- Ta hiểu rồi đó! – sau một hồi nhìn ngó thì bác Lan đã đưa ra kết luận.
Và mọi người ai cũng tò mò với đáp án cần tìm…
- Cô cởi sợi dây chuyền cô đang đeo ra khỏi người đi đã! – bác Lan nhìn Nhã Trúc rồi nói.
Không ai bảo ai, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía cô dì ghẻ, mà đích
ngắm chính là sợi dây chuyền. Quả thật đúng là Nhã Trúc, cái gì mà cô ta xài cũng muốn khác thiên hạ. Sợi dây chuyền dài quá ngực, tượng của nó là hình một quả cầu pha lê…có gai! Thân dây thì kết toàn hột đá chạm
trỗ tinh xảo nhưng khá góc cạnh. Nói chung là nhìn cực kì hoang dại!
- Ơ! Sao cháu phải cởi nó ạ???? – Nhã Trúc ngơ người.
- Cô nhìn này! Hông của thằng bé vẫn còn dấu lằn do bị mặt tượng có gai nhọn của cô ấn vào. Nó không khóc mới là chuyện lạ đó! Bế con thì cũng phải cẩn thận chứ??? Da thịt con trẻ còn non nớt mà cô lại đeo mấy cái thứ đó! – bác Lan càm ràm.
Và mọi người ngẩng người ra. Việc nhóc Banh khóc…là do mẹ nó chứ không phải ai khác! Chậc…chậc….
Vậy là Nim không can hệ gì trong việc này ( nói không cũng chưa hẳn đúng nhưng vẫn không phải là nguyên nhân chính!). Cô bé thở phào, nếu thằng nhóc có mệnh hệ gì chắc Nim ân hận suốt đời mất!
Riêng Devil, ánh mắt cậu nhóc thay đổi liên tục, khi thì tò mò, lúc thì giận dữ, còn bây giờ thì “tặng” nguyên cho Nhã Trúc một cái nhìn đầy
trách móc. Angle lúc này mới mỉm cười vỗ vai bác Lan.
- Thôi! Thằng nhỏ đã nín rồi. Mọi người bỏ qua cả đi! Nào Banh, đưa cậu Phụng bế nào!
Xem chừng Angle cũng khá thân thiết với đứa trẻ này. Nhóc Banh cứ lấy
tay sờ sờ mó mó cái đầu băng trắng bóc của thiên thần khiến mọi người
cười sặc sụa. Nhưng Nhã Trúc thì chả lấy làm vui cho lắm. Tưởng có thể
cho Nim một vố đau, ai dè, mình lại làm đau chính con mình.
Nim cố tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng chợt có cái gì đó buồn buồn. Ánh mắt của Devil lúc nghi ngờ Nim làm đau đứa bé lại hiện lên trong
tâm trí…. Thằng nhỏ đó, quả thật, rất quan trọng với Devil sao???? Dù
không muốn nghĩ, nhưng những gì đã xảy ra khiến Nim càng có đủ bằng
chứng để chứng minh cho cái “suy nghĩ tội lỗi” trong đầu mình….
………………………………….
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn 3 người là Nim, Angle và Devil, bác Lan về nhà thay quần áo, Nhã Trúc thì bế thằng nhỏ đi ăn tối. Dù biết
không nên trách Devil nhưng không hiểu sao Nim thấy khó nói chuyện với
cậu nhóc, và hình như Devil cũng vậy. Angle thì nằm trên giường “độc
thoại” mặc dù chả có ai trong phòng đáp lại.
- Hai người kì cục ghê! Nãy giờ tôi nói một mình mỏi cả miệng mà chả ai trả lời một câu! Nim thì tôi không trách gì, nhưng Devil, sao cậu cứ
ngồi im như phỗng thế hả????
- Cậu không nói thì cũng không ai bảo cậu câm đâu! – Devil bực mình.
- Này! Ai cho cậu nói với tôi bằng cái giọng đó hả???? Có tin tôi nhảy
sang giường cậu đấm cho cậu một cái bầm mắt không??? – Angle sửng cồ.
- Cứ việc! Nếu cậu có thể! – Devil bình thản trả lời rồi nằm hẳn xuống, kéo chăn lên quá vai.
Nim đang gọt táo, nhìn hai cậu bạn cãi nhau thì bụm miệng cười. Đôi khi họ con nít dã man, chả giống gì với Angle và Devil nổi tiếng thường
ngày. Nhất là Devil, dường như đợt nằm viện này khiến cậu nhóc thay đổi khá nhiều. Lắm lúc Nim còn thấy ngạc nhiên trước hình ảnh mới của ác
quỷ….Đột ngột trong tâm trí cô bé lại dấy lên câu hỏi: “Mình có nên nói với Devil chuyện của Nhã Trúc không nhỉ???”
- Nim này! Bạn tới đây tôi nhờ một việc được không??? – Angle cất giọng “đàng hoàng” gọi í ới.
Nhưng đối với một kẻ đang bận rộn với mớ suy nghĩ trong đầu thì câu nói của Angle đủ làm cho Nim giật bắn mình. Cây dao lệch đường cắt vào tay cô bé một nhát đau điếng. Nim hoảng hốt thả cây dao xuống đĩa, máu từ
vết cắt dần dần rỉ ra, Angle và Devil không nói không rằng ngồi bật dậy nhìn cô bé với vẻ lo lắng.
- Nim! Không sao chứ????
Bạn nghĩ đó là lời của ai???? Tất nhiên không phải là Devil rồi! Vì khi câu hỏi đó cất lên thì cậu nhóc đã đứng ngay bên cạnh Nim ( mặc dù bác sĩ đã căn dặn là phải hạn chế việc đi lại, chỉ nên nằm trên giường
thôi! +_+), cầm ngón tay bị đứt lên và “nhìn ngắm”.
Nim bối rối định rút tay lại thì cậu nhóc đưa luôn vào miệng và..mút!
Hành động này khiến cả cô bé lẫn Angle kinh ngạc, mắt mở to, miệng ú ớ.
.
Thế đấy! Nim cảm giác bất lực trước Devil! Vì mỗi khi cô bé dự định sẽ
giận cậu nhóc thì ngay lúc đó ác quỷ lại khiến cho Nim hồn xiêu phách
lạc theo cái cách biểu lộ tình cảm không ai giống ai!
.
………………………………………..
.
Ngón tay Nim đã được băng lại cần thận. Người băng không ai khác chính
là Devil mặc dù chủ nhân của miếng băng cá nhân lại là Angle! Đôi khi
Nim cũng không hiểu vì sao bên người cậu nhóc thiên thần luôn “trang bị” mấy cái đồ y tế đó ( trong khi cậu nhóc đang nằm bệnh viện)! Quả thật là kì lạ! Có lúc cô bé còn nhìn thấy mấy chục bịch bông gòn và chai oxy già trong … cái cặp đi học của Angle!
.
……………………………..
.
Bây giờ là 9h30 đêm.
.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ về nhà thay áo quần và đem thêm vài thứ cần
thiết, ông quản gia đưa Nim trở lại bệnh viện. Từ ngày Devil “tạm trú
tạm vắng” tại đây thì ông quản gia nghiễm nhiên trở thành tài xế riêng
của Nim. Cô bé nhiều lần thấy ngại không muốn làm phiền ông ấy nhưng
Devil cứ bắt buộc phải đi xe của cậu nhóc, không được đi một mình nên
Nim đành bấm bụng nghe lời. Ngay cả việc đi lại cũng bị ác quỷ quản
thúc. Dần dần Nim thấy mình bị phụ thuộc quá nhiều vào Devil!
.
Nim bước từng bước nặng nề lên cầu thang, hôm nay là một ngày khá mệt
mỏi nhưng nhờ đó mà Nim biết được nhiều thứ, nhất là về người mẹ đầy bí ẩn của Devil và lai lịch đầy dấu hỏi của cậu bạn trai kì lạ. Chợt cô bé thấy vui vui trong lòng, Devil hình như đang ngầm nói cho Nim tất cả
về mình theo cách riêng của cậu ấy. Như vậy thì đối với Devil, Nim
không phải là một cô bạn bình thường! Nghĩ đến đó, cô bé tự cười một
mình….
.
Nhưng hạnh phúc thường rất đỗi mong manh…………
.
Yêu đó….
.
Rồi giận đó……….
.
Hạnh phúc đó………..
.
Rồi thoáng chốc nhạt nhòa…..
.
Cánh cửa phòng bệnh không đóng kín, Nim vội vã tiến tới, trong lòng đầy hứng khởi……
.
Nhưng một lần nữa, cái khe hở của cánh cửa, lại khiến Nim rơi vào những nỗi đau không thể ngờ………