Sau khi rút lui về từ đại mạc, một mình Tây Hồ tổ đội, lúc đầu Tiêu Sái còn tưởng rằng tứ ca
thân ái muốn chia sẻ vui sướng thắng lợi với bọn họ đấy.
Nào biết lời nói của tứ ca còn kích thích hơn lúc đánh bại Tử Thần.
“À? Cái gì cái gi? Lão tứ ngươi lặp lại lần nữa?” Thanh Sơn Bạch Lang tùy tùy tiện tiện hô.
“Đúng vậy, tứ ca, cầu xin chân tướng, cầu xin chi tiết a ~~~” Tiêu Sái mong đợi nhìn Tây Hồ
Ngay cả lão đại và lão tam đều cảm thấy không thể tin.
“Lão tứ, ngươi vừa nói, chúng ta không nghe lầm chứ?”
Dường như lão tứ vừa nói, Thu Thiên nhặt được dây chuyền ngọc bích? Hơn nữa, còn muốn chiếc nhẫn ngọc bích của lão tam?
Tây Hồ: “Không có nghe lầm.”
Tây Hồ: “Lão tam, lát nữa đưa chiếc nhẫn ngọc bích cho ta.”
“Chiếc nhẫn ngọc bích…” Lão tam vội đồng ý: “Được, lát nữa ta lấy trong kho ra.”
Sau khi cập nhật trò chơi, nhà mạng có một hoạt động, ở Thương Thành ra mắt bộ ngọc bích.
Tổng cộng một bộ có ba món: một là nhẫn, hai là thắt lưng, còn một cái là dây chuyền.
Bởi vì vẻ ngoài cực đẹp, lại không giới hạn, được người chơi RMB yêu thích thổi phồng theo đuổi.
Cái duy nhất không được hoàn mỹ là, mặc dù bộ ngọc bích này tốt, nhưng phải gom được đủ bộ, nếu tách ra riêng, chỉ có dây chuyền là tốt nhất, thuộc tính của nhẫn và thắt lưng chỉ là trung đẳng mà thôi.
Huống chi, trang sức ngọc bích cũng không phải có thể trực tiếp mua được ở Thương
Thành, mà phải mua hộp gấm trong Thương Thành, sau đó mở ra.
Lúc
ấy, Tiêu Sái thấy mới mẻ, la hét muốn mở mấy hộp. Lão đại và lão tam
không ngăn được hắn, không thể làm gì khác hơn là mua hộp gấm trong bảo
khố.
Vốn là không ôm hi vọng gì, bởi vì bộ ngọc bích là ngẫu nhiên, xác suất mở được vô cùng nhỏ.
Nhưng nhỏ thì nhỏ, tóm lại vẫn có, giống như rất nhiều người biết trúng năm
trăm vạn là chuyện bánh bao lớn trên trời rơi xuống, nhưng thỉnh thoảng
trong lòng vẫn có chút cầu may, đi mua hơn mấy vé xổ số. Cho dù không có năm trăm vạn, có thể trúng được 50 nguyên cũng cảm giác mình có một
chút may mắn.
Tiêu Sái chắp tay trước ngực cầu xin GM phù hộ ba hộp gấm của hắn ra trang sức, Thanh Sơn chê cười hắn si tâm vọng tưởng.
Trùng hợp lúc này Tây Hồ login, lão đại liền đưa cho hắn hai cái hộp: “Lão tứ, ngươi tới đây mở hai cái cuối cùng thôi.”
Tây Hồ cười cười nhận lấy, Thanh Sơn Bạch Lang cũng nói: “Lão tứ à, muốn đi tìm nơi phong thủy bảo địa mở không?” Đá phục sinh không tệ, tam thức
mỹ nữ NPC trong thành cũng được nha!
Tiêu Sái lại gần, liếc Thanh Sơn một cái: “Lão Nhị, sao ngươi lại có dạng này?
Ngươi cho rằng tứ ca sẽ mê tín như vậy sao?”
Thanh Sơn Bạch Lang: “Thì sao chứ!”
Tiêu Sái: “Lão nhị, không nên làm như vậy, chúng ta là thanh niên tốt thời
đại mới, không thể qua mặt đại thần.” Cái tên trẻ con này, thật dọa
người a.
Hai người tranh cãi, Tây Hồ đã thành thói quen, lấy hộp gấm liền thuận tay mở ra.
Tiêu Sái và Thanh Sơn Bạch Lang tranh cãi nữa ngày mới nhớ tới hai hộp gấm
trên tay Tây Hồ, vì vậy lại gần, nháy nháy mắt hỏi: “Mở ra gì vậy?” Đoán chừng là một phù tăng công, nếu không là một trang bị nhỏ gì đó.
Tây Hồ mở hai món đồ đó trên kênh đội ngũ, hai người lập tức hóa đá!
Lại là chiếc nhẫn ngọc bích và thắt lưng!!!
Trên đời có từ gọi là may mắn, thế giới lại có loại người gọi là người may mắn.
“Tứ ca, ta yêu ngươi!~~~”
“Lão tứ, ngươi thật giỏi!”
Lời của hai người khiến mí mắt Tây Hồ giật giật, nhưng ngay lập tức hắn ho nhẹ nói: “Ai muốn?”
Mấy người đồng loạt khoác tay: “Ta không muốn.”
Mấy người bọn họ chơi trò chơi, mặc dù không coi là người chơi RMB, nhưng
thỉnh thoảng sẽ nạp nguyên bảo, mỗi người một lần nạp một hai trăm, năm
người thay phiên nhau dùng.
Cộng với bọn họ đánh phó bản, kiếm
được không ít trang bị, cho dù không nạp RMB cũng có thể chơi ở trò chơi này. Cho nên trong kho hàng của họ cũng có chút đồ tốt.
Vốn là
bộ trang sức ngọc bích phải có đầy đủ ba cái mới có ý tứ, hoặc cũng có
thể là độc một dây chuyền, chỉ có chiếc nhẫn và thắt lưng thì kém hơn
một chút.
Hơn nữa, bọn học mở hộp gấm này cũng là vì thỏa mãn
lòng hiếu lì của lão ngũ Tiêu Sái, coi như mở ra, đoán chừng Tiêu Sái sẽ cầm khoe khoang trên kênh thế giới, sau đó ném vào kho hàng, cũng sẽ
không bán trao tay.
Vì vậy bọn họ cũng không để chuyện này trong
lòng, giống như mọi ngày, ném vào kho hàng, xem như làm kỉ niệm. Dù sao
về sau ai muốn thì tới lấy là được.
Nói tới cũng đã hơn mấy tháng rồi, còn tưởng hai món đồ đó chỉ có thể để phủ bụi trong kho, không ngờ lại có thể tập hợp đủ bộ.
Nhưng việc làm bọn người lão tam kinh ngạc không phải là Tây Hồ muốn chiếc nhẫn ngọc bích, mà là sợi dây chuyền ngọc bích này.
Nếu như nhớ không lầm, dường như chỉ có bốn người có dây chuyền này? Hai
người hình như không còn chơi nữa, một người khác không có giao tình, mà thường xuyên online nhất là…Mị Song?!
Lão tam hơi sững sờ, lập tức hỏi: “Cái dây chuyền ngọc bích này là của Mị Song à?”
Lão đại cũng sững sờ: “Nàng chịu bán?”
Bán? Vừa rồi bọn họ trở về từ trận đánh ở đại mạc được coi là khí thế ngất
trời, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, đến tột cùng là lão tứ dùng phương pháp gì khiến cho nữ nhân không bình thường đó bán dây
chuyền cho hắn?
“A!” Tiêu Sái vỗ tay: “Ta biết rồi, nhất định là
cô nương đó muốn lấy lòng tứ ca, nên liền cởi dây chuyền ra, dâng cho tứ ca.” Khẳng định còn vừa cởi vừa vứt mị nhãn cho tứ ca, PeiPei~ khinh
bỉ!
“Ngươi nha, trong đầu chứa gì vây, đó là dây chuyền, có thể
gọi là cởi sao?” Đoán chừng là thấy bang K và Tử Thần toàn bộ bị diệt,
cho nên muốn cầm dây chuyền hối lộ lão tứ thôi.
Lão tứ là ai chứ! Thanh niên chính trực của một bang, làm sao có thể bị một sợi dây chuyền của nàng đả động?
Nhưng là…Thanh Sơn Bạch Lang lại cảm thấy không nói được, rốt cuộc là có gì không đúng?
Quả thật không nhìn được mấy huynh đệ thân như tay chân suy đoán như thể
thiên mã hành không, không thể làm gì khác là gợi ý: “Điểm ác danh của
nàng.”
Điểm ác danh trong trò chơi là giết người hành hung. Nếu
như giết một người chơi vô tội, là điểm ác danh sẽ gia tăng, giết đến số lượng người nhất định sẽ lên bảng ác nhân. Mà người chơi trên bảng ác
danh, một khi bị giết, sẽ bị rơi trang bị. Hơn nữa sẽ rơi ra món đồ
thuộc tính tốt nhất.
Mị Song hoàn toàn là khách quen của bảng ác nhân.
Trong ngày thường, trong trò chơi không thể không có người đuổi giết những
người chơi trên bảng ác nhân, nhất là những người chơi RMB trên bảng
kia, càng thu hút không ít người chơi toàn lực đuổi giết.
Mặc dù ai cũng muốn tuôn ra trang bị, nhưng có vài người không ai dám động, tỷ như Xích Long, tỷ như Mị Song.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT