Cơm nước xong, mẹ Thẩm liền lấy danh nghĩa giao lưu tình cảm, nhấc theo lỗ tai Thẩm Phục, mệnh lệnh cho hắn cùng mình ra ngoài vườn hoa đi dạo.

Sau đó ba Thẩm cùng Thẩm lão gia tử bảo Lâm Thục Ý cùng với bọn họ đi thư phòng.

Thẩm Phục cuống lên, đây không phải là tỏ rõ ý muốn đẩy hắn ra, cùng Lâm Thục Ý đơn độc nói chuyện hay sao?

Hắn hiện tại cũng không phải lo lắng bọn họ sẽ nói cái gì khiến Lâm Thục Ý khó chịu, nếu là như thế, cũng sẽ không bận tâm đến cảm thụ của Lâm Thục Ý đem lần đầu gặp mặt tạo không khí ấm áp như vậy, phải biết việc này đã bày tỏ thái độ, cùng lập trường tối thiểu của Thẩm gia bọn họ đối với Lâm Thục Ý đã coi như là rất hài lòng.

Thế nhưng Thẩm Phục cảm thấy được có lời gì không thể ở ngay trước mặt hắn nói, lại phải để hắn tránh đi chỗ khác.

Nhưng mà, Thẩm Phục căn bản không kịp phản kháng cái gì, liền bị mẹ Thẩm nhấc theo lỗ tai chạy trốn.

Đem Thẩm Phục đẩy ra cửa, mẹ Thẩm liền ngó đầu vào, cực kỳ khả ái nói với Lâm Thục Ý.

"Tiểu Ý, chớ sốt sắng, cháu ngàn vạn lần không thể buông ra a!!"

Lâm Thục Ý đầu đầy dấu chấm hỏi, ngược lại là ba Thẩm dở khóc dở cười nhìn mẹ Thẩm, sau đó bị mẹ Thẩm dùng khẩu hình bàn giao.

"Không cho làm khó dễ người ta! Có nghe hay không!"

Nhìn xem vợ mình có con dâu thì không cần chồng luôn. Ba Thẩm cảm thấy tâm tính mình quá thiện lương rồi.

Thẩm lão gia tử đứng dậy đôn đôn gậy chống, trước tiên đứng dậy đi về phía cầu thang, sau đó quay đầu lại hướng Lâm Thục Ý nói rằng,

"Đến đây."

Ba Thẩm cùng Lâm Thục Ý đồng thời, cùng lão gia tử đi thư phòng.

Lâm Thục Ý lúc này không còn khẩn trương nữa

Sở dĩ căng thẳng, đều là bởi vì đối với ba mẹ Thẩm Phục không xác định, không biết bọn họ là người như thế nào, đối với chuyện lại không xử sự ra sao, tuy rằng Thẩm Phục đã sớm nói, những chuyện này phần lớn đều là ông nội định đoạt, nhưng Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy nếu như ba Thẩm mẹ Thẩm không thích cậu, sẽ rất tồi tệ.

Bất quá bây giờ đã biết ba Thẩm mẹ Thẩm cũng không chán ghét cậu, như vậy bất kể là ngồi cùng một chỗ với bọn họ nói cái gì, cũng không có cái gì lo lắng nữa.

Thư phòng Thẩm gia rất sạch sẽ, trong thư phòng đều là thuần một màu gia cụ làm bằng gỗ, màu sắc thống nhất, thoạt nhìn có một loại vẻ đẹp nghiêm cẩn cổ điển.

Dựa vào cửa sổ, có cái bàn rất lớn, mặt trên bàn là một tờ giấy trắng còn chưa khô vết mực, dùng chặn giấy đè lên,xa xa nhìn lại không biết viết cái gì.

Sau đó tường hai bên đều là giá sách tạo hình khác nhau làm từ gỗ nguyên cây chưa xẻ, mặt trên đủ loại màu sắc hình dạng sách để chung một chỗ, còn có mấy quyển sách cổ, thoạt nhìn khiến Lâm Thục Ý đặc biệt có cảm giác thân thiết.

"Đây là thư phòng của ông."

Thẩm lão gia tử mở miệng nói.

Kỳ thực Lâm Thục Ý đã nhìn ra rồi, thư phòng này toàn bộ đều tiết lộ ra một loại hương vị xưa cũ, có mấy quyển sách tuy rằng được bảo quản rất tốt, nhưng viền vẫn có chút bào mòn, vừa nhìn đã biết là kết quả của việc xem đi xem lại nhiều lần, huống chi đây là sách cổ không giống như phòng sách của ba Thẩm, hay Thẩm Nham, nếu như là thư phòng của hai người sẽ có chút hiện đại hơn.

"Phòng sách của Thẩm Nham đều là sách về tài chính kinh tế, tuy rằng ông là thương nhân, thế nhưng đã lớn tuổi rồi, không thích xem mấy loại sách đó nữa."

Lâm Thục Ý gật đầu, sau đó Thẩm lão gia tử ra hiệu cậu ngồi xuống phía đối diện bàn gỗ, ba Thẩm ngồi ở bên cạnh cậu, Thẩm lão gia tử ngồi đối diện cậu.

Lâm Thục Ý ánh mắt hướng trên bàn quét một chút, mới nhìn liền thấy mặt trên đè lên là một bức tranh vẽ một cây hoa mẫu đơn bằng màu mực.

Lâm Thục Ý lập tức liền nghĩ đến Văn lão gia tử kia, người đã bảo cậu đề chữ lên quạt, còn tặng cậu rất nhiều đồ vật.

Nghĩ thầm, này hẳn là đang khảo nghiệm cậu?

Sau đó tâm lý liền nhảy một cái, lấy bối cảnh của cậu mà nói, cậu đã không đi học thời gian dài, nhưng lại biết nhiều như vậy, liệu Thẩm lão gia tử có nghĩ ngờ cậu không?

Cậu lúc đó cũng là thấy không quen Văn lão gia tử làm khó dễ Thẩm Phục, sớm biết cũng không muốn những thứ đó, cũng không đề chữ lại mới đúng.

Lâm Thục Ý nghĩ sắc mặt liền trầm xuống nhìn về phía Thẩm lão gia tử, chờ ông nói đề chữ vân vân, cậu lại không thể nói dối, chỉ có thể hàm hồ, liệu có thể hay không lừa dối qua ải này? Lâm Thục Ý trên căn bản sẽ không ôm hy vọng gì.

Thẩm lão gia tử không nói lời nào nhìn Lâm Thục Ý nửa ngày, sau đó mở miệng.

"Tiểu Ý, cháu đã nghĩ xong rồi đi."

Lâm Thục Ý:?

"Con đường này có bao nhiêu khó đi, ông nghĩ hai đứa đã nghĩ xong, ở trong nước đồng tính luyến ái sẽ không được hoàn toàn tiếp nhận, sau khi tổ chức buổi họp báo, hai đứa sẽ phải đối mặt với rất nhiều nghi vấn cùng ác ý, ông nội cũng nhìn ra, cháu và Thẩm Phục nhất định đều là nghiêm túc, ông nội chính là muốn hỏi một chút, hai đứa thật sự có thể nắm tay nhau đi cả đời này?!"

Lâm Thục Ý yên lòng, ánh mắt kiên định nhìn ba Thẩm sau đó lại nhìn Thẩm lão gia tử.

"Ông nội, cháu không chắc chắn nhất định sẽ cùng Thẩm Phục đi cả đời, bởi vì cháu không có cách nào cam kết, mọi chuyện đều có thể xảy ra, nên cháu không thể khẳng định nhưng cháu bảo đảm, chỉ cần cháu ở bên cạnh Thẩm Phục một ngày, sẽ vẫn luôn kiên định đứng ở bên cạnh anh ấy, miệng người thế gian tuy đáng sợ, nhưng cháu không sợ lời người ta nói!"

Lâm Thục Ý đôi mắt đen tuyền lấp lánh như hạt châu, thuần túy như ngọc lưu ly đen lắng đọng, cậu ở cái tuổi này hoàn toàn không hợp với bộ dạng kiên định cùng bình tĩnh.

Thẩm lão gia tử nhìn một chút từ từ bật cười.

Quả nhiên không có nhìn lầm người, ông và Thẩm Phục đều không có nhìn lầm người.

Ba Thẩm cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

Làm cha làm mẹ, không có người nào, thật sự cùng con mình cả đời sinh khí.

Coi như Thẩm Phục không được như bọn họ nghĩ, đi yêu thích một cậu nhóc, bọn họ cũng để cho mình thử tiếp nhận đứa bé kia, nhưng ba Thẩm và mẹ Thẩm vẫn luôn lo lắng, lo cho lựa chọn bây giờ của Thẩm Phục, sau này nó sẽ hối hận thậm chí thống khổ, bọn họ không hi vọng con trai mình phải chịu đựng sự đau khổ như thế, nếu như người Thẩm Phục thích không phải người tốt, coi như Thẩm Phục hận bọn họ, bọn họ sẽ ngăn cản, bất quá cũng may, cũng may Thẩm Phục thích đứa bé này, nó là một đứa trẻ tốt, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thẩm lão gia tử xem như là hoàn toàn yên lòng.

Tuy tuổi của Lâm Thục Ý xác thực không lớn, nhưng lời của cậu lại khiến người ta cảm thấy chân thành, Thẩm lão gia tử cười ha hả.

"Ông biết, Tiểu Phục có ánh mắt nhìn người giống ông mà."

Ba Thẩm yên lặng dời tầm mắt, thời điểm năm đó chọn Lệ Vân làm vợ, cảnh tượng như vậy quả thực giống như đã từng quen biết.

Lâm Thục Ý cũng không tự chủ cười rộ lên.

Sau đó liền nghe đến Thẩm lão gia tử nói.

"Kia Tiểu Ý cháu đề cho ông vài chữ đi."

Lâm Thục Ý

"...."

Giữa hai người này có quan hệ nhân quả gì vậy?

Thẩn lão gia tử mài lý sự, oán khí ngút trời.

"Văn lão gia tử kia, luôn cầm cây quạt ở trước mặt ông, lúc ẩn lúc hiện, cháu viết cho ông vài chữ, ông treo ở chính giữa phòng khách, làm cho ông ấy phải nhún nhường mới thôi!!"

Lâm Thục Ý dở khóc dở cười.

Bất quá cũng may Thẩm lão gia tử cũng không có hỏi bất kỳ đề tài gì khác.

Lâm Thục Ý cũng là ngoan ngoãn cầm bút chấm mức, tại góc bên phải cây hoa mẫu đơn kia, đề ra hai hàng chữ như vậy.

"Một đêm gió nhẹ lên, thiên kim mua không được."

Thẩm lão gia tử nhìn Lâm Thục Ý cầm bút chấm mực, sau đó múa bút như đao, hai lần kia đều nhìn ở trong mắt, sau đó cùng ba Thẩm trao đổi ánh mắt, đối với cháu dâu này khen ngợi ngày càng lớn hơn.

Chữ từ tay Lâm Thục Ý viết ra như rồng bay phượng múa, không chỉ không có nửa điểm trúc trắc, trái lại còn mạnh mẽ uyển chuyển mềm mại, thật sự khiến Thẩm lão gia tử có chút kinh hỉ.

Nói thật, lúc trước lần đầu nhìn thấy Văn lão đầu cho ông xem mặt quạt, ông có chút không tin lắm đó là chữ Lâm Thục Ý viết.

Không nói đến người khác, chính là ông luyện thư pháp nhiều năm, chỉ sợ chữ viết sẽ không được mạnh mẽ dứt khoát như vậy, Lâm Thục Ý mới bao nhiêu tuổi, lại có một tay nghề viết chữ tốt như thế, có thể nào không khiến ông bất ngờ đây?

Nhưng ông hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nếu Lâm Thục Ý không muốn nói, ông đương nhiên phải có tôn trọng tối thiểu.

Bất quá Thẩm Phục thằng nhãi con này, quả nhiên là nhặt được báu vật

Thẩm Phục cùng mẹ Thẩm ở trong sân đi dạo mười phút liền không đi nữa, không ngừng mà hướng thư phòng lầu hai thư phòng xem, bộ dạng hồn vía lên mây, hận không thể mọc cách bay lên mới tốt.

Mẹ Thẩm cho cái tát vỗ trên ót Thẩm Phục, giận dữ không sao hiểu nổi nói.

"Con có thể hay không tiền đồ một chút, lúc này mới mấy phút không gặp, con liền gấp thành như vậy."

Thẩm Phục cười híp mắt, không nhìn nữa, quay đầu xem mỹ nhân như hoa như ngọc, mẹ của chính mình.

"Năm đó mẹ cùng ba lẽ nào không phải như thế ạ?"

Mẹ Thẩm nhớ lại một chút, mặt có chút đỏ, sẵng giọng.

"Ba con thận trọng hơn nhiều, không giống như con bây giờ đâu, cũng là đứa bé kia coi trọng con thôi."

Thẩm Phục âm thầm lườm một cái, chỉ mới gặp thôi, con trai liền không bằng "con dâu" rồi, đây có phải mẹ ruột của hắn không?

Bất quá mẹ ruột yêu thích vợ mình như thế, hắn cũng có cảm giác thành công, nhìn bộ dạng quan hệ "mẹ chồng, nàng dâu" tốt như vậy, sau này hắn sẽ không cần lo lắng nữa.

Hai người ở trong vườn hoa đi dạo một lúc lâu, mới thấy ba Thẩm đứng ở cửa sổ thư phòng hướng xuống chỗ hai người, làm động tác "ok"

Thẩm Phục lôi kéo mẹ Thẩm chạy vào trong nhà, mẹ Thẩm vừa bực mình vừa buồn cười, may mà cô có thêm một đứa con trai, không sợ phải chịu cảnh chia sẻ con trai với vợ nó, nếu Thẩm Phục mà cưới phụ nữ, với cái tính yêu vợ như vậy, có khi cô còn mất luôn đứa con trai này

cho nên nhìn ngang liếc dọc, hiện tại đối với Lâm Thục Ý tương đối hài lòng.

Thẩm Phục bọn họ đi vào, Lâm Thục Ý cùng Thẩm lão gia tử vừa mới từ trên cầu thang xuống dưới.

Thẩm Phục tiến lên ôm vai Lâm Thục Ý.

Cười híp mắt nhìn Thẩm lão gia tử.

"Ông nội, người ta chính là cho ông mượn, ông nói xong chưa? Nói xong cháu liền dẫn cậu ấy chung quanh đi xung quanh tham quan, nơi này cũng chưa có ngắm nghía cẩn thận, đã bị mấy người mượn đi nói chuyện."

Ý tứ cưng chiều cực kỳ, Thẩm lão gia tử tức giận chỉ muốn lấy gậy gõ vào đầu nó, nhưng bị vướng bởi Lâm Thục Ý không hạ thủ được, cuối cùng vung tay lên.

"Đi thôi, đi thôi!!"

Nhìn ngược rất khẩn trương.

Lâm Thục Ý cũng bất động thanh sắc trừng Thẩm Phục liếc mắt một cái, cũng bị Thẩm lão gia tử nhìn ở trong mắt, giận đùng đùng nghĩ, còn không bằng Tiểu Ý ngoan ngoãn nghe lời!

Sau đó Thẩm Phục liền ôm lấy Lâm Thục Ý, lộ liễu cùng mọi người hỏi thăm một chút, dẫn Lâm Thục Ý trước đi tham quan phòng ngủ của mình.

Đi xuống, Thẩm Phục đột nhiên quay đầu lại.

"Mẹ, buổi trưa cho chúng ta làm bánh pudding vani ăn đi."

Lại còn dám chọn món ăn Thẩm Phục khiến ba Thẩm lập tức nheo mắt lại, sát khí tràn trề, phải biết chính ông cũng rất nhiều năm không để vợ mình đi xuống nhà bếp, nếu không phải ngày hôm nay tình huống đặc thù, mẹ Thẩm chính mình lại muốn dùng phương thức này nghênh tiếp "con dâu" Ba Thẩm làm sao sẽ cho phép vợ mình động tay, thằng nhãi con này lại còn được voi đòi tiên!

Sau đó liền nghe đến Thẩm Phục còn nói.

"Tiểu Ý thích ăn nhất là đồ ngọt."

Ba Thẩm khóe miệng giật một cái, liền thấy mẹ Thẩm lập tức trở mặt vui vẻ ra mặt nói.

"Làm, làm, lập tức liền làm, hai đứa vui vẻ chơi đùa, Tiểu Ý bye bye ~ "

Lâm Thục Ý

"....."

Thẩm ba

"....."

Giờ đây địa vị của ông trong lòng vợ mình, lập tức liền rơi xuống, ngay cả "con dâu" cũng không bằng, biết làm thế nào đây?

Hết chương 64.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play