Trên núi Thiên Hoa, quả thật không ít người, mọi người đều vì quả dương mai mà đến.
Thời tiết này là lúc quả dương mai chín, vị chua chua xen lẫn ngọt ngào ăn
rất ngon. Vị trí lại nằm ở vùng ngoại ô nông gia, cảnh sắc rất được,
không khí lại trong lành cho nên người tới không ít.
Quả dương
mai cũng không phải dễ lấy, bất quá vào thời điểm này là ngoại lệ, thành phố S vốn là nơi sản xuất quả dương mai, vào thời gian quả chín này giá tiền lại khá rẻ, vừa ăn vừa hái còn dư lại thì mang về cũng rất tiện
nghi.
Trong vườn đông nghịt người, trên cành cây cao cao quả
dương mai vừa chín tới có màu đỏ sẫm, quả dương mai ở trong vườn lại
không ít bất đồng so với dương mai chủng loại thường, giá tiền lại giống nhau cho nên mới hấp dẫn nhiều khách đến tham quan như vậy.
“Tiểu Ý, đến nếm thử nè, quả dương mai vừa chín tới ngọt lắm”
Lão Dương Đầu hái được một quả liền đưa tới tay của Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý
đúng là chưa từng thấy loại quả màu đỏ sẫm tròn trịa này bao giờ, quan
trọng nhất là lúc ăn thật là ngon rất ngọt.
Lâm Thục Ý ăn một quả liền nheo mắt lại, sau đó liền nhanh chân nhanh tay đem quả chín đỏ cho vào một rổ.
Lão Dương Đầu sững sờ, bắt đầu cười ha hả.
“Dường như cháu chưa từng ăn quả dương mai này đúng không? Loại cháu hái là loại khác người ta đều không ăn đâu”
Lâm Thục Ý cũng sửng sốt, loại khác? So với loại kia ăn không ngon?
Sự thực chứng minh quả dương mai cũng có nhiều chủng loại, Lâm Thục Ý liền đem mỗi loại nếu thử toàn bộ cuối cùng vẫn cảm thấy quả dương mai Lão
Dương Đầu cho cậu đầu tiên là ăn ngon nhất.
Đợi đếm buổi trưa lúc ăn cơm, Lâm Thục Ý đã ăn đầy một bụng quả dương mai nên cũng không cảm thấy đói.
Phía dưới vườn dương mai có mấy hộ nông gia, khách đến mua dương mai đều đến đó ăn cơm. Lão Dương Đầu cũng không ngoại lệ mang theo Lâm Thục Ý tiến
vào một nhà trong đó.
Tuy nói là gia đình nông gia nhưng kiến
trúc lại không có chút nào tùy ý, bên ngoài là nhà ngói gạch xanh biếc
cổ điển, bên trong lại là loại gỗ thuần túy,thoạt nhìn so với kiến trúc
thời cổ có phần giống nhau.
“Hai vị muốn ăn cái gì?”
“Thiêu kê”
Lâm Thục Ý kì thực là theo bản năng mà nói.
Cô gái phục vụ nghe thấy liền sửng sốt, nhìn Lâm Thục Ý mặt có chút đỏ.
“Thật không tiện, nơi này của chúng tôi không có thiêu kê”
Lão Dương Đầu cũng ngây ngẩn cả người, thiêu kê? Theo Tiểu ý nói có phải gà quay không?
“Không có gì,Tiểu Ý là muốn ăn gà đúng không? Vậy cho chúng tôi món gà quay đi”
Nữ phục vụ gật đầu xác định món xong liền đi xuống.
Cơm nước xong, hai người ở núi Hoa Sơn đi dạo một vòng, sau đó liền lên
đường về nhà, dù sao hai người cũng đi xe buýt tới nếu đến chậm xe đi
mất, nơi này lại là vùng hoang dã càng phiền toái hơn.
Lê Thục Ý ôm một hộp đựng đầy quả dương mai, khoé miệng không nhịn được cong lên. Nhà cậu không có tủ lạnh nhưng vẫn có thể để làm mứt dương mai chua
chua ngọt ngọt mùi vị hẳn là không sai.
Không chờ cậu cao hứng
bao lâu, một hộp quả dương mai liền bị người nào đó va vào mà rơi lăn
lóc trên mặt đất, có quả còn bị người ta đạp lên. Quả dương mai ăn không được nữa, Lâm Thục Ý không khỏi tức giận, lông mày nhăn lại, lửa nóng
đầy mặt, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy hắn ta nở
nụ cười nói.
“Xin lỗi.”
Coi như âm thanh cũng rất êm tai nhưng Lâm Thục Ý cũng không cao hứng cho mấy.
Người đàn ông suy tư một chút liền đi đến cạnh chiếc xe hướng bên trong chiếc rèm màu đen.
“Anna đem thùng dương mai đằng sau xe mang lại đây”
Người phụ nữ nghe vậy liền xuống xe mang thùng dương mai đặt sau cốp xe tới
đặt trước mặt Lâm Thục Ý, lúc này sắc mặt Lâm Thục Ý mới dễ nhìn hơn một chút.
Chân mày Thẩm Phục khẽ cau lại, hắn nở nụ cười nghĩ sao
vật nhỏ này lại dễ thương như vậy, biểu tình gì cũng đều viết hết lên
mặt, nhìn thấy tâm tình hắn cũng trở nên vui vẻ.
“Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, đây là một thùng dương mai, coi như tôi bồi thường cho cậu.”
Lâm Thục Ý cũng nheo mắt lại nghiêm trang trả lời hắn.
“Không cần khách khí.”
Thẩm Phục xì xì liền cười ra tiếng.
Lão Dương Đầu vừa quay lại liền thấy Lâm Thục Ý đứng chung một chỗ với
một người đàn ông lạ, người kia tay đút túi quần không biết cùng Lâm
Thục Ý nói cái gì. Lão Dương Đầu nhìn thấy liền lo lắng tưởng rằng có chuyện gì xảy ra liền vội vã chạy tới.
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Thục Ý cúi người ôm lấy thùng dương mai đặt trên đất, rồi ngẩng lên nói với Lão Dương Đầu
“Không có gì ạ, người này va vào cháu làm dương mai của cháu rơi mất, đây là hắn bồi thường cho cháu. Ông à chúng ta đi thôi”
Lão Dương Đầu nửa tin nửa ngờ nhìn người đàn ông, người kia gật đầu với ông rồi khẽ mỉm cười.
“Thật xin lỗi ạ”
"Không có chuyện gì không có chuyện gì."
Lão Dương Đầu vội vã xua tay nói sau đó liền cùng Lâm Thục Ý rời đi.
Chuyện này liền bị hai người quên đi.
Lúc trở về trời đã chạng vạng tối, mặt trời đã sắp hạ xuống sau núi. Lâm
Thục Ý tìm cái chậu to đem quả dương mai đổ vào, thêm nước và thả chút
muối ngâm một hồi, sau đó chờ sáng mai có thể đem đi phơi khô.
Cậu chưa từng làm mứt quả dương mai, cơ mà trước đây đã từng thử làm mứt
trái cây khác, nghĩ đến chắc hẳn cũng không khác nhau là bao.
Ngày thứ hai trời nắng to, cậu liền đem quả dương mai ra phơi nắng một ngày, đến lúc buổi tối cho lên bếp chuẩn bị sao mứt, lúc sao cho thêm đường
trắng, đường với nước hoà tan ngấm vào bên trong quả dương mai, thời
điểm ăn sẽ có vị chua chua ngọt ngọt, những thứ này đều do Tống Nham dạy cho cậu.
Ngày thứ ba sau khi sao mứt liền đem mứt ra phơi khô,
như vậy có thể giữ lâu hơn một chút, lúc ăn có vị chua ngọt rất ngon
miệng.
Lâm Thục Ý đem mứt dương mai chính mình làm đi đến tiệm
cơm Tây Tần, giống như lần trước mang đến món thịt kho Đông Pha, lần này cũng được mọi người nhất trí khen ngợi.
“Thục Ý, cậu còn nhỏ tuổi như vậy sao cái gì cũng biết làm?”
Người phụ nữ vừa ăn một miếng mứt dương mai trong miệng lại lấy thêm miếng nữa, sau đó lại nói.
“Trong nhà chúng tôi cũng có đứa trẻ lớn bằng cậu, cái gì cũng không biết làm, ăn cơm phải bưng tới miệng, nếu như nó có thể hiểu chuyện như cậu thì
tốt rồi.”
Lão Dương Đầu cũng cười híp mắt phụ hoạ.
"Đó là do Tiểu Ý ngoan ngoãn hiểu chuyện đấy”
Người phụ nữ liền như bật máy hát, có chút không quản được miệng mình.
“Là do Lão Dương Đầu ông tìm được đứa trẻ ngoan, so với cháu trai của ông còn tốt hơn.”
Lão Dương Đầu cứng đờ, sau đó đưa tay sờ đầu Lâm Thục Ý
“Cũng đúng!”
Lâm Thục Ý cau mày nhìn người phụ nữ kia, cảm thấy bà ta quả thực là hết chuyện để nói.
Lão Dương Đầu ngược lại không để ý lắm, đợi đến khi khách trong cửa hàng
đều về hết, sau đó Lão Dương Đầu liền gọi Lâm Thục Ý đến trước mặt mình.
"Tiểu Ý, cháu có phải là rất yêu thích làm cơm?"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, bất quá không biết Lão Dương Đầu nói với cậu cái này làm gì?
Lão Dương Đầu suy nghĩ sâu sắc một chút liền nói
"Kia nếu ông để lại tiệm cơm cho cháu”
Lâm Thục Ý trừng mắt lên
"Ông muốn đi đâu ạ?!!"
"Không đi, chỉ là quán cơm này không đem cho cháu thì cũng không ai muốn”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT