Lâm Thục Ý sẽ không dùng dao nĩa, cậu đối với phương thức dùng cơm này hoàn toàn không biết

Đợi đến khi nhân viên phục vụ nhấn chuông cửa phòng, đem xe đựng thức ăn đẩy vào, đèn thủy tinh cỡ lớn treo trên bàn ăn che kín mâm thức ăn được đặt trên bàn, sau khi nhân viên phục vụ để đồ ăn xong rời đi, Lâm Thục Ý mới phát hiện trên bàn không có đũa cậu hay dùng mà thay vào đó là dao nĩa.

Dao cũng không phải hình dáng dao gọt hoa quả, phía trên có đốt răng được tỉ mỉ chia thành nhiều đốt bằng nhau, đặt ở bên tay phải ngoài trừ dao còn có một cái thìa nhỏ.

Phía trước cái nĩa tương đối sắc nhọn, cũng không giống nĩa bình thường, được đặt ở bên trái.

Ở giữa dao nĩa, là một cái mâm hình dạng tròn, đem đồ đật bên trong đậy nắp lên, bên ngoài phía phải còn có một cái đĩa nhỏ, ngoại trừ trái phải dao nĩa xếp hai bên, trên khay lớn còn có rất nhiều cây dao cùng cái xiên, còn có thìa nhỏ, mấy cái cốc hình dáng khác nhau.

Lâm Thục Ý nhìn đến đầu đều hôn mê, nhìn mãi mà vẫn không tìm thấy cái đũa cậu quen thuộc.

Cơm này đến cùng có ăn hay không!

Thẩm Phục nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, mặc lên trên người áo lông nhàn nhã, chân đi dép lê, đi tới, nhìn Lâm Thục Ý đứng ở bàn ăn ngẩn người liền nở nụ cười.

“Làm sao không ngồi xuống?”

Lâm Thục Ý nghiêm trang lại hỏi hắn.

“Anh thật có lời muốn nói với tôi nên mới mời tôi ăn cơm?”

Thẩm Phục nghi hoặc gật đầu, sao lại hỏi như vậy?

Lâm Thục Ý bĩu môi

"Tôi cảm thấy tôi hẳn là ở nơi nào đắc tội với anh, nên anh mới mời tôi cơm.”

Thẩm Phục

“….”

Thẩm Phục vòng qua Lâm Thục Ý đi tới phía sau cậu nhìn bộ đồ ăn trên bàn một chút, lầm bầm lầu bầu

"Có chút quá mức rồi đi."

Hắn chỉ muốn mang Lâm Thục Ý tới đây ăn bữa tiệc kiểu Pháp thôi mà, đây đều là món ăn nổi danh của Pháp, bất quá tuy là kiểu Pháp món ăn có chút cầu kì nhưng hương vị rất được, cái khó nhất chính là quy củ trên bàn tiệc khá nhiều mà thôi.

Cơ mà nơi này cũng chỉ có hắn và Lâm Thục Ý, ngược lại không cần quá nhiều quy củ, Lâm Thục Ý không hiểu, Thẩm Phục cũng vui vẻ dạy cậu.

“Bên này là dao ăn, mặc dù có rất nhiều, nhưng đều là dùng để cắt thức ăn chính, bên này là nĩa cùng dao phối hợp sử dụng, phía trên là dao nĩa nhỏ dùng để ăn điểm tâm ngọt, cốc thì dùng để uống rượu đỏ champagne, nói chung cũng rất phiền phức, nhưng nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta thôi không cần tuân thủ nhiều như vậy.”

Thẩm Phục nhếch miệng đứng sau lưng Lâm Thục Ý, từ từ giải thích.

Lâm Thục Ý nghe xong sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới ăn một bữa cơm lại cần phải chú ý nhiều như vậy, trước đây cậu cảm thấy tại Hoàng cung Đại Yến ăn tiệc cung đình, đã là coi trọng lắm rồi.

Mà hai người họ một người nói một người nghe, ai cũng không có ý thức được khoảng cách mập mờ giữa họ.

Mãi đến khi, Thẩm Phục vừa tắm xong người còn ướt nhẹp, một giọt nước vương trên tóc rơi xuống tiến vào cổ áo của Lâm Thục, Lâm Thục Ý bị lạnh lập tức phục hồi tinh thần lại.

"Tôi biết rồi."

Lâm Thục Ý nghiêm mặt, nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Phục còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy Lâm Thục Ý biểu tình nghiêm túc, có chút buồn cườ

"Cậu biết cái gì?"

"Tôi biết mấy cái này là dùng để làm gì rồi cho nên... Anh nhanh chóng đi sang ngồi đi."

Thẩm Phục lúc này mới ý thức được mình đã gần Lâm Thục Ý quá mức chỉ có một chút xíu khoảng cách, thậm chí hắn cúi thấp đầu một chút còn có thể nhìn thấy bên trong cổ áo rộng mở của Lâm Thục Ý, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.

Thẩm Phục đồng tử trong nháy mắt rụt lại, hành động nhanh hơn với lý trí liền đưa tay kéo Lâm Thục Ý đặt tại cạnh bàn ăn.

Lâm Thục Ý.

“…”

"Anh nói với tôi, người anh thích là Trần Phóng là sai sự thật, đúng không?

Lâm Thục Ý đưa lưng về phía Thẩm Phục, âm thanh có chút lạnh sưu sưu.

Thẩm Phục một mặt ngọa tào.

Tình huống bây giờ như vậy, trong đầu hắn dĩ nhiên lại nghĩ tới eo Lâm Thục Ý thật nhỏ nhắn, thậm chí một thớ thịt dư thừa cũng không có.

Sau đó hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, Lâm Thục Ý thần kinh cảm giác có phải là tăng lên rồi không?

Lâm Thục Ý chậm rãi quay đầu, nghiến răng nghiến lợi,

"Anh nói anh yêu thích Trần Phóng là gạt tôi đúng không?”

Nguyên bản Thẩm Phục chính là đang chuẩn bị nói, mặc dù bây giờ không tính là thời điểm tốt, bất quá nếu nói dối một lần nữa, hắn không nghĩ mình có thể nắm giữ được nữa, cho nên hắn cũng không có nhường ra mà vẫn giữ tư thế này bên tai Lâm Thục Ý nhẹ giọng cười.

"Tốt lắm, em cũng không quá trì độn."

Lâm Thục Ý giận, những cậu cảm thấy có chỗ không thích hợp lắm, cũng có thể nghĩ thông suốt.

Lâm Thục Ý đối với chuyện yêu thích không hiểu, cũng không có nghĩa là cậu không biết động tác Thẩm Phục như bây giờ là bày tỏ cái gì! Nếu như không phải Thẩm Phục nhìn thấy ai cũng động dục, vậy cũng chỉ có thể nói rõ ngay từ ban đầu cậu đã đoán sai, người Thẩm Phục thích căn bản không phải Trần Phóng mà là...

Lâm Thục Ý thẹn quá hóa giận.

Thẩm Phục còn điếc không sợ súng, tiếp tục quạt gió thổi lửa.

“Em nói xem, anh đến cùng phải làm gì để cho em ấy biết anh thích em ấy? Cái người kia trì độn lại chậm chạp như vậy…”

Đây đều là lời cậu nói với Thẩm Phục ngày đó! Lâm Thục Ý tức giận chỉ muốn đem người này ném đi.

"Còn có em cũng biết, ngày đó ông nội anh đến, kỳ thực xem chính là em, anh nói với ông trừ em ra, ai anh cũng không muốn."

Thẩm Phục vẻ mặt nghiêm chỉnh, trầm thấp âm thanh, lao thẳng tới lỗ tai đang nóng lên của Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý cả người đều run lên, người này là đang cùng cậy biểu lộ? Bộ dạng nghiêm trang là đang cùng cậu biểu lộ?

Nguyên bản một bụng sinh khí muốn mắng người đều nuốt trở vào, phải biết Lâm Thục Ý làm người hai đời, đây là lần đầu tiên có người cùng cậu tỏ tình, mặc dù người này cũng là đàn ông.

Ban đầu ở Đại Yến, không phải là không có người yêu thích, tuổi trẻ tài cao tuấn tú lại là Thượng Thư bộ lại, không biết làm sao khi đó lại không để ý, Lâm Thục Ý một lòng một dạ ở trong triều đình, liền có không ít người muốn lôi kéo cậu, mượn cớ quan chức cùng cậu kết thân, dẫn đến chuyện này cậu đều không hứng thú cho lắm, huống hồ ở Đại Yến không có ai có khẩu khí lớn như Thẩm Phục, những cô nương đều chỉ dám để trong lòng len lén yêu thích, nhiều nhất là đi vào thượng thư phủ dạo vài vòng, đối với người trì độn như Lâm Thục Ý thứ tình cảm này căn bản không có biết.

Cho nên lúc này cả người cậu đều có chút mộng, cứ việc nghĩ tới thời điểm câu nói này từ trong miệng Thẩm Phục đi ra, Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

Thẩm Phục yêu thích cậu? Thẩm Phục yêu thích cậu! Thẩm Phục cư nhiên yêu thích cậu!!!

Bên tai Thẩm Phục còn đang thấp giọng nói gì đó, Lâm Thục Ý lại một câu đều không nghe, cậu hiện tại đầu óc đã tiến vào hình thức tuần hoàn tự động ngăn cách âm thanh bên ngoài.

Bộ dạng như vậy xem ở trong mắt Thẩm Phục có chút ngốc manh.

Thế nhưng... Phản ứng tựa hồ lại không lớn?

Thẩm Phục nghĩ thầm, hoặc là Lâm Thục Ý cho hắn một cái tát đem hắn đẩy ra ngoài, sau đó hắn có thể chết không buông tay tiếp tục mặt dày bám lấy cậu, hoặc là Lâm Thục Ý lạnh sưu sưu châm chọc khiêu khích nổi giận đùng đùng, sau đó hắn là có thể nhẹ giọng khuyên nhủ cậu.

Nhưng mà kết cục này Thẩm Phục lại không nghĩ ra.

Suy nghĩ của Lâm Thục Ý Thẩm Phục quả nhiên không dễ dàng đoán ra.

Thẩm Phục nghiêng mặt sang bên hỏi cậu.

"Anh thế nào cảm giác êm không bất ngờ chút nào vậy?”

Thiệt thòi hắn chuẩn bị lâu như vậy, dĩ nhiên một chút xíu kinh hỉ cũng không có!

Nửa ngày, Lâm Thục Ý quay đầu lại

"Anh không phải nói anh yêu thích Trần Phóng sao?"

Phản xạ này vô cùng hiếm thấy.

Thẩm Phục chỉ có thể một lần nữa giải thích

"Anh cùng Trần Phóng là bạn bè, trước khi em đến đây, cậu ấy đã biết anh yêu thích em rồi, em hiểu lầm nhưng anh không làm sáng tỏ, bởi vì muốn nhìn thấy phản ứng của em.”

Kết quả lại đương nhiên không có phản ứng, còn nghiêm trang bảo hắn cố lên.

Thẩm Phục tương đương thất bại.

Bởi vì lúc trước không có phản ứng, hiện tại tựa hồ cũng không có phản ứng gì.

Thẩm Phục rốt cục từ bỏ tư thế hai tay vây kín, để Lâm Thục Ý xoay người lại.

"Như vậy, hiện tại em tin tưởng anh không?"

Lâm Thục Ý trợn mắt, cuối cùng gật gật đầu.

Thẩm Phục nở nụ cười, tay lướt qua đem công tắc sau lưng Lâm Thục Ý đóng lại, sau đó ánh đèn liền tối sầm lại, ý đồ riêng trang trí trong phòng lộ ra, chân nến cao thấp không đồng đều, ánh nến vàng sáng trưng, hắn vốn chỉ muốn giải thích trọng lúc cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, kết quả ai biết Lâm Thục Ý thần kinh không nhạy cảm hôm nay lại đột nhiên mẫm cảm lên, hắn hoàn toàn không thể bù đắp được, chỉ có thể nói thẳng ra,kết quả ra làm sao, Thẩm Phục đang chờ tuyên án.

Thẩm Phục có thể cảm giác được, Lâm Thục Ý không chán ghét hắn, thậm chí cũng cũng không chán ghét đồng tính luyến ái, nhưng cũng không có nghĩa Lâm Thục Ý sẽ thích hắn, cái này Thẩm Phục cũng biết, bất quá biết thì biết, Thẩm Phục lại không thèm để ý, dù sao coi như Lâm Thục Ý từ chối hắn, hắn cũng sẽ dùng cả đời này tận sức bẻ cong Lâm Thục Ý, có cái gì bất đồng đâu, ngược lại hắn dù thế nào hắn cũng vẫn phải tiếp nhận.

Thẩm Phục hấp háy mắt, còn nói.

"Vậy em đáp ứng?"

"Đáp ứng?"

Lâm Thục Ý nghi hoặc, nửa ngày mới rốt cục phản ứng lại

"Không đáp ứng!"

Thẩm Phục là đàn ông, cậu cũng là đàn ông, cậu không phản đối nam nam, cũng không có nghĩa là cậu muốn thành đồng tính luyến ái, cái này bảo làm sao cậu có thể đáp ứng.

Thẩm Phục trong đôi mắt tối tăm một chút, sau đó đen kịt đồng tử nhìn Lâm Thục Ý, không nhúc nhích.

"Em chán ghét anh?!"

Lâm Thục Ý lắc đầu

"Không, không chán ghét!"

Tuy rằng vừa mới bắt đầu chẳng phải yêu thích, nhưng về sau thân cận hơn, cậu cảm thấy được Thẩm Phục là người rất khó làm cho người ta chán ghét, huống chi nếu như muốn chán ghét, thời điểm hắn nói mình là đồng tính luyến thì nên chán ghét rồi không phải sao?

Cùng Thẩm Phục tưởng tượng giống nhau, sau đó hắn tiếp tục dụ dỗ.

"Vậy là yêu thích anh?"

Lâm Thục Ý

“.....”

Thẩm Phục nở nụ cười, đổi vấn đề.

"Em nghe ông nội anh nói cái gì?”

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút trả lời hắn,

"Nói ông tuy rằng không tính là đồng ý, bất quá bây giờ sẽ không bảo thủ giữ ý kiến nữa."

Thẩm Phục cười híp mắt, trong đôi mắt cũng bắt đầu tỏa ánh sáng

"Vậy còn em? Em nói cái gì?"

Lâm Thục Ý liền suy nghĩ một chút.

"Tôi nói cảm ơn ông khoan dung độ lượng rộng lượng..."

Lâm Thục Ý nói được nửa câu, cả người đều cứng đờ, tại cậu không biết sự tình này ạ, đến tột cùng là đáp ứng cái gì đây.

Thẩm Phục xì xì một chút nở nụ cười, nguyên lai là như vậy trời đất xui khiến giải quyết xong ông nội? Người trì độn quả nhiên danh bất hư truyền a.

Lâm Thục Ý cả người cũng không tốt, mắt lộ ra hung quang nhìn Thẩm Phục

"Còn phải tại anh! Nếu không phải là anh nói người anh yêu là Trần Phóng, tôi tại sao sẽ ở trầm trước mặt ông nội nói như vậy!"

Thẩm Phục không cười, liền đi phía trước đi một bước, cúi đầu xuống, chóp mũi cũng cơ hồ chạm được Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý dĩ nhiên cảm thấy mơ hồ, hơi thở có chút bị chèn ép!

"Vậy anh yêu thích Trần Phóng, em bảo anh cố lên, anh yêu thích em, em lại muốn anh từ bỏ?”

... Lâm Thục Ý dĩ nhiên cảm thấy không có gì để nói, cho nên nói cậu lúc trước tại sao lại cảm thấy Thẩm Phục yêu thích Trần Phóng đây, tại sao muốn an ủi Thẩm Phục, còn cổ vũ hắn cố lên, hiện tại cũng không thể nói ban đầu là do tôi nói bậy, anh chớ để ở trong lòng, như vậy cũng quá giả tạo.

Lâm Thục Ý nghiêm túc suy nghĩ một chút, tổng kết ý nghĩ của chính mình cùng quan điểm, sau đó nhìn Thẩm Phục đôi mắt, từng chữ từng câu trả lời.

"Tôi bây giờ vẫn kiên trì quan điểm của tôi, yêu thích một người không có gì không đúng, cũng không phải bởi vì ai nói liền tự ti hoặc là từ bỏ, yêu thích xưa nay liền không phải là sự tình gì thấp kém sự thế nhưng..."

"Kia em chính là đồng ý để anh yêu thích em?"

Thẩm Phục đánh gãy lời Lâm Thục Ý nói, nói rằng.

Sau đó không chờ Lâm Thục Ý trả lời, liền ngồi xuống bàn ăn một bên khác.

"Vậy thì tốt, ngược lại anh cũng chuẩn bị tinh thần trường kì kháng chiến rồi”

Lâm Thục Ý:... Anh nghe tôi nói hết đã.

Mà Thẩm Phục đã mở nắp mâm trước mặt, thức ăn tinh xảo hiện ra trước mắt Lâm Thục Ý

"Nếm thử đi, salad trứng gà bọc cá hồi.”

"Cá hồi?"

Cậu nhớ tới, cậu đã ăn qua.

Hai giây liền bị thuộc tính của kẻ tham ăn đánh bại Lâm Thục Ý cũng giận, cậu rõ ràng rất nghiêm túc đang nói chuyện khác! Nhưng mà Thẩm Phục lại một bộ dạng không muốn nhiều lời, khiến Lâm Thục Ý cũng không khỏi hoài nghi, mới vừa lúc nãy có phải hay không đầu óc cậu có chút loạn, Thẩm Phục có phải hay không chưa từng nói yêu thích cậu.?

Như là biết cậu đang suy nghĩ gì, Thẩm Phục cầm tay Lâm Thục Ý đem đếm trước mặt mình, sau đó cười híp mắt nhìn cậu.

"Không có chuyện gì, thời gian còn rất dài"

Hắn có rất nhiều rất nhiều thời giờ, có thể đuổi tới khi cậu đáp ứng mới thôi, hắn không chỉ không cảm thấy bị Lâm Thục Ý từ chối là sự tình gì khó chịu, trái lại cảm thấy nói ra rồi, sau đó có thể quang minh chánh đại táy máy tay chân, ngược lại Lâm Thục Ý đã đồng ý để hắn yêu thích cậu...

Cái gọi là người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Thẩm Phục quả nhiên không đề cập nữa, Lâm Thục Ý có lời muốn nói, trái lại không có cách nào nói ra khỏi miệng, sau đó cậu liền cảm thấy trong lòng tựa hồ có tảng đá đè nặng, làm sao đều không thoải mái.

Bất quá này cũng chỉ kéo dài đến khi salad trứng gà bọc cá hồi nhập khẩu mở ra trước mặt, Thẩm Phục cũng dạy xong cách dùng dao nĩa, Lâm Thục Ý liền dùng cái nĩa đem miếng cá hồi cho vào trong miệng, sau đó Lâm Thục Ý cảm thấy được thế gian này quả thực cũng không có chuyện gì cần phiền não.

Cá hồi nhẵn nhụi mềm mại vừa vào miệng liền tan ra, phối hợp rau dưa xanh tươi, nồng nặc salad muối, lần thứ hai ăn cá hồi, Lâm Thục Ý liền sâu sắc yêu trúng nó.

Sau đó là bít tết, cùng điểm tâm ngọt, hai người vẫn luôn ăn đến khi Trần Phóng ấn chuông cửa.

Nhìn thấy tình cảnh hai người bây giờ, Trần Phóng cả người đều ngọa tào.

Hắn hẳn là chỉ một mình đợi hai giờ không sai đi, tại sao hắn có một loại cảm giác đại sự đã xảy ra một tháng cũng không nói rõ được.

Lâm Thục Ý quay mắt về phía Trần Phóng, cả người đều là tránh né, căn bản không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, nhìn thấy cậu ta như vậy Trần Phóng càng khẳng định phát sinh chuyện gì

Kỳ thực Lâm Thục Ý không biết tại sao, chính là cảm thấy được có chút lúng túng, tuy rằng từ đầu tới cuối chỉ có một mình cậu hiểu lầm, nhưng cậu chính là có một loại cảm giác vi diệu chột dạ đoạt đi đồ vật của Trần Phóng

Hơn nữa trọng điểm là cậu căn bản là không có đáp ứng Thẩm Phục cái gì, vì sao lại có loại cảm giác chột dạ này a!

Sau khi ăn xong ba người cùng đi quần ngựa, Hữu Gian có một quần ngưa chiếm diện tích rất rộng, tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ H thị, cho nên nếu không thể đi quần ngựa thì làm sao nói với người ta mình từng đi Hữu Gian đây.

Cân nhắc đến Lâm Thục Ý lần thứ nhất cưỡi ngựa, Thẩm Phục liền chuẩn bị toàn bộ hành trình bồi tiếp che chở, vì vậy Trần Phóng hừng hực lửa bát quái lại không có chỗ triển khai, chỉ có thể yên lặng nghẹn đến nội thương.

Mà Lâm Thục Ý thì nghe đến có thể cưỡi ngựa, liền làm nóng người, hứng trí bừng bừng.

Cậu đã lâu không có cưỡi rồi, tuy rằng trong ký ức chỉ có một năm, nhưng nếu là đổi thời gian... Một ngàn năm cũng không khác mấy.

Bây giờ quần ngựa không thể so trước đây, quy củ rất nhiều, đặc biệt là Lâm Thục Ý hoàn toàn không thể hiểu được tại sao muốn cưỡi ngựa lại còn phải mặc trang phục dùng để cưỡi ngựa

Tuy rằng Lâm Thục Ý đối với cái này biểu thị rất không hiểu, bất quá vẫn là nhập gia tùy tục cầm bộ quần áo Thẩm Phục đưa cho đi vào thay đổi, thời điểm đi ra, không chỉ ngay cả Trần Phóng đôi mắt đều sáng.

“Tiên y nộ mã thiếu niên anh hào” không biết thế nào, Thẩm Phục liền nhớ lại tám chữ này sau đó cảm thấy bộ quần áo cưỡi ngựa này quả thực là vì Lâm Thục Ý đo ni đóng giày, làm sao một thân khí tức hiện đại mười phần, mặc trang phục cưỡi ngựa vào, lại cảm giác như Lâm Thục Ý xuyên không thành một quý công tử cổ đại

“Giá trị đẹp trai tăng mạnh nha!”

Thẩm Phục loan khóe miệng một bên khen Lâm Thục Ý, một bên vừa đem Trần Phóng đang nhìn Lâm Thục Ý ngẩn người đá sang một bên, sau đó đối ánh mắt của chính mình hung hăng kiêu ngạo một cái.

Lâm Thục Ý lườm hắn, bảo Thẩm Phục nhanh lên một chút đi thay quần áo.

Ngựa cũng thống nhất tại một chỗ, nguyên bản là người khác thay bọn họ chọn xong ngựa dịu ngoan sẽ dắt tới, Lâm Thục Ý chờ ở bên ngoài tẻ nhạt, liền chính mình đi xem.

Chuồng bên trong ngựa thuần một màu đang nghỉ ngơi, nhìn thấy có người không quen thuộc đến đều có chút nóng nảy.

Lâm Thục Ý tay cắm vào túi đi qua mấy con ngựa, sau đó híp mắt chỉ vào trong đó.

"Chọn nó."

Người đi theo xem Lâm Thục Ý là một cậu nhóc, nhìn Lâm Thục Ý chọn lựa con ngựa kia cũng muốn ngất đi.

Con ngựa không được tốt, là con có tính khí mãnh liệt nhất! Còn là một con ngựa khó dạy bảo! Với lại đây là người mới cưỡi ngựạ.

Cùng người chọn ngựa đi phía trước một bước, tối tăm nghĩ thế nào mới có thể uyển chuyển biểu đạt anh ta nên chọn con ngựa khác.

Sau đó liền thấy Lâm Thục Ý đi tới rào chắn bên ngoài của con ngựa kia, đưa tay đem rào chắn mở ra.

Cậu nhóc đi theo mặt đều bị doạ đen.

Sau đó con ngựa kia quả thực không phụ sự mong đợi của mọi người một tiếng hí dài, nâng lên móng vuốt, giằng co dây cương túm trên tay Lâm Thục Ý, hướng về quần ngựa nhanh chóng chạy.

Cậu nhóc đi theo mặt chỉ đen một trận, giờ lại đổi sang trắng trắng xanh xanh

Thẩm Phục cùng Trần Phóng đi vào chung đổi quần áo, Trần Phóng là muốn từ Thẩm Phục trong miệng dụ ra chút gì đó, bất quá Thẩm Phục một câu đều không nói, dù sao cái gì đều không phát sinh, có cái gì tốt để nói.

Chịu đựng Trần Phóng oanh tạc, Thẩm Phục trước tiên đổi xong quần áo liền đi khỏi, đi tới chỗ Lâm Thục Ý mới vừa đứng lại phát hiện căn bản không thấy người đâu, đang muốn hỏi một chút người bên cạnh, liền thấy một con ngựa từ phương hướng chuồng xông thẳng lại.

Đang yên đang lành, đây là ngựa đang phát điên? Thẩm Phục kỳ quái, sau đó hai giây đồng hồ sau, hắn liền nghiêm mặt phát hiện, người nằm úp sấp trên lưng con ngựa phát rồi kìa, chính là Lâm Thục Ý

Thẩm Phục chỉ sửng sốt một giây, nhanh chóng chạy tới.

Tâm đã nhảy tới cuống họng rồi, hắn không biết Lâm Thục Ý tại sao lại ở trên đó, hắn chỉ biết là, nếu ngựa chạy nhanh như vậy người sẽ văng xuống đất mất, đây không phải chuyện nói chơi.

Huống hồ Lâm Thục Ý cho tới bây giờ đều không có cưỡi qua ngựa.

Thẩm Phục vài bước chạy tới, nghiêng người truy cản ngựa chạy, sau đó đột nhiên đựa kéo lại dây cương hướng lên trên nhảy một cái, ngồi ở trên lưng ngựa, lập tức dùng sức ghìm khẩn dây cương đem ngựa đang hứng thế ngừng lại, ngựa hí dài một tiếng rốt cục cũng ngừng lại, sau đó hắn hít sâu vào một hơi, cúi người xuống bên tai Lâm Thục Ý nói rằng.

"Đừng sợ, anh đến rồi."

Câu nói này nói ở hoàn cảnh khác, Lâm Thục Ý nói không chắc sẽ cảm động một phen, thế nhưng hiện tại, Lâm Thục Ý lại hết sức bất mãn hết sức xoay đầu lại

"Tôi đang cưỡi ngựa đến sảng khoái, anh lại làm cho nó dừng lại?”

Vẫn là một mặt sợ hãi tim đập nhanh hơn làm cho ngựa dừng lại. Thẩm Phục sắp bị bệnh tim mất rồi

"Ngựa này..."

Lâm Thục Ý bất mãn trừng mắt, cảm thấy được ngày hôm nay Thẩm Phục nhất định là cố ý chỉnh cậu, bao quát cái gì có thích hay không đều là đang cố ý chỉnh cậu.

"Ngựa này là tôi chọn làm sao vậy?"

Ngựa trong chuồng đều ngoan ngoãn thuận theo, làm gì có nửa điểm lạc thú, cậu chỉ thích ngựa không nghe lời như vậy, có thể lao rất nhanh

Thẩm Phục từ trên lưng ngựa vươn mình xuống dưới,

"Anh nghĩ đến em..."

Hắn còn tưởng rằng hắn sợ cậu không cưỡi ngựa được kết quả... Là hắn nghĩ quá nhiều.

Lâm Thục Ý không chỉ giỏi nấu ăn, còn có thể cưỡi ngựa, thêm một tai năng nữa sao?

Sự thực chứng minh, thật sự có thể, chỉ thấy Lâm Thục Ý đem ngón tay thon dài đặt ở bên môi, thổi một cái vang dội sau khi huýt sáo con ngựa kia chậm rãi tại trước mặt Lâm Thục Ý quỳ xuống,ý mời Thẩm Phục lên ngựa

Sau đó Thẩm Phục đang hoá đá thì Lâm Thục Ý lại sờ soạng một chút lông mao trên đầu con ngựa, cười đến híp cả mắt.

"Ngoan."

Hết chương 51

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play