Năm mới vừa qua, khí trời liền nhanh chóng ấm lên.
Mặt trời càng ngày càng ấm áp, gần phố Triều Dương không ít cảnh đẹp, hấp dẫn không ít du khách tới đây thăm thú.
Thẩm ca ca cùng Trần Phóng cũng không đi, Thẩm Phục suy nghĩ một chút mỗi ngày ở nhà cũng rất chán, cho nên liền đề nghị mọi người cùng nhau ra ngoài cắm trại.
Thẩm ca ca và Trần Phóng cũng thấy như vậy nên đều đồng ý.
Thẩm ca ca chưa từng tham gia loại hình cắm trại ăn đồ nướng này, ngược lại cảm thấy cũng rất thú vị, liền khoái trá đáp ứng, Trần Phóng thì càng phải nói hắn cũng chán muốn chết, nhưng cũng không muốn về nghe cha mẹ lải nhải, có thể đi ra ngoài tự nhiên là rất tốt.
Đã qua mùng tám tháng giêng, phần lớn công ty cũng đã bắt đầu đi làm, bất quá bọn họ mấy người hiển nhiên ngoại lệ, Trần Phóng giống như Thẩm Phục đều không có tiếp nhận công ty cha mẹ, hắn bây giờ làm thợ chụp ảnh tự do, có muốn đi làm hay không đều xem tâm tình của chính mình. Thẩm ca ca càng không cần phải nói, tuy rằng anh trông coi một công ty rất lớn, bất quá cũng không phải tất cả mọi chuyện đều cần anh bận tâm, thời điểm như thế này, anh tự cho chính mình nghỉ mấy ngày, cũng sẽ không có ai nói gì. Lâm Thục Ý kinh doanh tiệm cơm, hiện tại mọi người vẫn còn không khí ăn tết, nên khách đến cũng không nhiều, tự nhiên cũng có thời gian tự do.
Thẩm Phục không chọn ngày cuối tuần để đi, khi đó người đang đông, hắn không có chút nào muốn chen chúc.
Đặc biệt là hắn còn mang theo hai đứa bé, Thẩm ca ca còn là một người cực kỳ không thích ầm ĩ.
Vì vậy mọi người chọn thứ hai, ngày này đại bộ phận người đã đi làm, mọi người mới cùng nhau khởi hành.
Vốn là muốn gọi Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển bọn họ cùng nhau đi, ai biết đi qua hỏi, mới biết hai lão nhân gia cũng có hoạt động của chính mình, muốn đi bên ngoài hái rau dại tản bộ một chút, Lão Dương Đầu nghĩ một đám người trẻ tuổi nếu đi cùng nhau lại cần phải để ý đến hai lão nhân bọn họ, chơi cũng không thoải mái, liền cự tuyệt nói bọn họ chính mình cũng có chỗ đi chơi rồi.
Vì vậy đến khi xuất phát chỉ có sáu người.
Thẩm ca ca ngược lại là hoàn hảo, Trần Phóng nhìn một nhà bốn người kia, lòng tràn đầy thắt tâm giống như là bị cưỡng ép ăn đồ ăn của chó, cố tình đồ ăn này là hắn tự mình đòi lấy, vì vậy càng thắt tâm hơn.
Cũng may khi đến nơi, Trần Phóng cũng không thắt tâm nữa, bởi vì nơi này quá xinh đẹp.
Kỳ thực chỗ này đối với Lâm Thục Ý mà nói đã không còn hiếu kỳ như trước, bởi vì nơi này chính là nơi lúc trước Lão Dương Đầu dẫn bọn họ đi câu cá.
Xung quanh chỗ này có mấy khu phong cảnh nhỏ, khu phong cảnh liên kết, đều là núi và hồ, nói trắng ra kỳ thực ở bên ngoài có hoa nở tươi đẹp thì cũng không có gì đáng xem, bất quá nếu ở nơi này đốt lửa trại thì cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Phục chọn ngày có khí trời tốt, mặt trời trôi giữa bầu trời, không có gió, phơi nắng cũng thấy ấm áp.
Lâm Thục Ý đem Đào Đào đang buồn ngủ mông lung, đi xuống, cười híp mắt bắt chuyện bé.
"Cẩn trọng một chút, bên kia có hồ, đừng đến gần quá”
Tiểu Ngộ ngoan ngoãn đáp ứng hai tiếng, chạy xa hơn.
Thẩm ca ca từ ghế phía sau xuống, Trần Phóng cũng từ ghế phó lái đi xuống.
"Thì ra ở S thị có nhiều nơi đẹp như vậy."
Thẩm Phục cười nhạo.
"Cậu thì toàn vào nhà hàng quán bar, thì làm sao mà biết đến chỗ khác.”
Trần Phóng mặt đỏ bừng, nhưng lại cảm thấy chính mình căn bản không có cách nào phản bác.
Thẩm ca ca thay đổi hình tượng tinh anh ngày xưa biến thành bộ dạng vô cùng nhàn nhã tùy ý, khoan eo hẹp mông đứng ở nơi đó, giống như người mẫu đi trên sàn chữ T. Trần Phóng tuy rằng có một mặt lưu manh, nhưng cũng đẹp trai không kém, nhóm người này đứng chung một chỗ, người đi ngang qua lơ đãng cũng không nhịn được ngó nơi này mấy lần, cũng may nơi này trong ngày thường căn bản không có nhiều người đến, bằng không bị cho là ngôi sao, vây lại xem cũng không chừng.
Nơi này bãi cỏ không phải do người trồng, trưởng thành có chút chênh lệch không đồng đều, bất quá xanh mượt ngược lại rất sạch sẽ, Thẩm Phục từ phía sau xe, đem ra bữa cơm lót bụng ngày hôm nay, đặt ngay tại chỗ, Lâm Thục Ý trước tiên đem Đào Đào thả xuống mới đi lên giúp.
Đào Đào từ lúc biết được đi chơi thì rất cao hứng, nhảy nhót nửa đường, rốt cục vẫn là mệt quá không nhịn được ngủ mất, bất quá vào lúc này vừa được Lâm Thục Ý từ trên xe ôm ra lại trở về trạng thái ban đầu, nhìn hoàn cảnh xung quanh màu sắc rực rỡ liền cao hứng vô cùng, được Lâm Thục Ý thả xuống, không quan tâm đến món ăn lót bụng, liền bắt đầu loạng choà loạng choạng muốn đứng lên hướng bên cạnh đi.
Bé gần đây tựa như là rất thích đi bộ, trước đây dụ dỗ bé mới chịu đi hai bước, hiện tại không cần người khác, bé cũng có thể loạng choà loạng choạng tiêu sái đi một đoạn, Lâm Thục Ý thật cao hứng, nơi này thảm cỏ rất mềm mại, nếu ngã sấp xuống cũng không sợ, Lâm Thục Ý yên tâm để bé tự mình tìm tòi, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn bé là được.
Ăn điểm tâm trong chốc lát, mấy người cũng không vội vã đốt lửa, chỉ đem đồ vật trước tiên để ra, thương lượng cùng đi câu cá.
Tiểu Ngộ đối với câu cá hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú, bất quá đồ đi câu của mọi người quá lớn, bé cũng không cầm nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Phục chỉnh bộ đồ câu trên tay mình. Thẩm Phục đang làm hăng say, vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Ngộ một bộ dạng hâm mộ, nở nụ cười.
"Tiểu Ngộ cũng muốn chơi à?"
Tiểu Ngộ gật gật đầu.
Thẩm Phục lui về phía sau ngồi một chút, vỗ vỗ vị trí trước người mình.
“Đến đây, ba ba dạy cho con.”
Tiểu Ngộ thật cao hứng liền đi sang ngồi.
Thẩm Phục nắm tay bé, dắt tay dạy bé, làm sao thả mồi, làm sao quăng tuyến, thấy bong bóng thế nào, làm sao thu cá.
Tiểu Ngộ kì thực không nghĩ động đậy, ngồi im, cao hứng trợn tròn cặp mắt không nháy lấy một cái chỉ chú ý phao bay trên mặt nước.
Mắt nhìn đã lâu, cũng không có động tĩnh, quay đầu lại hơi nghi hoặc một chút xem Thẩm Phục, Thẩm Phục cười sờ sờ đầu bé.
"Phải có kiên trì, mới có thể chờ đợi cá mắc câu."
Tiểu Ngộ gật gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước.
Lâm Thục Ý một bên vừa nhìn Đào Đào một bên tranh thủ chú ý động tĩnh của hai cha con, khoé miệng liền cong lên, Thẩm Phục tựa hồ ngày càng ra dáng làm ba ba.
Như là cảm thấy được Lâm Thục Ý nhìn mình, Thẩm Phục đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Thục Ý đang ôn nhu câu lên môi, sau đó duỗi ra đầu lưỡi ở trên môi mình liếm một chút, ý tứ ám chỉ hàm xúc mười phần.
Lâm Thục Ý
“….”
Lâm Thục Ý một mặt bị lưu manh đùa giỡn, Thẩm Phục cười nhẹ, hắn vẫn rất thích trêu chọc Lâm Thục Ý, thích xem em ấy lộ ra loại biểu tình, chỉ có một mình hắn thấy được.
Trần Phóng bất quá không cẩn thận xoay chuyển đầu để thay đổi mồi câu mới, không may bắt gặp cảnh đó, cảm giác giống như lại vừa bị cưỡng chế ăn một lượng lớn thức ăn cho chó, cả người cũng không tốt.
Thẩm ca ca ở bên cạnh ý tứ không rõ hàm xúc cười.
"Thời điểm như thế này, coi như mình bị mù là tốt nhất!"
Trần Phóng
“....”
Anh trai thật tuyệt sắc!!
Tiểu Ngộ lại đột nhiên hưng phấn kêu to lên.
"Ba! Ba! Cá! Cá mắc câu!!"
Thẩm Phục quay đầu lại nhanh tay nhanh mắt đem cần thu vào, quả thực là một con cá lớn bằng bàn tay giãy dụa treo ở trên đầu lưỡi câu.
Thẩm Phục đem cá lấy xuống bỏ vào bên trong thùng đựng nước, Tiểu Ngộ cầm theo thùng đựng nước liền chạy tới để Lâm Thục Ý xem, hưng phấn đỏ cả mặt.
"Ba ba xem, cá nhỏ."
Lâm Thục Ý khích lệ sờ sờ đầu Tiểu Ngộ.
"Tiểu Ngộ câu được cá rồi giỏi quá."
Tiểu Ngộ mặt hồng hồng, rõ ràng cao hứng không thôi.
Đào Đào nằm nhoài bên cạnh thùng đựng nước nhìn chằm chằm con cá xem đến trợn cả mắt lên.
Nhìn con cá lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngộ.
"Anh anh ~~ anh anh ~~ "
Hiển nhiên đối với vật này tò mò vô cùng.
Tiểu Ngộ cẩn thận vén tay áo lên, dùng hai tay đem cá nâng lên, tay bé nắm quá chặt, cá trong lòng bàn tay bé uốn tới uốn lui, cư nhiên không có rớt xuống, sau đó thận trọng đem cá đến trước mặt Đào Đào.
"Xem nè, anh trai câu được cá."
Đào Đào bị cá uốn tới ẹo lui có chút sợ, không nỡ không muốn nhìn, liền quay đi.
"Đào Đào. sờ một cái xem, không sợ."
Đào Đào quay lại, giống như nghe hiểu lời nói, đem tay nhỏ trắng mịn của mình vươn ra ngoài, không chỉ là đưa tay, đầu cũng đồng thời hướng phía trước.
Nhưng cá cũng không ngoan ngoãn để bé sờ thử, liền ở trong tay Tiểu Ngộ dùng sức vùng vẫy một hồi, cuối cùng từ trong tay Tiểu Ngộ vọt ra ngoài, sau đó đánh vào miệng Đào Đào.
...
Bẹp một tiếng, khiến Đào Đào hôn cá một cái mạnh mẽ.
Đào Đào cả người đều bị doạ đến bối rối, đôi mắt trợn lên tròn trịa, ngơ ngác xoay chuyển hai vòng, rốt cục đột nhiên khóc lên ngay lập tức.
Tiểu Ngộ lập tức liền hoảng rồi, cũng không lo đến cá đã rơi xuống trong bụi cỏ, muốn đưa tay ra ôm Đào Đào, nhưng lại xem tay mình toàn nước, không biết làm như thế nào cho phải.
Đào Đào khóc lóc khiến Lâm Thục Ý không khỏi lo lắng, hiển nhiên bị cái biến cố này dọa đến, Lâm Thục Ý liền vội vàng đem bé ôm lấy, dỗ bé.
“Con bị dọa sao?!! Không có chuyện gì, cá là không cẩn thận từ trong tay anh trai nhảy ra mới đụng phải con, con không phải muốn sờ cá à?!”
Đào Đào khóc thút thít hai tiếng, liền ngưng không khóc nữa.
Nhìn anh trai rồi nhìn cá, một bộ dạng muốn sờ nhưng cũng sợ không muốn sờ.
Tiểu Ngộ lúc này mới đem cá ném vào bên trong thùng, nói rằng.
"Anh trai đem nó để vào rồi,Đào Đào đừng khóc."
Đào Đào cũng không khóc, víu tay ở thùng đựng nước bên cạnh, nhìn cá ở bên trong bơi qua bơi lại nở nụ cười, quay đầu lại xem Tiểu Ngộ,
"Anh anh ~ cá ~ "
Tiểu Ngộ trợn mắt lên,
"Đúng, cá, Đào Đào thật thông minh."
Được khen thông minh Đào Đào hết sức cao hứng, vây quanh thùng vòng tới vòng lui xem, bất quá thủy chung vẫn không đưa tay sờ vào cá.
Nụ hôn đầu cho một con cá, thành câu nói trong rất nhiều năm Đào Đào bị mọi người trêu chọc nhiều nhất, ngẫm lại kỳ thực cũng thật sốt ruột.
Câu cá vui đùa đến buổi trưa, Thẩm Phục mới bắt đầu nhóm lửa bỏ than vào bên trong cái bếp chuẩn bị nướng.
Bọn họ mang tới mang không ít thứ, ngoại trừ này đó còn có cá mới câu được.
Đồ nướng Đào Đào không thể ăn, Tiểu Ngộ chỉ có thể ăn ít, liền cho hai bé ăn đồ trong hộp giữ ấm, bên trong đựng cháo cùng đồ ăn nhẹ, Lâm Thục Ý ở nhà đã làm.
Thẩm ca ca và Trần Phóng chưa từng làm qua việc đốt lửa này, nhưng vẫn bắt tay vào làm thử.
Đồ để nướng ở nhà cũng đã chuẩn bị xong, xâu thịt thành chuỗi, cánh gà ướp, tôm cá cùng mực đều là món ăn mặn, còn có rau cải xanh, rau xà lách làm món ăn chay, mỗi dạng kỳ thực cũng không nhiều, bất quá chủng loại ngược lại tương đối phong phú.
Thẩm ca ca và Trần Phóng chưa từng làm qua mấy việc này, căn bản chỉ hứng thú với việc ăn chứ không biết nấu, đơn giản đốt bếp lửa nhưng thời gian cũng tương đối lâu. Hai bên mỗi bên ngồi hai người, từng người lật đồ ăn, đồ nướng ra cũng không ít, nếu không phải Thẩm ca ca chân tay vụng về, bọn họ đại khái ăn đến tối cũng không đủ no.
Trần Phóng vừa mới bắt đầu còn rất có sức lực, đến lúc sau cũng không nói chuyện nữa chỉ chuyên tâm nướng thịt.
Thẩm Phục ôm Đào Đào ở một bên cho bé ăn cháo, Lâm Thục Ý thì nhanh chóng đem đồ ăn để lên bếp, bôi dầu xoát muối thả ớt, khiến Thẩm ca ca bụng kêu không thôi
Tiểu Ngộ ăn một chén cháo lớn, xem mọi người nướng thịt, ánh mắt có chút tha thiết mong chờ.
Thẩm ca ca đem xiên thịt heo không thả quả ớt trên tay mình đưa cho bé.
"Thứ này nghe đâu không nên ăn nhiều, bất quá thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”
Tiểu Ngộ thật cao hứng nhận lấy ăn, lòng tràn đầy vui mừng
Tuy thực phẩm nướng có thể gây tác hại bệnh ung thư, nhưng nó vẫn rất được mọi người hoan nghênh, ít nhiều cũng có nguyên nhân.
Có câu nói, nếu cuộc đời bạn chưa một lần ăn thịt nướng, thì căn bản đó không phải là cuộc sống hoàn hảo!!
Thẩm ca ca quay đầu lại nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, cảm thấy em trai so với anh sinh hoạt thích ý hơn nhiều, cái đãi ngộ này quá không công bằng, anh làm sao chịu đựng được?!! Quả thực không thể nhẫn nhịn!
Thẩm Phục phía sau lưng đột nhiên lành lạnh, nhìn xung quanh bốn phía, thì thấy Lâm Thục Ý đang nướng thịt, Trần Phóng đang ăn hăng say, Thẩm ca ca cúi thấp đầu xem cây tăm trúc, một bộ dạng thất thần.
Quái, hắn mới vừa cảm thấy giống như có ánh mắt ai đó lườm hắn, rốt cuộc là ai?! Tại sao hắn luôn có một loại giác quan thứ sáu sẽ xảy ra chuyện gì đó kỳ quái nhỉ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT