Editor: Cookie Oh

Quả nhiên như Tiết Thiệu Luân đoán, cha mẹ vợ thấy con rể thì càng nhìn càng thuận mắt. Từ lúc Tiết Thiệu Luân vào nhà, miệng Thái Mỹ Đình cười không khép lại, Chu Viễn Sơn cũng rất vui mừng. Nhìn cha mẹ đã lâu không vui vẻ như vậy, Chu Hải Mạn rất biết ơn Tiết Thiệu Luân, mặc dù cả nhà bọn họ sống rất hạnh phúc, nhưng khi anh đến hình như khiến phần hạnh phúc này càng thêm mỹ mãn.

Chỉ có Chu Vũ Khiết không có bất kỳ biểu cảm gì, tìm được chỗ của mình thì ngồi xuống bắt đầu ăn, "Mau ngồi đi, cháu rể đúng tiêu chuẩn, nếm thử tay nghề của cha vợ tương lai đi, về sau có thể học hỏi."

Tiết Thiệu Luân liên tục nói phải, Chu Viễn Sơn bất mãn trợn mắt nhìn em gái một cái, "Khách còn chưa ngồi, em đã ăn rồi, lễ nghĩa dạy em chạy đâu mất rồi hả?"

Chu Vũ Khiết bĩu môi, buông đôi đũa trong tay xuống, "Cũng không phải là người ngoài, em với anh ấy rất thân, đúng không, Thiệu Luân?"

Tiết Thiệu Luân vã mồ hôi, bọn họ có thể không quen biết sao? Nhưng đã là đồng minh, "Ha ha, không sao, tính tình cô chính trực, thoải mái."

Thái Mỹ Đình vốn cảm thấy diện mạo Tiết Thiệu Luân rất xứng đôi với Mạn Mạn nhà bọn họ, bây giờ thấy anh nói như vậy, nhân phẩm không tồi, càng nhìn càng thích, lập tức bảo Chu Hải Mạn, "Mạn Mạn, mau mời Thiệu Luân ngồi đi, , đừng khách khí, chỉ là mấy món gia đình."

"Cám ơn cô ——" Tiết Thiệu Luân ngồi xuống dưới sự nhiệt tình của Thái Mỹ Đình, động tác có chút lo lắng, thấp thỏm, điﯛenлànle˚qydo±nn Chu Hải Mạn nghĩ anh đang căng thẳng, nhỏ giọng an ủi anh không sao.

"Thiệu Luân à, cháu là họ Thiệu tên Luân sao? Hay đây không phải là tên đầy đủ của cháu?" Thái Mỹ Đình dùng đũa gắp một miếng sườn lớn cho Tiết Thiệu Luân, "Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo ——"

"Chị dâu, người ta họ Tiết, tên là Tiết Thiệu Luân, vừa rồi chị không nghe thấy nha đầu ở bên cạnh Tiết Thiệu Luân gọi là Tiết Thiệu Luân sao?"

Lần này Thái Mỹ Đình lại không vội vã cãi nhau với Chu Vũ Khiết, tóm lại tất cả lấy con rể làm trung tâm, những thứ khác cô không thèm để ý.

"Nghe Mạn Mạn nói, cháu là bác sĩ?" Chu Viễn Sơn là chủ gia đình, trước khi Tiết Thiệu Luân đến đã bị Thái Mỹ Đình giao phó trách nhiệm nặng nề.

Tay Tiết Thiệu Luân cầm đũa dừng lại, cười có chút không tự nhiên, "Cái này ——"

"Tại bệnh viện nào?"

"Bệnh viện thành phố."

Thấy Chu Viễn Sơn mặt lạnh xuống, Thái Mỹ Đình nhanh chóng giải vây, "Bệnh viện thành phố, được, có tiền đồ."

"Cha cháu tên là gì?"

"Cha ——" Chu Hải Mạn đang bưng bát, không hiểu gì nhìn Chu Viễn Sơn.

Quả nhiên, muốn tránh cũng không tránh được, Tiết Thiệu Luân đột nhiên buông đôi đũa trong tay xuống, trả lời: "Tiết Minh Chính ——"Lần này Thái Mỹ Đình cũng ngây người, nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt cứng lại, muốn nói gì đó nhưng ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có.

Phản ứng mãnh liệt nhất là Chu Viễn Sơn, ông trực tiếp đập đôi đũa đang cầm trên tay lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Nhà chúng tôi không hoan nghênh cháu... cháu có thể đi!"

Nói xong thì trực tiếp văng chiếc ghế ra, đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ có Chu Vũ Khiết và Chu Hải Mạn không hiểu gì cả, Tiết Thiệu Luân cũng đứng lên, cố gắng giữ Chu Viễn Sơn lại, nhưng Chu Viễn Sơn không quay đầu lại một cái, bỏ đi ngay lập tức.

"Cô ——" ánh mắt Tiết Thiệu Luân ảm đạm, xoay người nhìn Thái Mỹ Đình.

Thái Mỹ Đình lại thay đổi nhiệt tình lúc trước, mặt cũng lạnh xuống, "Cháu đi đi ——"

"Mẹ ——" Chu Hải Mạn không biết vì sao cha mẹ đột nhiên lại có phản ứng như thế, "Cha và mẹ sao vậy?"

Tiết Thiệu Luân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Thái Mỹ Đình đi tới trước cửa, kéo cửa ra, nói với anh: "Nhìn dáng vẻ này của anh Tiết, chắc đã được nghe nói về ân oán giữa hai nhà chúng ta rồi, mời đi cho, ông nhà tôi cũng nói rồi, nhà chúng tôi không hoan nghênh anh."

Nhìn thái độ cứng rắn thế này của Thái Mỹ Đình, Chu Vũ Khiết cũng không bình tĩnh được nữa, "Chị dâu, có gì thì nói cho rõ ràng, cứ đuổi khách đi như vậy cũng không phải đạo tiếp khách, nếu truyền đi sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho nhà chúng ta."

"Anh Tiết, còn không đi sao?" Thái Mỹ Đình không để ý tới Chu Vũ Khiết, lạnh lùng nói với Tiết Thiệu Luân, "Chẳng lẽ muốn tôi đuổi anh đi?"

Không khí vì mấy người giằng co mà trở nên khẩn trương và lúng túng, Tiết Thiệu Luân đứng tại chỗ, tràn ngập áy náy nhìn Chu Hải Mạn một cái, đi về phía cửa.

"Tiết Thiệu Luân ——" Chu Hải Mạn muốn gọi anh lại, nhưng anh chỉ hơi dừng lại một chút, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

"Mạn Mạn ——" Thái Mỹ Đình chạy ra trước mặt Chu Hải Mạn, ngăn cản cô, "Không muốn để cha con đau lòng, thì đừng qua lại với người này nữa, hai các con không thể."

"Tại sao?" Cô không thể ngờ Thái Mỹ Đình sẽ nói với cô những lời thế này, gần đây phải không bà luôn hi vọng cô tìm bạn trai sao? Rõ ràng bà rất hài lòng với Tiết Thiệu Luân—— Chu Hải Mạn khiếp sợ nhìn Thái Mỹ Đình, "Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Chị dâu ——" Chu Vũ Khiết cũng kinh sợ nhìn cô, "Có phải bởi vì......"

Thái Mỹ Đình đóng cửa lại, không nói chuyện, trở về bàn ăn, bưng bát đũa lên lần nữa, thở dài nói: "Ăn cơm ——"

Nhưng bưng bát lên rồi, nhìn các món mỹ vị đầy bàn, lại không muốn ăn chút nào, thật không dễ dàng tìm được người con rể như vậy, hơn nữa nhìn ra được, tình cảm của con gái và cậu ta rất sâu đậm.

"Mẹ, cuối cùng vì nguyên nhân gì mà khiến mẹ và cha đột nhiên đối xử với Tiết Thiệu Luân như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play