kìa, rất đẹp trai đúng không!."
"Ở đâu ở đâu? OMG! Không xong rồi, tớ bị mê hoặc mất rồi." Cô gái khoa trương ôm ngực uốn éo, va phải Thu Thiên rất nhiều lần.
Thực sự không phải là do Thu Thiên nhiều chuyện, mà là hai cô bé này líu ríu không ngừng, Thu Thiên không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.
Có lẽ cái người được gọi là soái kia đã đi rồi, nên hai cô bé kia cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc này Thu Thiên mới trả sách lại vị trí cũ, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Đột nhiên, đôi mắt của Thu Thiên sáng rực lên!
Nhìn thấy cuốn sách làm cho mình cảm thấy hứng thú! Quyển sách nói về văn hóa triều nhà Tống.
Trong lúc phấn khích, Thu Thiên đưa tay ra để lấy, lại không để ý đến người bên cạnh.
Sau đó, sau đó cô nhìn thấy có một cánh tay thon dài đã vươn đến chỗ quyển
sách kia trước cô, sau đó, cứ như vậy tay của cô thật đúng lúc vươn đến
để lên phía trên cái tay kia.
Phản ứng đầu tiên của cô là, rõ
ràng là mình nhìn thấy quyển sách này trước, tại sao đột nhiên lại xuất
hiện một cái tay khác nhanh hơn tay của cô!
Vì vậy, Thu Thiên có
chút tức giận ngước mắt nhìn về phía người vừa đến, lại lơ đãng nhìn vào trong đôi con ngươi màu đen thâm thúy mà xinh đẹp kia.
Ngũ quan
anh tuấn như được điêu khắc, quanh thân tản ra một loại khí chất thãnh
nhã, anh tuấn, một chàng trai vừa có khí chất đẹp trai lại vừa xinh
đẹp!!
Mà người kia, dường như khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Thiên, trong mắt cũng hiện lên một chút ngạc nhiên.
Cùng người kia kinh ngạc nhìn nhau vài giây, Thu Thiên mới ý thức được là
bây giờ mình đang nhìn một người khác phái, hơn nữa… tay của cô đang
đang đang đang… đang cầm bàn tay của một người khác phái xa lạ!
Chỉ thấy khóe miệng của chàng trai kia hơi hơi cong lên, trong con ngươi màu đen tựa như còn chứa đựng ý cười?
Giống như giật mình tỉnh mộng, Thu Thiên vội vã thu bàn tay lại.
"Xin lỗi."
Nói xong cô bèn lặng lẽ rơi nước mắt, tại sao cô lại phải nói lời xin lỗi với người này chứ?
Lẽ nào là vì cô đã sờ tay của anh ta?
Việc này thật xấu hổ mà...
Nếu không, tranh thủ thời gian rời đi? Vẫn nên đi ra bên ngoài đợi Tây Hồ thì hơn.
Đang định xoay người rời đi, thì cô nghe thấy một giọng nói dễ nghe lại có
chút quen thuộc nhẹ nhàng cất lên: "Ưu tiên cho con gái."
Sau đó, quyển sách kia bị anh rút ra, đưa tới trước mặt cô. Lúc này Thu Thiên
mới phát hiện, thì ra người này có một đôi tay đẹp như vậy, ngón tay
thon dài hơn nữa lại rất sạch sẽ.
Hơn nữa, anh lại còn đưa sách cho cô? Phong độ như vậy sao?
Thu Thiên ngượng ngùng xua tay: "Không cần đâu, anh cứ xem đi. Tôi đang chuẩn bị đi rồi."
Mặc dù là đang nói chuyện với người khác, nhưng đôi mắt của Thu Thiên vẫn luôn nhìn xuống sàn.
Cho nên cô không phát hiện ra, khi cô ngượng ngùng nói hết những lời này,
bóng dáng anh tuấn kia lại hơi căng thẳng, con ngươi màu đen nhìn về
phía cô như có điều suy nghĩ.
Người trẻ thì nên biết điều, Thu Thiên xoay người rời đi.
Nhưng mà vừa mới bước đi được mấy bước, điện thoại di động liền vang lên những tiếng đinh tinhtinh trong vắt.
Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến: Tây Hồ.
A . . . Tây Hồ đến rồi, Tây Hồ đến rồi!!
Thu Thiên cầm điện thoại di động, nhìn vào cái tên nhấp nháy trên màn hình
điện thoại, lúc này mới có cảm giác chân thực khi sắp gặp mặt.
Chỉ là vừa nghĩ tới, thực sự phải chạy tới gặp mặt Tây Hồ, đột nhiên cô lại cảm thấy căng thẳng. Lát nữa khi lần đầu tiên gặp Tây Hồ, câu đầu tiên
nên nói cái gì?
Xin chào Tây Hồ, tôi là Thu Thiên. Hình như không được, như vậy hình như hơi có chút cứng nhắc.
Tây Hồ, anh đến rồi?... Không được, như thế thì quá mập mờ.
Tây Hồ, ngưỡng mộ đã lâu. Như thế này thì có vẻ hơi ra vẻ một chút, tối hôm qua còn làm nhiệm vụ bí mật cùng anh kia mà, còn làm đến vòng thứ sáu
nữa. Mỗi ngày đều gặp nhau trong trò chơi, tại sao lại giống như mấy
trăm năm không gặp vậy chứ?
Nói đi nói lại, sau khi gặp mặt anh thì phải làm thế nào?
Hiện giờ chạy trốn liệu có còn kịp hay không? Cứ nói là đi đến nửa đường
nhưng có chút chuyện nên bị người nhà gọi về được không?
Nếu như thật sự nói như vậy, chẳng phải Tây Hồ bị cho leo cây, đi một chuyến tay không à.
Đang trong lúc rối rắm, một nhân viên nhanh chóng đi tới: "Chào cô, xin mời
cô để điện thoại di động ở chế độ im,..." Chữ lặng còn chưa kịp nói ra,
chuông điện thoại di động đã tự động ngừng lại.
Người nhân viên sờ mũi một cái, xám xịt nhìn Thu Thiên thêm vài lần rồi mới rời đi.
Lúc này Thu Thiên mới hoàn hồn, phát hiện ánh mắt tò mò của mọi người chung quanh đang nhìn vào mình.
Ôi, xấu hổ quá đi mất, Giang Thu Thiên cô, lại có lúc không thể bình tĩnh như thế này.
Nhanh chóng đổi chỗ, cô hít sâu, khẽ cắn môi dưới nghĩ lại xem phải nói như
thế nào, lúc này mới mở cuộc gọi nhỡ ra, chuẩn bị gọi lại.
"Cô
gái mặc quần áo trắng này, xin mời nhường đường một chút được không?"
Một người có giọng nói hơi the thé đẩy một chiếc xe đẩy, đang đi về phía chỗ Thu Thiên đang đứng.
Vốn dĩ Thu Thiên đang đứng ở lối đi
nhỏ, không gian cũng không lớn, bị cô ấy đột nhiên đẩy xe đi qua như
vậy, Thu Thiên lảo đảo phải đi lùi về phía sau mấy bước.
Ngay
trong lúc cô nghĩ mình sẽ bị ngã vì đứng không vững, thì được một đôi
bàn tay to có lực nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô sang bên cạnh, kéo vào
khoảng không giữa hai kệ sách.
Thu Thiên ngẩng đầu, lại là chàng trai vừa mới gặp lúc nãy!
Anh hơi cúi người, bàn tay to vẫn chưa buông cánh tay của cô ra, mà đang quan sát cô từ dưới lên trên: "Có bị va vào không?"
Tại sao lại có người, khi an ủi một người xa lạ, vẻ mặt lại dịu dàng tự nhiên như vậy chứ? Giọng nói cũng nhẹ nhàng như vậy?
Lẽ nào trước đây bọn họ đã từng gặp nhau?
Thu Thiên mải nghĩ đến nỗi có chút xuất thần: Hình như là không có đúng
không, hình như là cô không hề quen biết một chàng trai có khí chất hơn
người như thế này.
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh sáng của anh
đang nhìn mình, Thu Thiên không khỏi rung động, hai gò má ửng đỏ: "Tôi
không sao ... Cảm ơn anh."
Anh mỉm cười buông tay cô ra, Thu Thiên lập tức chuẩn bị bỏ đi lần thứ hai.
Làm cho mọi người bất ngờ chính là, anh đột nhiên duỗi tay ra ngăn cô lại ở trước kệ sách, thân thể áp sát một chút, đưa cái trán lại gần phía cô.
Ở giữa nơi công cộng như thế này, anh, muốn làm cái gì vậy?
Nhất thời cả người Thu Thiên cứng ngắc đứng yên đó, chỉ cảm thấy mùi nam
tính đặc biệt nhẹ nhàng dễ chịu đang áp sát mình ngày càng gần.
Sau đó bên tai nghe thấy một câu nói rất rõ ràng: "Thu Thiên."
Thu Thiên? Thu Thiên? Anh gọi cô là Thu Thiên?
Người con gái nào đó chợt ngẩng đầu lên, linh hồn như thể rời khỏi xác nhìn chằm chằm vào anh.
"Thu Thiên" Đôi môi xinh đẹp quyến rũ của anh khẽ mấp máy, tiếp tục nói: "Em đến sớm."
Nếu như bạn cho rằng mình là một người bình tĩnh, như vậy chắc chắn là vì
bạn chưa gặp phải một người sẽ làm cho bạn trở thành một người không
bình tĩnh.
Khi người đó xuất hiên, cho dù bạn đã từng rất bình
tĩnh, thì lúc này bình tĩnh cũng biến thành mây trôi, bị gió kêu lên một tiếng xoạt rồi điên cuồng thổi đi.
Đây là lời Thỏ Con nói, Thu Thiên tổng kết cho cô ấy là, đoạn văn này có logic rất đặc biệt, sử dụng từ ngữ cũng rất mới mẻ.
Hiện giờ, cô thừa nhận, Thỏ Con nói đúng.
Bởi vì hiện tại, một Giang Thu Thiên bình tĩnh, đã sớm hóa thành hư không
khi anh dựa vào càng gần, chạy trốn đến chín tầng trời.
Bình tĩnh là cái gì? Tạm thời cô quên rồi...
"Anh ..." Đấu tranh một hồi lâu rồi cô mới mở miệng nói ra được một chữ.
"Anh là ... Tây Hồ?"
Anh cười quyến rũ: "Là anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT