Ở Thiên triều, bất kể là là tết dương lịch, hay tết âm lịch cũng được, vào ngày cuối năm bữa cơm đoàn viên đã là truyền thống, người một nhà ngồi cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phim, xem chương trình lễ hội, cũng coi như là một hoạt động giải trí.

Mà Thẩm lão gia tử ở phương diện này cũng đặc biệt chú trọng, ông cũng không thích đi du lịch gì đó, ngày lễ tốt đẹp Trung Quốc, mọi người đều dồn dập đi ra nước ngoài, xem như cũng không ra sao cả, so ra ông thích vào ngày lễ tết, mọi người cùng nhau ăn cơm, tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, vẫn tốt hơn nhiều.

Thẩm gia kỳ thực chẳng hề có nhân số thịnh vượng, Thẩm lão gia tử là con độc nhất, cũng không có anh chị em gì, đến thời ba Thẩm ngược lại còn có một đứa em gái, chỉ là em gái phải gả đi nước ngoài, ngoại trừ ngày lễ tết vẫn rất ít khi trở về, vì thế lão gia tử nóng lòng học sử dụng máy vi tính, chính là cùng con gái ở xa, trò chuyện video.

Cho nên Thẩm lão gia tử trong lòng kỳ thực đặc biệt thích náo nhiệt, đừng nói ngày lễ ngày tết, chính là lúc thường ông đều hi vọng nhà đông người, cái này cũng rõ ràng tại sao Thẩm Nham cùng Thẩm Phục đều ở bên ngoài có nhà ở, nhưng vẫn ở Thẩm gia.

Mà ngày cuối năm, mọi người cũng coi là chuyện đương nhiên vâng theo nguyện vọng của Thẩm lão gia tử, người một nhà đoàn tụ ăn một bữa cơm.

Mẹ Thẩm cùng Lâm Thục Ý đều xuống bếp, hai người từng người làm món chính sở trường của mình, còn có mấy món ăn kèm theo, hương vị tính xảo đặc biệt hấp dẫn,

đồ ăn tràn đầy xếp trên bàn, có thể nói là Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, rán nướng chưng luộc xào hầm đều có, bốn người còn lại ngụm nước chảy ròng ròng.

Thẩm lão gia tử cảm thấy được ông làm trưởng bối, đối với món ăn lại chảy nước miếng thật sự là quá khó nhìn, liền giả bộ đoan trang đứng lên, nói là đi gọi điện cho con gái, ba Thẩm cũng thẳng thắn cũng đứng lên, nói là đã lâu không thấy em gái, cùng lão gia tử cùng đi nhìn một chút.

Còn lại Thẩm Nham cùng Thẩm Phục hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Nhà của hai đứa thế nào rồi?”

Lần trước thời điểm Thẩm ca ca đến, nhà ở vẫn chưa làm triệt để, chỉ có cái xác bên ngoài, bên trong đồ vật trang trí vẫn chưa có.

Thẩm Phục lấy điện thoại di động ra, nhấn vào mục album, bức ảnh chụp liền hiện ra, một tấm lại một tấm đưa cho Thẩm Nham xem.

"Trang trí đã xong rồi, chờ hết mùi sơn, đồ nội thất mang vào là có thể vào ở.”

Thẩm ca ca híp mắt, lướt xem bức ảnh trong máy điện thoại Thẩm Phục đưa, đột nhiên liền sinh ra chút ước ao.

"Tốt vô cùng, kỳ thực hai đứa ở rất thích hợp."

Lâm Thục Ý hướng tới yên ổn, Thẩm Phục cũng cho cậu điều này.

Đối với Thẩm ca ca trong miệng khó có được lời hay, Thẩm Phục có chút khiếp sợ, lúc này choàng vai Thẩm Nham, nói.

“Anh, có phải hôm nay anh bị kích thích gì không? Không xem hai đứa bọn em mỗi ngày ân ái, nên muốn tìm người yêu chứ?”

Thẩm Nham không ngoài ý muốn đen mặt, cảm thấy được đứa em trai này muốn ăn đòn, anh muốn nhẫn cũng không nhịn được.

"Anh, anh cũng lớn rồi, mau chóng tìm chị dâu cho em đi.”

Thẩm Nham quay người liền muốn đi, Thẩm Phục nhếch miệng nói một câu,

"Em vẫn cảm thấy anh như bây giờ là tốt nhất.”

Đi về phía trước thân ảnh sửng sốt một chút, Thẩm Nham không quay đầu lại, khóe miệng lại câu lên một chút.

"Nhưng là, anh chọn tới chọn lui lại không tìm được thì làm sao bây giờ?"

Thấy Thẩm ca ca bị lời của mình đánh động, Thẩm Phục ngoắc ngoắc khóe miệng, mỉm cười chém thêm một dao.

Thẩm Nham.

“…..”

Hai anh em bọn họ tựa hồ rất lâu chưa cùng nhau tập luyện thì phải.

Đợi đến khi mẹ Thẩm cùng Lâm Thục Ý ở trong phòng bếp, bầu không khí hòa hài đem tất cả mọi thứ làm tốt, đi ra vừa nhìn, người đều không thấy, ồ, không phải là vừa mới vây quanh nơi này, chảy nước miếng ròng ròng sao?!

Lâm Thục Ý ngẩng đầu nhìn thư phòng của Thẩm lão gia tử, cửa mở ra, liền nói với mẹ Thẩm.

"Hẳn là ở trên lầu, con đi xem xem."

Lâm Thục Ý đi lên gõ cửa, trong cửa vừa vặn truyền đến tiếng cười thẳng thắn, nghe thấy tiếng gõ cửa nói rằng,

"Vào đi."

Lâm Thục Ý đi vào, ba Thẩm cùng Thẩm lão gia tử ngồi đối diện cậu, đang xem màn hình máy vi tính, nhìn thấy cậu tiến vào Thẩm lão gia tử cười nói,

"Tiểu Ý à, là gọi chúng ta ăn cơm sao?"

Lâm Thục Ý gật gật đầu, trong máy vi tính đột nhiên truyền tới một thanh âm giọng nữ thanh thúy.

"Tiểu Ý? Là bạn trai của Tiểu Phục đúng không? Nhanh kêu đến để con xem một chút."

Thẩm lão gia tử nói rằng.

"Đúng rồi, con tư tưởng ngược lại rất thoáng, lúc trước nghe đến tin tức này cũng không có chút nào kinh ngạc."

Đầu kia liền cười rộ lên,

"Tư tưởng của ba cứng nhắc như vậy hiện tại mới đồng ý cho hai đứa nó, mau kéo cậu ấy qua để con xem thế nào.”

Nói cũng đúng, Thẩm lão gia tử cười hướng Lâm Thục Ý vẫy vẫy tay.

"Tiểu Ý tới xem một chút, đây là cô của Tiểu Phục."

Đối với người cô này, Lâm Thục Ý đã nghe Thẩm Phục nói qua, nói là ở nước ngoài rất ít khi nhìn thấy, bất quá bởi vì Thẩm Thi Mạn, cùng ba Thẩm niên kỷ cách biệt khá lớn, cho nên so với anh trai, ngược lại là cùng này hai đứa cháu nhỏ tương đối thân cận

tuy rằng quanh năm ở nước ngoài, nhưng cùng với hai anh em Thẩm gia tình cảm đều vẫn tương đối tốt, Thẩm Phục là người đồng tính luyến sự tình, cũng là Thẩm cô cô biết trước, Thẩm cô cô tính cách rộng rãi, thụ giáo cũng đều là kiến thức phương tây, cho nên đối với chuyện này cũng không có cỡ nào kinh ngạc, còn cổ vũ Thẩm Phục, không muốn bởi vì phương diện này có ý kiến gì, kỳ thực Thẩm Phục khi đó cũng không cần người khác có ý kiến gì, tuy rằng biết mình là người đồng tính, cũng bởi vì đối với phụ nữ không làm sao có hứng thú nổi, càng sẽ không quan tâm người khác nói thế nào.

Lâm Thục Ý đáp một tiếng, liền hướng bên người Thẩm lão gia tử đi đến.

Thẩm cô cô hình tượng hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của Lâm Thục Ý, tóc ngắn xinh đẹp, bị ánh sáng phơi nắng thành màu da vàng, mặt mày cùng Thẩm lão gia tử giống nhau mười phần, có mị lực thành thục của phụ nữ lại dung hợp chút thiếu nữ đẹp đẽ, một chút cũng không giống như là người đã hơn ba mươi tuổi, cười rộ lên cũng làm người ta có một loại cảm giác được tắm rửa dưới ánh nắng mặt trời.

Vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý, Thẩm cô cô, đôi mắt liền lập tức trợn tròn lên, há hốc mồm lầm bầm một câu Lâm Thục Ý nghe không hiểu, bị ba Thẩm nghe được không còn gì để nói, Thẩm lão gia tử cũng thẳng trừng mắt, làm cho cô đối với tiểu bối nên khéo léo chút.

Lâm Thục Ý không hiểu rõ.

Thẩm cô cô nhìn Lâm Thục Ý biểu tình có chút ngốc manh ở bên kia cười nghiêng ngả.

"Là đang khen con đó, anh chàng đẹp trai, toàn bộ bộ dạng chưa có thành thục, giống như cọng hành nhỏ vậy, bị Thẩm Phục, thằng nhóc kia hái được, ánh mắt ngược lại không tệ, chính là không biết hai đứa phát triển đến bước nào rồi?"

Thẩm lão gia tử lại thẳng trừng mắt.

Lúc trước Lâm Thục Ý cảm thấy được mức độ cởi mở ở Thiên triều đã rất làm cho hắn cậu kinh ngạc rồi, xưa nay chưa có tiếp xúc qua văn hóa ngoại quốc, Lâm Thục Ý không biết nguyên lai nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, cậu quả thực không biết nói cái gì cho phải.

Chỉ có thể ngốc lăng lăng hỏi thăm một chút

"Thẩm cô cô!"

Thẩm cô cô thổi phù một tiếng cười càng vui sướng hơn.

Cũng may ba Thẩm lập tức liền ho nhẹ một tiếng giải vây,

"Cái kia chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm, có lời gì lần sau nói sau đi."

Nói xong cũng chuẩn bị định tắt màn hình máy vị tính,đem em gái lời nói kinh người này tiễn đi.

Thẩm cô cô vội vã ngăn lại, biểu thị cô còn có chính sự muốn nói,

"Năm nay con sẽ trở về sớm.”

Thẩm lão gia tử lúc này mới nhìn thẳng vào màn hình.

"Không phải trước đây đều là tết âm lịch mới trở về sao? Trở về sớm là có ý gì?"

Thẩm cô lật qua lật lại lịch để trên bàn máy vi tính, nói rằng.

"Đại khái chính là tháng sau đi, con và Alan cùng về, cụ thể thì đợi về rồi sẽ nói cho ba, ngược lại chuyện công việc việc riêng, đều có một chút."

Nghe đến con gái muốn trở về sớm, Thẩm lão gia tử rốt cuộc cũng cao hứng.

"Trở về bao lâu?"

"Lần này có thể sẽ đợi tương đối lâu, có tin tức tốt, đợi trở lại sẽ nói cho ba biết."

Cứ việc Thẩm cô cô ở nước ngoài xa xôi, bất quá cô có thể sớm trở về mọi người cũng rất cao hứng, dặn dò lúc nào Thẩm cô cô trở về thì gọi điện cho bọn họ, bọn họ bảo Thẩm Nham đi đón, Thẩm cô cô cười híp mắt đáp lại, trước khi tắt video còn không quên trêu chọc Lâm Thục Ý một chút.

"Chờ cô trở lại, đem chuyện của hai đứa nói chi tiết cho cô một chút.”

Lâm Thục Ý cả người đều cứng đờ, cố tình Thẩm cô còn cười một mặt không có ý tốt.

Ba Thẩm một chút liền đem video tắt đi, bắt chuyện Lâm Thục Ý,

"Đừng để ý tới cô ấy, đi ăn xuống cơm, lớn rồi mà không ra dáng trưởng bối.”

Thẩm Phục vừa vặn đẩy cửa tiến vào, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu.

"Ai? Cô con ạ?"

Ba Thẩm gật gật đầu, Thẩm Phục vừa nhìn Lâm Thục Ý bộ dạng cứng ngắc, nghĩ lại phong cách nói chuyện của cô với mình, nghĩ cũng biết cô nói với Lâm Thục Ý cái gì, cười tiến lên ôm vai Lâm Thục Ý.

"Cô ấy vẫn luôn là như vậy, thói quen thôi.”

Kỳ thực Lâm Thục Ý ngược lại một chút cũng không cảm thấy Thẩm cô nói chuyện như vậy khiến cậu thấy chán ghét, trái lại cô khiến người ta sinh ra một loại cảm giác thân thiết, chính là những lời nói kia, khiến Lâm Thục Ý mặt có chút đỏ.

"Anh vừa làm gì vậy?"

Thẩm Phục nghe vậy cứng đờ,

"Không có gì, cùng anh trai luyện một chút."

Thoạt nhìn Thẩm Nham tựa hồ rất chăm rèn luyện cơ thể, không có chút nào ngồi không, cùng Trần Phóng quả thực khác xa, hai người chỉ luyện một hồi, Thẩm Phục liền cảm thấy toàn thân cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Vậy thì nhanh đi tắm rửa đi, một thân đầy mùi mồ hôi."

Thẩm lão gia tử trừng hai mắt nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, Thẩm Phục cười híp mắt đưa tay từ trên người Lâm Thục Ý buông xuống.

"Đây không phải cháu muốn nhìn cô sao?”

"Tháng sau nó sẽ trở về, thời điểm đó từ từ xem."

Thẩm Phục đột nhiên trợn mắt lên,

"Thật sự ạ? Năm nay sao lại sớm như vậy?"

"Nói có chuyện tính nói cho chúng ta."

Thẩm Phục dùng khăn mặt lau trán đầy mồ hôi chảy ra, khóe miệng câu lên nói rằng.

"Tin tốt ạ? Sẽ không phải là mang thai chứ?"

Thẩm cô cô, năm nay đã ba mươi mấy, nhưng vẫn chưa muốn có con, đây cũng coi như là tâm bệnh của Thẩm lão gia tử, cố tình hai vợ chồng Thẩm cô cô đều không có muốn có con sớm, cũng căn bản không đem chuyện này coi là chuyện to tát, Thẩm cô cô còn tự xem mình không hề giống người đã ba mươi tuổi, điểm này liền qua loa lấy lệ đối phó với Thẩm lão gia tử, nhưng thực chất lại không giống, thân thể của Thẩm cô cô dần dần cũng già đi, nếu như mang thai sẽ không tốt cho cả mẹ và con.

Huống chi mắt thấy Thẩm Nham cũng sắp phải phải kết hôn sinh con, nếu không phải Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý là sự tình như thế, nói không chắc thời điểm con của hai đứa cháu ra đời, cô cô vẫn chưa có con, chuyện này làm sao được?

Nghe Thẩm Phục vừa nói như thế, Thẩm lão gia tử cả người đều tinh thần, càng nghĩ càng cảm thấy chính là có chuyện như vậy, hận không thể lập tức gọi điện thoại lại cho Thẩm cô cô.

Ba Thẩm vẫn là tương đối lý trí.

"Vẫn là đừng hỏi, đợi tiểu Mạn trở về sẽ nói, cũng không biết có phải sự thật không, ba hỏi thế nào được?

Thẩm lão gia tử lúc này mới bình tĩnh lại, chờ Thẩm cô cô trở về công bố cái tin tức tốt rốt cuộc có phải giống như bọn họ nghĩ tới hay không.

Vì vậy giao thừa dương lịch năm nay, lại có một tin tức tốt Thẩm cô cô sẽ trở về sớm.

Người một nhà vui mừng ngồi cùng một chỗ, thảo luận nếu như con của Thẩm cô cô ra đời, thời điểm đó phải làm gì?

Nói một hồi, mẹ Thẩm đột nhiên nhìn Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, hỏi.

"Vậy hai đứa thì sao?”

Thẩm Phục.

"Hả?"

"Hai đứa không chuẩn bị muốn có con sao?"

Lâm Thục Ý bị mẹ Thẩm đột nhiên này hỏi câu này có chút mộng mị, bọn họ đã nghĩ tới vấn đề này, bất quá cũng không có tra cứu, hiện tại mẹ Thẩm đột nhiên hỏi, bọn họ tựa hồ cũng không thể không trả lời chắc chắn.

Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, cười nói.

"Muốn, đương nhiên muốn, Tiểu Ý rất yêu thích trẻ con, bất quá tạm thời vẫn không có nghĩ kỹ."

Thẩm lão gia tử cũng lên tiếng,

"Hai đứa tuy nói còn nhỏ, bất quá chuyện như vậy cũng nên suy tính, nếu như muốn liền sớm chuẩn bị sẵn sàng, rốt cuộc là nhận nuôi hay là nhờ mang thai hộ, chung quy phải sớm chuẩn bị sẵn sàng mới tốt."

Lâm Thục Ý nghi ngờ nghiêng đầu,

"Mang thai hộ?" Nhận nuôi thì cháu biết, mang thai hộ là cái gì?

Tất cả mọi người không nghĩ tới Lâm Thục Ý không biết cái này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cuối cùng vẫn là anh trai Thẩm, mặt không thay đổi giải thích.

"Chính là em và Thẩm Phục tinh trùng kết hợp trứng của phụ nữ khác, bồi dưỡng ra đứa con.”

Lâm Thục Ý cả người đều kinh hãi, cậu vẫn là lần đầu tiên biết đến, đứa bé còn có thể sinh ra như vậy, không cần kết hợp lại có thể sinh con? Như vậy sinh ra đứa con có thể hay không sẽ giống như Thẩm Phục, nhưng cậu làm sao lại có chút khó có thể tiếp nhận? Cùng trứng của phụ nữ khác kết hợp lại sinh ra đứa con? Thời điểm đó giống như là đẩy Thẩm Phục cho người phụ nữ khác vậy? Lâm Thục Ý cảm thấy cậu có chút vô năng tiếp thu.

"Vẫn là nhận nuôi đi."

Thẩm Phục đột nhiên nói, kỳ thực không chỉ là Lâm Thục Ý không tiếp thy được, Thẩm Phục ngẫm lại cũng cảm thấy chính mình cũng như vậy.

"Vậy thì nhận nuôi đi, nhận nuôi hai đứa trẻ, cho bọn nó có anh có em, hai đứa cảm thấy thế nào?"

Chỉ cần có ý muốn, nhận nuôi mấy đứa cũng không phải vấn đề gì quá lớn, dù sao lấy gia cảnh bọn họ, nhận nuôi mấy đứa trẻ cũng có thể làm cho bọn nó tiếp thu giáo dục tốt nhất.

"Vừa vặn, phù hợp với công tác của cô cô cháu, cũng có chút quan hệ, chờ nó trở lại, hai đứa hảo hảo thương lượng một chút.”

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nhau gật gật đầu, chuyện này liền quyết định như vậy, cuối cùng liền đợi Thẩm cô cô trở về rồi nói tiếp.

"Kia ăn cơm đi, Tiểu Ý làm bánh rán khoai môn tẩm vừng, nguội sẽ ăn không ngon đâu.”

Hết chương 81.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play