Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ trụ khách sạn tinh cầu Thụy Ân một đêm, sáng sớm hôm sau hai người cùng đi xem tuyết.

Dự báo thời tiết rất chính xác, quả nhiên trời đổ tuyết lớn.

Ai Mễ Nhĩ thường xuyên cùng cha mình tới tinh cầu Thụy Ân công tác, cũng không quá xa lạ với cảnh tuyết ở đây, thế nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Phi rời khỏi thủ đô, cũng là lần đầu tiên thấy tuyết rơi.

Bông tuyết như lông ngỗng lả tả từ trên trời rơi xuống, Lạc Phi đứng giữa tuyết địa, ngẩng đầu để bông tuyết rơi lên mặt mình, hít sâu một ngụm không khí trong lành nhưng lạnh lẽo: “Tự mình cảm thụ quả nhiên tuyệt vời hơn đọc miêu tả trong sách cùng xem ghi hình.”

Ai Mễ Nhĩ đi tới bên cạnh, nhìn bộ dáng hưng phấn của Lạc Phi, tâm tình có chút phực tạp.

Thân là hoàng tử, thân phận cao quý nhưng cũng có nhiều hạn chế, có những lời không thể nói, có những việc không thể làm, cần tuân thủ rất nhiều quy củ, từ nhỏ đến lớn Lạc Phi vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, là một đứa con ổn trọng hiểu chuyện trước mặt bệ hạ. Thế nhưng lần này xin nghỉ một chuyến dạo chơi khắp nơi, ngắm nhìn phong cảnh mới chính là Lạc Phi thực sự.

Vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi mà thôi.

Ai Mễ Nhĩ đột nhiên cảm thấy bản thân được thả ga vui đùa từ nhỏ đến lớn thực sự hạnh phúc hơn Lạc Phi rất nhiều, không khỏi đi tới bên cạnh, vỗ vỗ vai Lạc Phi, hòa nhã nói: “Dù sao hiện giờ phụ vương cũng không ở, đội hộ vệ hoàng gia cũng không có mặt ở đây, em muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần cố kỵ hình tượng.”

Lạc Phi vuốt cằm cân nhắc một chút: “Em muốn đắp người tuyết, anh có cảm thấy em thực ngây thơ không?”

Ai Mễ Nhĩ cười ha hả: “Sẽ không, trước kia anh cũng rất thích đắp người tuyết. Hàng năm theo cha tới đây nghỉ dưỡng, anh đều tìm cơ hội chạy ra nghịch tuyết.”

Hai người thực ăn ý tìm một mảnh đất trống nghịch tuyết.

Lúc này Lạc Phi không cần để ý tới thân phận, hoàn toàn là một thiếu niên. Lạc Phi cùng anh họ của mình vo cầu tuyết, ném tuyết, đắp cầu tuyết, thả ga vui chơi cả một ngày.

Mấy ngày sau đó, hai người tiếp tục du ngoạn vòng quanh tinh cầu Thụy Ân, đi tới rất nhiều danh lam thắng cảnh, Lạc Phi rốt cuộc cũng thấy được ngọn tuyết sơn Bối Nhĩ, đường lên núi cực kỳ hiểm trở, cậu bảo Trọng Minh chở hai người bay lên không trung, quan sát cảnh sắc tráng lệ trên đỉnh tuyết sơn, thuận tiện quay chụp rất nhiều hình ảnh để sau này xem lại.

Lạc Phi còn tới một gia đình thực bình thường ở khu dân cư Thụy Ân, đó là nơi ba ba Lạc Phi lớn lên, sau này khi đủ mười tám tuổi thi đậu cuộc thi chiêu sinh của trường quân đội ông mới rời đi, cũng nhờ vậy mà gặp được tứ hoàng tử Tây Trạch [Caesar], hoàn toàn thay đổi cuộc đời của mình.

Sau khi trở thành vương hậu đế quốc, ba ba đã đón mẹ nuôi và chị gái tới thủ đô, căn nhà bên tinh cầu Thụy Ân hiện giờ không có ai ở, bất quá có người máy phụ trách quét dọn, Lạc Phi nhập mật mã rồi đi vào trong, phát hiện nơi này vẫn còn duy trì nguyên trạng, ngay cả cây cảnh trang trí trong nhà vẫn rất tươi tốt.

Ai Mễ dạo một vòng quanh nhà, nhìn những bức hình được dán trên tường phòng ngủ.

Thiếu niên trong ảnh chụp đang cầm thư thông báo trúng tuyển trường quân đội trong tay, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt sáng ngời.

Thiếu niên nọ chính là vương hậu Lâm Viễn lúc mười tám tuổi.

Ai Mễ Nhĩ tò mò: “Nghe nói trước kia vương hậu giả trang là beta, rất thích đánh nhau.”

Nhắc tới ba ba kính yêu, Lạc Phi không khỏi mỉm cười: “Hiện giờ ông ấy vẫn vậy, lúc nhỏ em rất nghịch ngợm, thường xuyên trêu chọc mấy đứa em, ông ấy liền đánh em ngày ba bữa như ăn cơm vậy, đánh tới khi nào em ngoan ngoãn mới thôi. Nói ra thì phụ vương chưa từng đánh em, đối với mấy anh em vẫn luôn ôn hòa, nhưng ba thì cứ giận lên là đánh, trong suy nghĩ của ông ấy, đám nhỏ hư thì phải đánh, đánh một quyền không giải quyết được thì đánh nhiều thêm vài quyền.”

Ai Mễ Nhĩ nhịn cười nói: “Khó trách trình độ đối chiến của em khủng bố như vậy, hóa ra là bị đòn mà luyện thành.”

Nhìn ảnh chụp trên tường, Lạc Phi ôn nhu nói: “Lúc rảnh rỗi ông ấy cũng thường xuyên quay về đây, có vài người bạn của ông ấy định cư ở đây.”

“Nói ra thì phụ vương của em cũng thực lợi hại, năm đó ở trường quân đội có nhiều alpha với beta như vậy, cư nhiên liếc mắt liền nhìn trúng ba em? Kết quả ba em lại là omega ngụy trang thành beta, trực giác quả thực quá khủng bố.”

“Lúc phụ vương thích ba ba vẫn chưa biết ông ấy là omega, lại càng không biết hậu trường của ba ba lớn mạnh tới vậy. Kỳ thực phụ vương vốn không chú ý tới thân phận cùng giới tính của ba ba, cho dù ba ba không phải omega, phụ vương cũng không do dự kết hôn với ba ba, tình yêu của họ thực thuần túy, hoàn toàn không liên quan tới tin tức tố, cũng vì vậy tình cảm của họ mới vững bền.”

Ai Mễ Nhĩ nhịn không được có chút hâm mộ: “Tình yêu chân chính quả thật có thể gặp nhưng không thể cầu a.”

Đúng vậy, hai người yêu nhau chính là có thể gặp nhưng không thể cầu.

Lạc Phi thầm nghĩ, hiện giờ cậu cũng đã gặp được một người làm mình thưởng thức, ái mộ, thậm chí là liều lĩnh muốn ở cùng một chỗ với đối phương.

Vì thế cậu nhất định phải cố gắng theo đuổi Mạc Hàm, tuyệt đối không thể để vuột mất.

********

Sau khi rời khỏi tinh cầu Thụy Ân, Lạc Phi lại tiếp tục tham quan vài nơi, cơ hồ để lại dấu chân mình trên khắp các tinh hệ của đế quốc, kết quả kì nghỉ này quả thực không làm cậu thất vọng.

Cảnh sắc bên ngoài rõ ràng tốt hơn trong màn hình giả thuyết rất nhiều, lần này rời khỏi đế đô, thực hiện giấc mộng ra ngoài lịch lãm các đại tinh hệ của mình lúc bé, lại còn quen biết Mạc Hàm, chuyến đi này thực sự không tệ.

Ngày tám tháng một, Lạc Phi rời khỏi tọa tinh Khổng Tước quay về đế đô.

Lúc trở về Lạc Phi không ngồi phi thuyền vận chuyển hành khách nữa mà trực tiếp bảo Trọng Minh chở mình. Tốc độ của Trọng Minh nhanh hơn, hơn nữa làm cơ giáp tùy thân của đại hoàng tử, Trọng Minh có quyền hạn sử dụng tuyến đường cao cấp nhất, có thể trực tiếp bỏ qua quá trình kiểm tra ở hải quan tinh tế, tiết kiệm được không ít thời gian.

Lạc Phi xuất phát vào buổi chiều, chỉ tốn hơn ba giờ đã về tới đế đô, cậu cũng không dừng lại, trực tiếp quay về hoàng cung.

Phát hiện cơ giáp tiến vào là Trọng Minh, đội hộ vệ hoàng gia lập tức thông qua.

Lạc Phi điều khiển Trọng Minh đáp xuống sân bay hoàng cung, sau đó bước ra khoang điều khiển.

Đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia, thiếu tướng Mông Đức dẫn theo một nhóm binh lính hộ vệ cung kính hành lễ: “Điện hạ.”

Lạc Phi gật đầu hỏi: “Phụ vương đang ở đâu?”

Mông Đức thiếu tướng đáp: “Bệ hạ đang tiếp kiến vài vị tướng quân, vương hậu gọi người qua một chuyến, nói là có chuyện muốn hỏi.”

Lạc Phi lập tức xoay người đi về phía cung điện Lâm Viễn.

Vừa mới vào cửa, một đạo chưởng phong sắc bén đã ập thẳng tới, đối phương ra tay nhanh như thiểm điện, còn nhắm ngay cổ họng.

Lạc Phi sớm đã quen tới phương thức chào hỏi của ba ba nhà mình, lập tức nghiêng người né tránh, cười hỏi: “Ba ba, con mới vừa về người đã muốn tìm con luyện tập à?”

Đứa em trai Lạc Ninh cũng ngồi trong phòng, thấy hai cha con đánh nhau thì cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Lâm Viễn nhướng mày: “Con tới căn hộ bên tinh cầu Thụy Ân ở hai ngày à?”

Lạc Phi thành thật trả lời: “Dạ, con muốn thể nghiệm cuộc sống của ba ba trước đây.”

Lâm Viễn không truy cứu nói: “Ngày mốt chính là sinh nhật con, quy trình cũng tương tự như những lần trước, phụ vương con sẽ chào hỏi mọi người trước, sau đó dẫn con cùng Lạc Ninh xuống cám ơn khách mời. Hai đứa chỉ cần chú ý giữ ngôn hành cử chỉ lịch sự là được, lễ nghi hoàng thất các con biết rõ rồi đấy, đừng phạm sai lầm.”

Lạc Phi gật đầu: “Con biết rồi.”

Lâm Viễn chỉ bộ lễ phục đặt bên cạnh: “Đặt làm theo số đo của con, thử xem.”

Lạc Phi xoay người đi vào phòng thay đồ, Lạc Ninh ngẩng đầu liếc nhìn một cái, bật cười: “Hoàng huynh, mặc lễ phục này vào thì buổi tiệc sinh nhật ngày một khẳng định lại làm mê mẩn một đống omega. Lễ phục hoàng thất có chút phức tạp nhưng đúng là càng tôn lên khí chất của anh a.”

Nhìn hoa văn tinh mỹ trên cổ tay áo cùng vạt áo, nhíu mày nói: “Lễ phục quá hoa lệ, anh thích phục trang hằng ngày hơn.”

Lạc Ninh cũng đồng ý: “Em cũng vậy. Bất quá không thể ăn mặc tùy tiện trong bữa tiệc, lễ phục hoàng thất chính là phong cách cổ phục hoa lệ này, ráng chịu đựng đi.”

Lạc Phi cũng không có ý kiến gì nhiều, cầm quần áo thay ra vừa nãy nói với Lâm Viễn: “Ba ba, ngày mốt dù sao cũng là lễ thành nhân, con với Lạc Ninh có cần nói gì không?”

Lâm Viễn gật đầu: “Quả thực có an bài khâu này, con cứ nghĩ xem muốn nói gì, nếu thật sự không nghĩ ra thì cứ tìm thư ký lễ nghi vương thất. Phát ngôn của con nhất định sẽ được bên truyền thông đưa tin, nói vài câu đơn giản là được, nói càng nhiều sai càng nhiều thôi.”

“Hoành huynh đại diện em luôn đi, em là omega, cũng không cần thiết khoe mẽ.”

Lạc Phi quay đầu lại trừng đứa em: “Em lười nghĩ thì có.”

Lạc Ninh cười khẽ: “Đây là chỗ tốt khi có anh trai song sinh a, em trai em đây không cần lên tiếng, cứ đứng bên cạnh làm tay sai là được.”

Lạc Phi bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi, anh sợ em rồi.” Kỳ thực Lạc Phi rất thương em trai, chỉ đành chủ động đảm nhiệm trách nhiệm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play