Cũng may ngày thứ hai không có nhiều khách như vậy, bởi vì nguyên nhân là ngày đầu tiên khai trương cho nên mới nhiều người như vậy, ngày thứ hai tuy rằng có không ít người đến bất quá rõ ràng không có bận rộn như vậy, quả thực là cực kỳ hợp tâm ý Thẩm Phục.

Cơ mà coi như không có nhiều khách, Lâm Thục Ý vẫn đang suy nghĩ biện pháp cần thiết để đỡ bận rộn hơn, hơn nữa có mấy món ăn làm rất phiền toái, nhưng cũng không thể không bán ra. Cậu dự định mấy món ăn cầu kì chỉ làm số lượng giới hạn để bán ra, tới trước được trước, như vậy tương đối tiết kiệm thời gian, cũng sẽ không bận rộn như vậy.

Cậu kiếm tiền ước nguyện ban đầu là vì có thể để cho Lão Dương Đầu sống khá hơn một chút, mặc dù bây giờ còn liên quan cân nhắc đến tương lại của cậu và Thẩm Phục, bất quá cậu sẽ không đem sự tình kiếm tiền biến thành mục tiêu duy nhất.

Thẩm Phục cảm thấy nghĩ như vậy là được rồi.

Nếu như Lâm Thục Ý mỗi ngày đều đem tất cả tâm tư cùng thể lực đều đặt ở việc kinh doanh tiệm cơm, hắn mới là người muốn khóc.

Lâm Thục Ý đem ý nghĩ của cậu cùng Thẩn lão gia tử và Lão Dương Đầu bọn họ đều nói một chút, tất cả mọi người cảm thấy được như vậy rất tốt, đặc biệt là Thẩm lão gia tử, Lão Dương Đầu chẳng qua là cảm thấy như vậy Lâm Thục Ý có thể thoải mái nhiều hơn, mà Thẩm lão gia tử lại nói, như vậy cũng coi như là một loại sách lược kinh doanh rất tốt.

Món ăn trân quý, tinh xảo, này đó tốn thời gian khá nhiều, bắt tay vào làm cũng khá phiền toái, nếu như không giới hạn số lượng bán ra, một là sẽ không thể gánh vác nổi, hai là tất nhiên không thể dụ người, mà giới hạn bán ra, tới trước được trước, đầu tiên sẽ tạo trong lòng mọi người cản giác món ăn này rất được hoan nghênh, như vậy lần này ăn không được, sẽ nghĩ lần sau muốn ăn, đây là một cách kéo khách rất tốt, hơn nữa giới hạn món ăn, còn cho người ta cảm giác thần bí, dù cho trước không có hứng thú, nhưng lại biết món ăn này có giới hạn, lập tức cũng muốn nếm thử.

Thẩm lão gia tử cảm thấy Lâm Thục Ý rất có đầu óc buôn bán.

Sau đó Lâm Thục Ý liền nói muốn mời mấy người đến ăn cơm, Lão Dương Đầu nói chuyện này liền giao cho ông, ông cơm nước xong liền đi tìm người.

Ngày thứ hai không quá bận, bởi vì đã qua khai trương, cho nên lúc buổi tối, Lâm Thục Ý quyết định đóng cửa sớm một chút, đem ngày hôm qua chưa kịp làm cơm, mời mọi người.

Bởi vì, cửa tiệm đóng tương đối sớm, cho nên Lâm Thục Ý thật sớm liền đem món ăn chuẩn bị xong, một số cần phải làm trước, một số món chuẩn bị thượng nồi.

Lần này Lâm Thục Ý nói cái gì cũng không muốn mẹ Thẩm bọn họ hỗ trợ, nói mình có thể tự làm, chỉ chừa Đường Sảng ở trong cửa hàng giúp cậu, những người còn lại liền để Thẩm Phục dẫn đi ra ngoài đi dạo.

Kỳ thực muốn mời người tới nói ít không ít nói nhiều cũng không nhiều, thêm vào bạn bè thân thích cùng Lão Dương Đầu quan hệ tốt, cũng làm hai bàn mà thôi, cũng coi như là người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đối với Thẩm gia người một nhà đến, kỳ thực rất nhiều người đều biểu thị nghi hoặc, bất quá vừa nhìn Thẩm Phục cùng Thẩm Nham, ba Thẩm, mặt giống nhau, liền biết, người một nhà này rốt cuộc là nhà ai.

Thời điểm Thẩm lão gia tử bọn họ tới, cũng không có đi xe gì lộ liễu quá, bất quá là chiếc xe SUV hơi lớn dạng phổ thông, thoạt nhìn bộ dạng cũng chỉ giá trị mấy trăm ngàn, cho nên đối với người

rất ít xem tài chính và kinh tế chẳng qua là cảm thấy người nhà Thẩm Phục cảm giác thật giống người có tiền, dù là ai cũng không nghĩ ra, tới Thẩm gia cơ hồ nắm giữ mạch máu kinh tế ở H thị, chính là đại nhân vật dậm chân một cái khiến người ở H thị đều phải run sợ.

Bất quá dùng Thẩm lão gia tử lại hòa hợp với bọn họ, coi như nói, phỏng chừng cũng không có mấy người sẽ tin.

Bởi vì tới ngày thứ hai, Thẩm lão gia tử liền cùng các ông lão, bà lão nơi này, tụ tập lại đánh cờ.

Thẩm Phục mang theo năm người đi ra ngoài, cuối cùng lại một mình trở lại.

Lâm Thục Ý đang dùng giấy bạc bọc thứ gì đó.

Thẩm Phục thẳng thẳng mũi, ôm lấy khóe miệng hỏi,

"Thơm quá, em chuẩn bị món gì vậy?”

Lâm Thục Ý cũng không nhìn thấy Thẩm Phục đã trở lại, đột nhiên nghe thấy hắn nói chuyện, lúc này mới quay đầu lại, Thẩm Phục mới nhìn trọng tay Lâm Thục Ý đang bọc một con gà.

Gà trên người quét một tầng bột nghệ, còn chưa có bắt đầu chế tác đã lộ ra một ít mùi hương gia vị.

"Gà nướng muối, anh không phải cùng bọn họ ra ngoài đi dạo sao? Làm sao lại một mình trở lại vậy?"

Thẩm Phục nhún nhún vai.

"Bị người đuổi về.”

Kỳ thực cũng không phải như vậy, vừa mới bắt đầu đúng là bọn họ sáu người đi chung với nhau, phố Triều Dương không lớn, thế nhưng ngõ hẻm không ít, mọi người quan hệ vô cùng tốt, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền tụ lại cùng nhau uống chút trà, chơi cờ tướng và vân vân.

Vì vậy thời điểm khi đi ngang qua một nhóm người, Thẩm lão gia tử mắt sắc nhìn thấy bên trong đang chơi cờ tướng, ông là người rất yêu thích chơi cờ tướng, cố tình Văn lão đầu kia cái gì đều yêu thích, nhưng lại không thích chơi cờ tướng, Thẩm Nham cùng Thẩm Phục thì chơi cờ vua, trò chơi kia hứng thú kém hơn nhiều so với cờ tướng, cho nên miễn cưỡng có thể cùng ông chơi cũng chỉ có ba Thẩm, nhưng kỹ thuật chơi cờ tướng của ba Thẩm thật sự chỉ miễn cưỡng mà thôi, mỗi lần Thẩm lão gia tử đều thắng, ba Thẩm cũng không gỡ lại được, khiến Thẩm lão gia tử rốt cuộc không làm sao có hứng nổi.

Lúc này nhìn thấy một đám cụ ông tụ lại cùng nhau, giết đến hôn thiên ám địa, người đứng xem nhìn đều hưng phấn không thôi, Thẩm lão gia tử liền đứng không yên.

Lão Dương Đầu liếc mắt là đã nhìn ra Thẩm lão gia tử muốn đi, ngược lại là nở nụ cười.

"Thẩm lão ca cũng yêu thích cờ tướng?"

Thẩm lão gia tử gật gật đầu.

Lão Dương Đầu vỗ tay một cái.

"Vừa vặn, tôi xem ngày hôm nay có người lợi hại ở bên trong, không biết Thẩm lão ca kỹ thuật như thế nào, có muốn hai người chúng ta đấu cờ với bọn họ không?"

Thẩm lão gia tử gật đầu liên tục, chờ Lão Dương Đầu câu nói này, vì vậy hai người một lần nữa tổ đội, theo người đi giết cờ tướng.

Lần này cũng chỉ còn sót lại bốn người.

Ba Thẩm mẹ Thẩm đi ở phía trước, hai người thỉnh thoảng nói gì đó, rồi lại cười với nhau, không giống như là Thẩm Phục mang theo bọn họ đi dạo, mà là ba Thẩm cùng mẹ Thẩm trực tiếp quên luôn hai anh em đang đi phía sau.

Thẩm Nham nhìn hai người không ngừng công khai ân ái

nhức đầu không thôi, bắt nạt chỉ có một mình anh là độc thân đúng không! Vì vậy Thẩm ca ca không phụng bồi nữa, nhận cú điện thoại liền nói anh có chút việc phải đi một hồi.

Ba Thẩm cũng không quay đầu lại liền đồng ý.

Đùa giỡn, thật vất vả cùng vợ mình, đơn độc đi dạo cái phố, lại phải cùng hai đứa cái kỳ đà cản mũi, một đứa đi rồi chẳng phải chính là hợp tâm ý ông, còn có một đứa nữa, đem nó đá đi là tốt nhất.

Vì vậy Thẩm Phục giống như mấy trăm con kỳ đà cản mũi nhìn ba Thẩm càng ngày càng buồn nôn cùng mẹ Thẩm ân ân ái ái, hắn sáng tỏ rồi nhanh chóng lăn đi thôi.

Bốn mươi, năm mươi tuổi còn có thể đến loại cảnh giới buồn nôn đó, Thẩm Phục, biểu thị hắn bái phục.

Mong hắn đi chứ gì, sợ hắn ở đây làm kỳ đà cản mũi chứ gì, vì vậy hắn liền cút về đi tìm vợ của mình.

Lâm Thục Ý đương nhiên không tin Thẩm Phục nói, bất quá thấy một mình hắn trở lại, vừa vặn Đường Sảng đang bận cái khác, liền để cho hắn hỗ trợ.

“Anh không có chuyện gì làm, thì giúp tôi nhìn gà đi.”

Thẩm Phục cười gật gật đầu,

"Tình nguyện ra sức."

Lâm Thục Ý từ trong tủ lấy ra một nồi đất màu vàng, đặt ở trên bếp lửa.

Cảm giác được nồi đất nóng sau đó, Lâm Thục Ý liền lấy một bao muối biển đổ vào một phần ba, sau đó đem bọc giấy bạc đem gà tam hoàng thả vào, đem muối còn dư lại muối toàn bộ đổ vào trên gà, cuối cùng che lên cái nắp.

Kéo tay Thẩm Phục nhìn một chút thời gian phía trên đồng hồ phân phó.

"Dựa theo thời gian bây giờ giúp tôi nhìn nồi đất này, lửa tôi đã canh kĩ rồi, anh không nên lộn xộn, mười phút sau đó dùng cái muôi đem lật lại mặt một chút, sau mười phút nói cho tôi."

Cậu còn muốn đi làm món khác, ngược lại Thẩm Phục đã trở lại, cậu vừa vặn cũng không cần làm cái này.

Thẩm Phục gật gật đầu, biểu thị chuyện đơn giản như vậy hoàn toàn rõ ràng.

Lâm Thục Ý liền chuẩn bị xoay người đi làm món khác, sau đó lại bị Thẩm Phục từ phía sau lưng ôm chặt lấy.

Lâm Thục Ý theo bản năng nghĩ tới không phải đem Thẩm Phục đẩy ra, mà là trước tiên nhìn hai bên một chút, Đường Sảng có ở đây không?

Xác định Đường Sảng không ở phía sau, Lâm Thục Ý mới phát hỏa.

"Thẩm Phục!"

Thẩm Phục thấp nở nụ cười, cúi đầu đem cằm gối lên trên vai Lâm Thục Ý, cố ý thổi vào lỗ tai Lâm Thục Ý.

"Anh giúp em làm, em nhanh thưởng cho anh một chút một chút, yên tâm, Đường Sảng đang mổ cá, một chốc sẽ không tiến vào."

Thường xuyên bị Thẩm Phục thỉnh thoảng đùa như vậy, Lâm Thục Ý ngược lại chậm rãi tỉnh táo lại.

Quay cổ tránh né Thẩm Phục cố ý dụ dỗ, Lâm Thục Ý hé mắt.

"Thưởng đúng không? Anh buông tay, đưa miệng lại đây."

Thẩm Phục nguyên bản chính là rất lâu không đùa Lâm Thục Ý nghĩ muốn chọc cậu, ai biết Lâm Thục Ý cư nhiên thoải mái đồng ý như vậy, Thẩm Phục lập tức tinh trùng thượng não, hành động nhanh hơn so với lý trí.

Đem Lâm Thục Ý buông ra, xoay người lại, Thẩm Phục hơi thấp đầu, híp mắt để sát vào.

Mới vừa đụng tới môi Lâm Thục Ý thời điểm đang chuẩn bị ngậm lấy, bị Lâm Thục Ý hung hăng cắn vào.

Thẩm Phục tê một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, lý trí cuối cùng là đã trở lại.

"Đau quá, đau...!!!"

Lâm Thục Ý không nói lời nào cũng không há mồm, lạnh sưu sưu nhìn hắn.

Đáng thương Thẩm Phục đậu hũ không ăn được, bị cắn một cái quả nhiên không phải tự tìm đường chết, chính là tự tìm cái chết.

Kỳ thực Lâm Thục Ý cũng không có dùng sức quá lớn, chỉ là nghĩ muốn giáo huấn hắn một chút, làm cho hắn không dám xằng bậy nữa, ai biết Thẩm Phục thấy cậu không hé miệng, con ngươi đảo một vòng, tâm tư khác liền xông lên đầu, hắn đem Lâm Thục Ý chặt chẽ ôm lấy, lấy tư thế Lâm Thục Ý cắn môi hắn, le lưỡi liếm một vòng trên môi Lâm Thục Ý.

"Cái này thưởng cũng tốt vô cùng!"

Thẩm Phục nở nụ cười, hoàn toàn không để ý bị Lâm Thục Ý cắn môi, bắt đầu dụ dỗ hôn chóc chóc lên môi cậu.

Lâm Thục Ý run lên một cái, lập tức liền đem răng buông lỏng ra, song mà đã chậm.

Đã nếm trải ngon ngọt Thẩm Phục làm sao cam lòng chỉ lướt qua rồi dừng lại, một cái liền trói lại sau gáy của Lâm Thục Ý, bất ngờ hôn hung hăng hôn sâu hơn.

Nếu như gà nướng trong nồi đất, nói được, đại khái nó sẽ nói như vậy.

(Mười phút rồi! Lão tử nên lật lại! Chớ hôn nữa! Da gà chín rồi!)

Hết chương 76.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play