Cuối cùng cháo đến cùng vẫn là không ăn, lăn giường xong, sau đó trải ra chăn đệm mới, Thẩm Phục chỉ kịp đem Lâm Thục Ý ôm vào trong ngực, hôn một cái lên môi cậu, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lâm Thục Ý nửa ngày không nghe được Thẩm Phục nói lời nào, ngẩng đầu nhìn lên thì người đã ngủ rồi.
Lâm Thục Ý nhẹ nhàng từ trong lồng ngực Thẩm Phục tránh ra, Thẩm Phục theo phản xạ nắm chặt cánh tay cậu, sau đó cho phép Lâm Thục Ý rời khỏi lồng ngực của hắn.
Lâm Thục Ý cúi người xuống, khoảng cách gần nhìn một chút sắc mặt Thẩm Phục, quả thực như lúc đầu cậu nhìn bởi vì thiếu ngủ nên tiều tụy đi rất nhiều.
Lâm Thục Ý rất muốn biết Thẩm Phục đang làm gì gạt cậu, giờ nhìn Thẩm Phục mệt thành bộ dáng này, cậu cũng chẳng muốn hỏi, cậu có thể nhận biết một người chân tâm, cậu nghĩ, Thẩm Phục yêu thích cậu nhất định giống như cậu yêu thích Thẩm Phục, như vậy đến cùng Thẩm Phục đang gạt cậu làm cái gì cũng có vẻ không trọng yếu, nếu tỏ rõ muốn thừa nước đục thả câu, thì đợi đến ngày hắn nói cho cậu biết vẫn tốt hơn.
Bất quá xem Thẩm Phục mệt thành như vậy vẫn không khỏi chút đau lòng, nhìn đồng hồ bên cạnh một chút, từ lúc Thẩm Phục về đến giờ thời gian đã qua hơn một tiếng, đã là bảy giờ sáng rồi, Lâm Thục Ý xuống giường, Lâm Thục Ý cài lại quần áo, đi vào buồng tắm.
Cậu không phải cố ý mặc quần áo Thẩm Phục, cậu chỉ là có chút nhớ hắn...
Chờ rửa mặt xong đi ra, phát hiện phòng đối diện hai tiểu bánh bao cũng đã tỉnh rồi, Đào Đào mặc áo ngủ mỏng liền thân, đứng ở bên trong giường nhỏ, hướng anh trai bên kia kêu lên.
“Anh trai~.”
Tiểu Ngộ từ trong chăn lộ ra đầu nhỏ, đôi mắt còn có chút mông lung.
"Hả? Đào Đào đã thức rồi à?"
Đào Đào đỡ rào chắn giường nhỏ, cao hứng xoay chuyển hai vòng, biểu thị cảm giác về sự tồn tại của mình.
Tiểu Ngộ bị chọc cười, chỉnh lại mái tóc loạn, vén chăn lên ngồi dậy, sau đó đưa tay ôm Đào Đào từ bên trong giường nhỏ đi ra, khí lực của bé cũng không lớn, thời điểm ôm Đào Đào cũng rất cẩn thận, sau đó đem Đào Đào để dưới đất, Đào Đào đưa tay kéo tay anh trai, sau đó lôi kéo anh trai đi ra cửa.
Tiểu Ngộ nắm tay em trai, không cần nghĩ cũng biết, bé muốn đi chỗ nào.
“Ba ba cũng không biết tỉnh ngủ chưa, Đào Đào trước tiên ở trong phòng chơi được không?”
Đào Đào nghe không hiểu Tiểu Ngộ nói, chỉ nghe thấy hai chữ ba ba, vì vậy bước chân càng nhanh hơn, đi tới cửa ngừng lại, dùng tay nhỏ vỗ vỗ cửa, một bên vỗ một bên nhìn Tiểu Ngộ nói rằng.
“Mau một chút, ba ba~”
Tiểu Ngộ bất đắc dĩ, đành phải mở cửa ra, Đào Đào tiếp tục nắm tay anh trai, hướng phòng Lâm Thục Ý đi đến.
Bé mới vừa đi tới cửa, cửa phòng đã từ bên trong mở ra, Lâm Thục Ý từ trong phòng lộ đầu ra, Đào Đào kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó nhào vào lồng ngực Lâm Thục Ý
"Ba ba ~ "
Lâm Thục Ý hôn một cái lên trán Đào Đào, sau đó quay đầu cũng hôn Tiểu Ngộ một cái, nói rằng.
"Thẩm ba ba đã trở lại, Tiểu Ngộ muốn vào xem một chút không?"
Tiểu Ngộ đôi mắt cũng tròn trịa trừng lên.
"Thẩm ba ba đã trở lại? Trở về lúc nào ạ?"
Lâm Thục Ý trả lời.
"Sáng sớm hôm nay, hiện tại đang ngủ."
Tiểu Ngộ đã bước vào một cái chân, nghe vậy liền thu lại.
"Thẩm ba ba đang ngủ? Vậy hay là chờ ba ba ngủ dậy rồi lại nhìn đi ạ.”
Lâm Thục Ý cười nói.
"Không sao, ba ba ngủ rất say, con có thể đi hôn ba ba một chút, rồi trở ra.”
Tiểu Ngộ gật gật đầu, thật cao hứng đi vào.
Trong phòng đã được Lâm Thục Ý dọn dẹp qua loa một chút, Thẩm Phục nằm lỳ ở trên giường quả nhiên ngủ rất say, Tiểu Ngộ đến gần tại mặt Thẩm Phục hôn nhẹ một cái, Thẩm Phục cũng không tỉnh lại, Tiểu Ngộ trái lại cảm thấy chơi vui, liền ở một bên mặt khác hôn mấy lần, Đào Đào uốn éo người từ trong lồng ngực Lâm Thục Ý đi xuống, học động tác của anh trai, bò lên giường, cho Thẩm Phục mấy cái hôn ướt nhẹp.
Sau đó Lâm Thục Ý đem Đào Đào ôm xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, một tay ôm một đứa, một tay nắm một đứa, đi xuống dưới nhà ăn điểm tâm.
Sáng sớm làm thức ăn sáng cho Thẩm Phục nhưng không thấy người xuống ăn, dì Trần liền hâm nóng lại cháo, thuận tiện đem chủng loại bánh bao gia tăng, Đào Đào yêu thích bánh bao sữa thơm mát, Tiểu Ngộ yêu thích bánh bao thịt nấm hương, Lâm Thục Ý yêu thích bánh bao thịt khô, phối hợp mấy quả trứng luộc, chính là bữa sáng vừa dinh dưỡng vừa phong phú.
Ăn điểm tâm xong, Lâm Thục Ý đem cặp sách Tiểu Ngộ thu thập chỉnh tề, đưa bé đi học, Đào Đào cũng thay xong quần áo, được dì Trần dẫn đi tiệm cơm Tây Tần.
Mãi đến tận buổi trưa, Thẩm Phục mới tỉnh lại, trong phòng một mảnh tăm tối, trong không khí còn lưu lại mùi vị sữa tắm trên người Lâm Thục Ý, Thẩm Phục say mê trở mình, bụng không đúng lúc "Ùng ục" một tiếng, vang lên.
Điện thoại cũng cùng lúc đổ chuông.
Thẩm Phục híp mắt nhận, tiếng nói có chút khàn khàn.
"A lô."
"Đã thức chưa? Ra đây ăn một chút gì đi, rồi ngủ tiếp, em làm xong cơm trưa rồi.”
Cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt tràn ra, Thẩm Phục ừ một tiếng, đối điện thoại đột nhiên hôn một cái, bên kia một lúc lâu không có động tĩnh, cuối cùng Lâm Thục Ý nói.
"Nhanh lên một chút."
Sau đó vội vã cúp điện thoại, giống như là xấu hổ.
Đang là giờ cơm trưa,nên tiệm cơm Tây Tần trước sau như một có rất nhiều người, người tới quán một lần đều biến thành khách quen, coi như là cách khá xa, cũng có người tranh thủ lúc rảnh rỗi lái xe đem người nhà tới đây ăn.
Khách quen phần lớn đều biết quan hệ của Thẩm Phục và Lâm Thục Ý, thời điểm nhìn thấy Thẩm Phục cũng sẽ cười chào hỏi hắn, Thẩm Phục đáp lại từng người sau đó đi nhà bếp.
Lâm Thục Ý mặc tạp dề, dáng người thon dài, nhưng không có chút nào giống phụ nữ, tay đem món ăn múc ra đĩa, món ăn đỏ đỏ vàng vàng, thoạt nhìn là món ăn mặn ăn với cơm.
Vừa nhìn chính là chuyên môn làm cho Thẩm Phục.
Đường Sảng ở một bên vội vàng làm món ăn khác, thấy Thẩm Phục tiến vào, nửa oán giận nửa hâm mộ nói rằng.
"Em còn tưởng rằng anh Tiểu Ý ngày hôm nay cố ý đến đây giúp em, ai biết là đến đây làm cơm cho anh Thẩm, hại em hưng phấn một hồi.”
Thẩm Phục không để ý tới hắn trong lời nói trêu chọc, cười nói.
"Cậu học như thế nào rồi?"
Hỏi chính sự, Đường Sảng liền nghiêm chỉnh, hắn biết Lâm Thục Ý có ý định đem tiệm cơm Tây Tần giao cho hắn xử lý giùm, được ông chủ coi trọng, Đường Sảng học cũng rất dụng tâm, Lâm Thục Ý dạy hắn, hắn đều rất nỗ lực nhớ kỹ, cứ như thế mấy tháng trôi qua, không sai biệt lắm nắm được rất nhiều phương thức nấu ăn, Lâm Thục Ý yêu cầu tương đối nghiêm khắc,nếu không phải trăm phần trăm có lòng tin, cũng không muốn hắn làm, Đường Sảng rốt cục cũng có tự tin, được Lâm Thục Ý chỉ điểm một chút, học rất nhanh chóng.
"Dạ, em một chút cũng không có nghỉ ngơi đâu!”
Thẩm Phục gật gật đầu,
"Tốt lắm!!."
Vài món thức ăn cũng đã làm xong, Lâm Thục Ý bưng món ăn hướng phía sau đi, Thẩm Phục cũng không cùng Đường Sảng nhiều lời, đi theo Lâm Thục Ý.
Mặt sau chính là sân nho nhỏ, Đào Đào đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, Lâm Thục Ý vừa xuất hiện, bé liền để đồ chơi xuống đứng lên, xem đồ vật bưng trên tay Lâm Thục Ý, cũng tự giác không có nhào tới, sau đó nhìn thấy Thẩm Phục đi đằng sau, cao hứng trợn mắt lên hướng Thẩm Phục nhào tới.
"Ba ba."
Thẩm Phục đem Đào Đào bế lên, xoay mặt Đào Đào qua, cưng chiều ở trên mặt bé dùng sức hôn một cái.
"Đào Đào có phải cao lên không? Để ba ba nhìn xem.”
Đào Đào không hiểu lắm lời Thẩm Phục nói, ôm cổ Thẩm Phục, tựa đầu dựa vào ở trên người hắn, trái lại yên tĩnh lại.
Thẩm Phục nghi ngờ nhìn về phía Lâm Thục Ý, dì Trần ở phía sau giải thích,
"Chơi từ buổi sáng đến bây giờ, hẳn là bé buồn ngủ rồi, cho bé uống sữa rồi dỗ bé ngủ đi.”
Đào Đào nghe đến từ nãi (sữa) liền lập tức nâng đầu lên, hướng Thẩm Phục nói rằng.
Lâm Thục Ý một bên đem món ăn để trên bàn, một bên nói với Thẩm Phục.
"Bình sữa ở trong nồi tiêu độc anh lấy ra để nguội một chút, giữ ấm trong bát nước nóng, nhiệt độ phải vừa vặn, mới cho con mới ăn được.”
Đào Đào quả thật là buồn ngủ, ôm bình sữa ăn hơn một nửa, cuối cùng cũng ngủ.
Lâm Thục Ý đem bình sữa trong lồng ngực bé lấy ra, dùng chăn nhỏ đắp cho bé, đi ra cùng mọi người ăn cơm.
Thẩm Phục đói bụng đến mức dán vào sau lưng, bị mấy món ăn Lâm Thục Ý làm hấp dẫn thèm không chịu được, đặc biệt Lâm Thục Ý nấu ăn đều theo khẩu vị của hắn
Thịt gà cắt nhỏ bằng ngón tay cái, dùng bột trộn đều, ướp muối, sau đó cho vào chảo rán vàng óng ánh, vỏ ngoài giòn giòn bên trong mềm mại thời điểm vớt lên cho hành hoa, ớt, gừng băm nhỏ, cùng hạt tiêu sau đó cho gà vừa rán vào xào lên, thời điểm ra nồi cho thêm hạt vừng hạt lạc, ra tới món gà tê tê cay cay, vị tươi mới, mùi vị rất hợp ăn với cơm, quả thực lập tức khiến khẩu vị của Thẩm Phục mở ra.
Hắn ăn qua không ít món ăn ngon, nhưng hắn vẫn cảm thấy chỉ có Lâm Thục Ý nấu ăn mới hợp khẩu vị của hắn nhất.
Cơm nước xong, hai người cũng không có tiếp tục ở trong quán ăn, mà là mang theo Đào Đào đã tỉnh ngủ, đi bên ngoài dạo.
Phố Triều Dương bây giờ cũng không có mấy người không biết gia đình bọn họ, lúc mới bắt đầu còn khiếp sợ đến bây giờ mọi người cảm thấy người một nhà này cùng gia đình bình thường cũng không có sự khác biệt, có hai đứa nhỏ đáng yêu, toàn gia giá trị nhan sắc cao ngất, lớn suất khí nhỏ ngoan ngoãn, vì vậy cũng không có tư tưởng phiến diện, dù sao mình cùng người ta cũng không có quan hệ.
Ngược lại ông lão bà lão trên đường đối với Đào Đào đứa nhỏ lanh lợi dễ thương này, yêu thích vô cùng, bởi vì bệnh tình của Đào Đào, Lâm Thục Ý sẽ không để cho ai đơn độc dẫn bé đi chơi, bất quá ôm bé một cái chọc bé vẫn là có thể.
Đào Đào cũng không sợ người lạ, ở viện mồ côi sinh hoạt dưỡng thành tính tình đặc biệt hướng ngoại, xem người nào cũng là cười híp mắt, nhìn thấy ông gọi ông, nhìn thấy bà gọi bà, được tất cả mọi người yêu thích vô cùng, thời điểm nhìn thấy bé đều cho bé đồ ăn vặt, bé đều nhận lấy, lại quay sang nhìn Lâm Thục Ý, nếu ba ba bảo ăn được mới ăn, nếu không ăn được, sẽ bọc lại, ngoan ngoãn vô cùng.
Khí trời càng ngày càng ấm áp, tới gần tháng năm, S thị nhiệt độ vốn tăng lên rất nhanh, bây giờ trên đường cái đã có thể nhìn thấy không ít cô bé ăn mặc trang phục mát mẻ, đặc biệt làm người khác chú ý, bất quá hôm nay hiển nhiên làm người khác chú ý biến thành đoàn người Thẩm Phục, ngay cả thời điểm có người vội vã đi ngang qua cũng đối với ba người quăng tới ánh mắt kinh diễm.
Lâm Thục Ý dường như không thấy, Thẩm Phục liền nhắm mắt làm ngơ, đẩy xe đẩy cho Đào Đào, một mặt bình tĩnh đi qua trước mặt mọi người.
Hai người đi dạo đi tới một siêu thị lớn cách nhà khá xa
mua chút đồ dùng hàng ngày, liền thuận tiện mua cho Tiểu Ngộ chút đồ ăn vặt.
Đồ ăn của Đào Đào, Lâm Thục Ý sẽ mua trong cửa hàng trẻ em, rất nhiều lúc kỳ thực cũng không cần Lâm Thục Ý mua, bởi vì mỗi lần đi H thị, mẹ Thẩm đã sớm mua xong một đống lớn, chờ bọn họ trở lại, thuận tiện để lên xe mang về.
Đi dạo xong siêu thị tốn một khoảng thời gian, cũng đã đến lúc đón Tiểu Ngộ về nhà, Thẩm Phục đi tính tiền, Lâm Thục Ý thì lại nhận được điện thoại của mẹ Thẩm.
"Tiểu Ý, tuần này sắp đến lúc các con đến đây rồi nhỉ?
Lâm Thục Ý gật đầu nói,
“Dạ, thời điểm đó mang Đào Đào cùng Tiểu Ngộ đi."
Mẹ Thẩm ở bên kia cao hứng đáp.
"Được thời điểm đó mẹ gọi tài xế đi đón các con.”
Lâm Thục Ý nghe vậy hơi nghi hoặc một chút, quay đầu nhìn Thẩm Phục đang ở phía trước tính tiền.
"Thẩm Phục đưa chúng con đi là được rồi, không cần tài xế đâu ạ.”
"Thẩm Phục đã trở lại?!!"
Nghe lời nói thì mẹ Thẩm đối với việc Thẩm Phục trở về, hiển nhiên không biết.
Lâm Thục Ý ngẫm lại Thẩm Phục ngày hôm nay trở về chắc cũng không về Thẩm gia, nếu không phải thì cũng không sớm như vậy đã về tới cửa nhà, vì vậy nói rằng.
"Dạ, sáng sớm hôm nay hơn sáu giờ đã về rồi ạ.”
Mẹ Thẩm vì con trai có vợ mà quên mất mẹ, thương tâm không thôi, bất quá vừa nghĩ tới vợ chồng son đã nửa thán chưa gặp nhau, cũng là bình thường trở lại, hơn nữa bọn họ cũng đều biết Thẩm Phục lần này đi Los Angeles là vì cái gì, giấu diếm Lâm Thục Ý, mẹ Thẩm không khỏi có chút chột dạ, sợ chính mình nói nhiều sai nhiều không cẩn thận nói ra chuyện, nên không nói thêm cái gì nữa, hỏi hai câu liền cúp điện thoại.
Cô đã không kịp chờ đợi mong mỏi người một nhà đều đi Los Angeles dự hôn lễ.
Tưởng tượng cũng biết ngày đó con trai và "con dâu" cô sẽ rất đẹp trai!!
Hết chương 108.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT