Editor: Cookie Oh

Dáng người của cô rất đẹp, vòng eo thon thả nắm trong lòng bàn tay, mềm mại lại đàn hồi, Tiết Thiệu Luân ôm lấy cô, hôn gáy cô, hơi thở lành lạnh phả vào từng tấc da thịt trắng nõn của cô, giờ phút này, Tiết Thiệu Luân cảm thấy cô nàng tóc ngắn này vô cùng tốt.

Tay của anh không ngừng di chuyển lên phía trên, đi đến trước ngực cô, không tự chủ nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau của hai người, khi đó anh uống say nát bét, lại nhớ đến cảm giác mềm mại mê người mơ hồ kia. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vùi đầu ở cổ cô bật cười.

Cảm giác mềm mại thật chân thực, thèm muốn mỹ nữ đã lâu, Tiết Thiệu Luân thấy mình đã không nhịn nổi nữa rồi, hô hấp ngày càng nặng nề, một tay ôm lấy eo cô, một tay phủ lên một bên ngực mềm mại của Chu Hải Mạn dùng sức xoa nắn, thân thể ngày càng dán chặt, nụ hôn của anh cũng ngày càng gấp gáp, vật cứng bên mông cô càng ngày càng kích động.

Tay của Tiết Thiệu Luân đang tích cực thăm dò trên thân thể cô, khi muốn tiến vào trong quần áo của cô thì Chu Hải Mạn chân vẫn đi giày cao gót hung hăng giẫm lên giữa bàn chân người nào đó!

“A…” Người nào đó hét lên một tiếng, Manhattan vui vẻ rời khỏi chỗ nằm nhảy đến trước mặt bọn họ.

Nhìn Manhattan lắc đầu vẫy đuôi, tinh thần tràn đầy sức sống, sự phẫn nộ tỏa ra xung quanh Chu Hải Mạn ngày càng mãnh liệt, Tiết Thiệu Luân nhẫn nại, căm tức nhìn Manhattan, thực ra bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, nếu tiếp tục nhất định anh sẽ bị Chu Hải Mạn chỉnh đến chết.

Quả nhiên, Chu Hải Mạn quay lại mỉm cười với Tiết Thiệu Luân, vươn tay ra bóp mặt anh, cô chớp đôi mắt to phủ lớp sương mù mông lung, gắt giọng: “Chú à ~~~ thật nóng vội…”

Nói xong câu đó, Chu Hải Mạn hài lòng nhìn yết hầu Tiết Thiệu Luân chuyện động hai cái, cơ thể bị giữ thật chặt, không dám làm gì nữa.

Đây chính là mục đích của Chu Hải Mạn, d*d*l*q*d chỉ cho anh nhìn không thể ăn, nhưng càng không thể ăn càng hấp dẫn anh, sự trừng phạt này còn thú vị hơn nhiều so với việc cho anh hai quyền trên mặt.

Tiết Thiệu Luân nhìn cô, cảm thấy trong cơ thể có luồng khí nóng ran rất khó chịu, nhưng cô lại cố tình không thuận theo anh, hơn nữa còn cố ý dẫn dụ anh, cuối cùng anh đành phải nhắm mắt lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Chu Hải Mạn, em chính là một yêu tinh!”

“Hừ…” Chu Hải Mạn hừ lạnh một tiếng, bảo Manhattan mang dép ở nhà đến cho cô, từ từ nói: “Ở trước mặt con trai mà anh giở trò lưu manh, không thấy ngượng sao?”

“Gâu gâu gâu…” Manhattan vẫy đuôi tỏ thái độ chào đón Chu Hải Mạn, khi Chu Hải Mạn ngồi xổm xuống đùa nghịch với nó, hai chân trước của nó liền đặt lên tay cô.

“Vẫn là Manhattan ngoan, không được bắt chước người kia, nếu không sẽ chẳng có cô nàng chó xinh đẹp nào thích mày đâu.”

Chu Hải Mạn cầm chân Manhattan nói đâu ra đấy, Tiết Thiệu Luân chỉ có thể kìm nén dục vọng, dở khóc dở cười, “Anh ôm bạn gái của mình, hôn bạn gái của mình, sao lại gọi là giở trò lưu manh chứ?”

= =, Chu Hải Mạn ôm Manhattan đi về phía ghế sofa ở phòng khách, bình bình đạm đạm trả lời: “Em có nói anh giở trò lưu manh ở đây sao?”

Ách, hình như không có, Tiết Thiệu Luân đỡ trán, đều do bóng ma tâm lí trong lòng quá nghiêm trọng, bây giờ đã trở thành phản xạ có điều kiện rồi.

“Hơn nữa, Tiết Thiệu Luân, lừa em đến nhà anh, thật sự chỉ ôm hôn đơn giản vậy thôi sao?”

Bị cô nói trúng tim đen, Tiết Thiệu Luân vừa gãi đầu, mở tủ lạnh tìm loại nước trái cây cô thích, vừa bào chữa cho mình, “Không phải bạn gái đều sẽ chủ động đến nhà bạn trai sao? Giúp thu dọn, sắp xếp lại nhà cửa, làm bữa cơm tình yêu, rồi uống cà phê nói chuyện phiếm, yêu cầu của anh cũng không quá đáng. Hơn nữa, nhà anh chỉ có mỗi Manhattan, con đường bình thường không mời được em, anh đành phải… đổi đường khác.”

“Dùng con trai mình ngụy trang, anh cũng hay thật đấy.”

Tiết Thiệu Luân bày ra khuôn mặt tươi cười, đưa hộp nước trái cây sau khi mở ra và cắm vào ống hút tới trước mặt Chu Hải Mạn, “Vậy anh phải làm sao đây? Hơn nữa, không phải Manhattan cũng nhớ em sao?”

Anh nói đáng thương, Chu Hải Mạn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhận lấy nước trái cây từ tay anh, sửa lại lông của Manhattan, nói: “Thôi đi, nể mặt Manhattan em tha cho anh lần này, chỉ là lần sau có mục đích gì thì nói thẳng, không cho phép anh dùng Manhattan làm ngụy trang nữa!”

Tiết Thiệu luân đương nhiên là lập tức gật đầu, chỉ thiếu mỗi việc giơ tay lên thề, nhìn Manhattan ở trong lòng nàng cọ tới cọ lui, trong lòng anh ngứa ngáy một hồi.

“Anh chỉ lo lắng em có thành kiến với anh quá lớn, muốn cho em tiến thêm một bước để hiểu anh hơn, mới mời em đến nhà thôi.” Tiết Thiệu Luân vừa uống coca, vừa lại gần Chu Hải Mạn.

Ban đầu nuôi Manhattan quả là một quyết định chính xác, bây giờ nghĩ lại, trong phòng buồn tẻ bây giờ có Chu Hải Mạn và Manhattan, ba người cùng ngồi trên sô pha, một nhà ba người thật hạnh phúc.

Nhìn anh lại gần mình, Chu Hải Mạn hơi nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Anh không sợ càng hiểu rõ thêm một bước, thành kiến của em đối với anh càng lớn.”

“Khụ khụ ——” e rằng cái này là hậu quả mà anh không muốn nghĩ đến nhất, Tiết Thiệu Luân bị nghẹn đến ho khan, Manhattan giống như bị hoảng sợ, đột nhiên từ trong lòng Chu Hải Mạn nhào tới trước mặt Tiết Thiệu Luân lúc nghe thấy tiếng anh đánh rớt lon coca trên tay, chất lỏng màu nâu đỏ trong nháy mắt trào ra, đổ đầy vào chiếc áo mặc ở nhà anh mà đã đặc biệt chuẩn bị để lấy lòng Chu Hải Mạn.

“Ha ha ha ha ——” Tiết Thiệu Luân một thân nhếch nhác nhảy ra khỏi ghế sô pha, Chu Hải Mạn lại ngồi trên đó cười một trận, “Tiết Thiệu Luân, cám ơn anh đã có lòng tốt biểu diễn, hai cha con các anh cứ diễn tập vài lần đi, ha ha ha, thật buồn cười, vất vả cho anh rồi.”

Cô cười hả hê, đôi mắt to cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, đến đau cả bụng nằm co người trên sô pha d_d_l_q_d, bộ dạng Tiết Thiệu Luân quả thật rất nhếch nhác, nhìn lại tình trạng bên ngoài “Gâu gâu gâu ——” trợn mắt nhìn lại Manhattan vẫn đang sủa, nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Hải Mạn: “Em thích xem bộ dạng xấu hổ này của anh lắm đúng không? Không sợ đau bụng thì cười thỏa thích đi.”

“Được rồi, được rồi, em không cười nữa, cây lau nhà ở chỗ nào? Em giúp anh dọn dẹp một chút, anh mau đi thay bộ quần áo sạch sẽ khác đi, ướt như vậy không khó chịu à?”

Cô nhắc Tiết Thiệu Luân, anh chỉ vào phòng vệ sinh bên cạnh nói: “Dụng cụ quét dọn đều ở đó.”

Chu Hải man nhảy xuống từ trên ghế sô pha, vừa mới đứng vững, bệnh thần kinh gián đoạn của người nào đó lại tái phát, miệng tiến lại gần, “Vất vả cho em rồi, bảo bối ——”

Chua chết được, Chu Hải Mạn không nói gì mắt trợn trắng, đưa hai cánh tay lên ngăn ở trước ngực của anh, “Người anh rất ướt, đừng tới gần em.”

Anh cười hắc hắc, xoay người đi vào phòng ngủ, trước khi đi vẫn không quên hung hăng trừng Manhattan đã phá hư chuyện tốt của anh một cái, Chu Hải Mạn nhìn chất lỏng màu nâu từ trên ghế sô pha tràn lan xuống sàn nhà, không nói gì lắc đầu, đối với hai cha con dở hơi này, bình thường không phải cũng hỗn loạn như vậy chứ?

Lấy dụng cụ làm vệ sinh từ trong phòng nhỏ kế bên ra, vừa mới dọn dẹp sach sẽ thì nghe được tiếng bước chân của người nào đó, Chu Hải Mạn vô ý thức ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, không nhìn thì không sao, vừa nhìn —— ách, ánh mắt Chu Hải Mạn lại không dời đi được.

Bởi vì Tiết Thiệu Luân không mặc áo đã đi ra khỏi phòng ngủ, thân thể cường tráng, làn da màu đồng nhàn nhạt, cơ ngực phát triển, chiếc quần thường lỏng loẹt ở hông, Chu Hải Mạn vừa rủa thầm mình nhìn nữa sẽ bị đau mắt, vừa cố gắng dời ánh mắt trên người hắn đi.

Nhưng cố gắng hồi lâu, Chu Hải Mạn phát hiện cặp mắt không có tiền đồ kia vẫn chăm chú vào trên người của anh, trước kia đã cảm thấy dáng người của anh rất đẹp, không ngờ đúng là cực phẩm, đường cong có, cơ bắp có, cảm giác rắn chắc có, hấp dẫn mê người cũng có, nàng sờ mũi theo bản năng, thật may mắn, không chảy máu mũi, “Sao anh không mặc quần áo?”

Tiết Thiệu Luân khẽ mỉm cười với cô, trực tiếp đem nửa người trên sáng ngời đến trước mặt nàng, “Không sao, xem đi, không lấy tiền.”

Anh đã sớm quyết định hy sinh nhan sắc để thu phục cô, đừng nói là nửa người trên, kể cả toàn thân – lộ ra anh cũng bằng lòng.

Chu Hải Mạn trừng mắt liếc hắn một cái, cúi người xuống tiếp tục dọn dẹp coca bẩn trên đất, “Ai muốn nhìn, thân thể không mặc gì có cái gì tốt, có gì đẹp mắt chứ?” Chu Hải Mạn thầm nuốt nước miếng một cái, không khỏi xem thường chính mình, thật không có tiền đồ.

Vòng qua anh, đem đồ bỏ đi xử lý, sau đó cất dụng cụ làm vệ sinh về căn phòng nhỏ, quay đầu lại, người nào đó đang nghiêng người dựa trên ghế sô pha vuốt cằm, bộ dáng cười mị mị, “Anh phát hiện, em làm việc nhà rất có dáng vẻ phụ nữ.”

Những lời này nên ghi lại cho Chu Vũ Khiết nghe, để cô (CVK) luôn nhàn rỗi không chuyện gì đả kích cô (CHM), nói cô không nữ tính.

“Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Lại có tâm tư gì không đứng đắn, quyến rũ? Sắc dụ?” Chu Hải Mạn định vòng qua anh lần nữa cuộn mình trên ghế sô pha, cô cũng là phụ nữ, đã từng nhiều lần nuốt nước bọt khi thấy mỹ nam, với cơ thể trần trụi hấp dẫn này của Tiết Thiệu Luân thì phải cần có nội tâm vô cùng mạnh mẽ mới có thể chống lại! Diễn đàn ~

Tiết Thiệu Luân nhíu mày, một tay ôm lấy cô kéo vào trong ngực của mình, thế là Manhattan tò mò lại thấy hình ảnh không thuần khiết chính là người đàn ông trần trụi nửa người trên ôm chặt người phụ nữ không ngừng vặn vẹo giãy dụa trong ngực, “Đừng động đậy, anh chỉ muốn ôm em như thế này thôi... em thấy anh đã hy sinh nhan sắc, một yêu cầu nho nhỏ như vậy chẳng lẽ em cũng không chịu thỏa mãn?”

Ách, giọng nói của anh có sức hấp dẫn cực lớn, tên lưu manh này rốt cuộc có giới hạn hay không? Chu Hải Mạn không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, “Bệnh thần kinh cũng phải có mức độ, nếu không quả đấm này đánh trên mặt của anh thì chớ kêu đau.”

Nụ cười Tiết Thiệu Luân trên mặt hơi ngưng lại, sau đó dùng tay ép hai cánh tay của cô xuống, dùng sức giam cô ở trong ngực của mình, “Anh cũng chỉ muốn nghe chính miệng em nói với anh một câu, anh cúi xuống, trán áp vào trán cô, Chu Hải Mạn, em cũng biết, anh thích em, những lời này anh đã nói vô số lần rồi, cũng sẵn lòng ôm em nói chuyện không ngừng như vậy, nhưng mà, em thì sao? Em chưa từng có nói với anh một câu.”

Gò má Chu Hải Mạn bắt đầu hơi nóng lên, trước kia khi đi chung với Lã Thượng Khôn, cô chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác được anh ôm vào trong lòng, nghe anh nói lời yêu thương rất chân thực, nhưng cũng cảm thấy người đàn ông này thật sự khác người.

“Chính anh cũng biết rồi.”

“Anh không biết, anh muốn nghe chính miệng em nói ra.” Anh như đứa bé đòi ăn kẹo, dính lấy Chu Hải Mạn không chịu buông tay, “Em cũng không chịu nói một câu thích anh, khiến anh có cảm giác không an toàn.”

Ách, người đàn ông này, thật sự là Tiết Thiệu luân sao? Chu Hải Mạn trợn to hai mắt nhìn anh, “Tiết Thiệu Luân, anh không có phát sốt chứ?”

Tiết Thiệu Luân thất bại ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Không có, không có, không có, anh rất bình thường, Chu Hải Mạn, muốn em nói một câu cam kết sao lại khó khăn như vậy?”

Khóe miệng Chu Hải Mạn co rút, quả nhiên nói chuyện yêu đương với người đàn ông này cũng sẽ biến thành nói với một đứa bé thôi, đột nhiên ép cô như vậy thật khiến cho người ta rất nhức đầu.

“Em có nói hay không? Không nói anh cắn em ——” anh hung hung dữ dữ mà nhìn cô, cúi người ngậm vành tai xinh xắn của cô.

Lời như vậy, ách, thật rất khó nói ra, hơn nữa người đàn ông này muốn nhất định phải chính miệng cô nói ra, thế này không phải anh là cao thủ tình trường sao? Không phải anh đã sớm biết cô thích anh sao? Hơn nữa, nếu như cô không thích anh, làm sao nắm tay anh, làm sao cho phép anh hôn cô, làm sao biết rõ anh lừa cô nhưng vẫn tới nhà anh, làm sao giữ vững cự ly thân mật như vậy với anh?

“Tiết Thiệu Luân, đừng quên bây giờ anh vẫn đang trong thời gian xét duyệt, không được phạm sai lầm nha.”

Quả nhiên đàn ông đều phóng đãng giống nhau ~~~ Tiết ca ca háo sắc, háo sắc ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play