Đồn Đại Hại Chết Người Ta
...
“Hắn không nói với
con à?”, thừa tướng hỏi. “Thực ra không nhất thiết phải giúp Đường Tinh
Vũ, bất luận thắng thua thế nào thì Sách La Định cũng chẳng có lợi gì”.
Bạch Hiểu Nguyệt dẩu môi, liếc cha mình một cái. Bạch thừa tướng có chút
ghen tị, vì Sách La Định mà lườm cha sao! Thực ra hôm nay có rất nhiều
người nói Sách La Định là loại đểu cáng, ăn cây táo rào cây sung, thất
tín bội nghĩa, ai nói vậy đều bị Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn.
Trần Tỉnh cũng tới, hắn gầy đi rõ rệt, đi bên cạnh thượng thư, trông bơ phờ
mệt mỏi. Đối với Trần Tỉnh, có rất nhiều người ngoài mặt thì tươi cười
thăm hỏi, trong bụng lại cười chê. Trần Tỉnh ngẩng đầu, thấy Bạch Hiểu
Nguyệt ở cách đó không xa. Nàng đang bưng chén trà chạy đến chiếc lều
nơi Sách La Định nghỉ chân.
“Sao nàng lại vào đây, trên đầu mũi tên đều bôi dầu, cẩn thận chạm vào đó!”. Sách La Định đuổi Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài.
Nàng đưa chén trà cho hắn, còn giúp hắn thắt dây áo choàng, hỏi: “Tối ngươi thích ăn gì? Ta làm cho”.
Sách La Định thấy vẻ mặt nha đầu này đầy lo lắng, lắc đầu: “Ra ngoài ăn, ta sẽ bảo lão Lại chuẩn bị một bàn thức ăn thật ngon”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngẫm nghĩ, cau mày: “Không, ta lại béo đấy”.
Sách La Định sờ mũi: “Béo lên chẳng phải rất tốt sao”.
Khóe miệng nàng lại cong lên - Thích béo núng nính à?
Hai người đang nói chuyện thì Đường Tinh Vũ miễn cưỡng đi vào, hỏi: “Sách La Định, xong chưa? Bắt đầu rồi”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhận lại chén trà, còn dặn dò Sách La Định: “Cẩn thận đấy”, rồi rời khỏi đó.
Người đi rồi, Sách La Định vừa cầm cung tên lên thì nghe thấy Đường Tinh Vũ
cười hì hì nói: “Ngươi cũng có diễm phúc nhỉ, Bạch Hiểu Nguyệt không tệ, sao ngươi không cầu hôn đi, nếu là ta…”.
Chưa đợi y nói xong,
Sách La Định đã nhìn y, cười nhạt: “Lát nữa trong rừng thể nào cũng có
hổ cái gấu mẹ, ngươi có muốn chọn một con để thành thân không?”. Chẳng
biết Sách La Định nói đùa hay nhạo báng y, nhưng sắc mặt hắn hơi đáng
sợ. Đường Tinh Vũ thầm nghĩ, người này bệnh à, khen Bạch Hiểu Nguyệt
cũng không được sao? Nhưng y không dám chọc tức hắn, lát nữa còn phải
nhờ vào hắn, bèn xoay người bỏ đi như chạy trốn.
Sách La Định vén lều đi ra, liền thấy Trần Tỉnh ở cách đó không xa. Trần Tỉnh gầy đét,
hắn vốn là một người khỏe mạnh lại bị giày vò thành ra như thế, nhưng
Sách La Định chú ý thấy, Trần Tỉnh đang nhìn về phía đối diện… ánh mắt
có vẻ thù hằn. Nhìn theo ánh mắt hắn, Sách La Định nhận thấy đó là nơi
nhóm người của thư viện Hiểu Phong tụ tập, Bạch Hiểu Nguyệt đang nói gì
đó với Bạch Hiểu Phong. Đúng lúc Bạch Hiểu Phong ngẩng đầu lên, thấy
Sách La Định đứng đó quay đầu nhìn mình thì có chút khó hiểu. Sách La
Định hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Bạch Hiểu Phong - Nhìn Trần Tỉnh kìa.
Bạch Hiểu Phong cau mày nhìn Trần Tỉnh, trong lòng nảy ra một ý - Chẳng lẽ Trần Tỉnh giận lây sang Bạch Hiểu Nguyệt?!
Đến gần trưa, cuộc đi săn chính thức bắt đầu, mọi người cùng vào rừng. Bọn
Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhanh chóng tìm được một chú nai, liền đuổi
theo.
Sách La Định chắp tay sau lưng, ung dung đi vào rừng, phất
tay một cái, mấy thuộc hạ áo đen liền tản hết ra. Đường Tinh Vũ đợi hồi
lâu vẫn không thấy Sách La Định săn thú, nhìn thấy một con hươu sao chạy qua, hắn còn sờ đầu nó.
“Này, ngươi không săn thú à?”. Đường Tinh Vũ khoanh tay hỏi: “Hoàng nương ta mời ngươi đến đâu phải để ngươi đi chơi?”.
Sách La Định khoanh tay, nhìn y, cười nhạt: “Thực ra khoảng hai, ba tháng
trước, Hoàng thượng đã phái thị vệ cả ngày bảo vệ an toàn cho Đường Tinh Trị và Đường Nguyệt Nhữ. Ngươi biết tại sao không?”.
Đường Tinh
Vũ hơi sững sờ nhìn Sách La Định. Sách La Định ngồi xuống một tảng đá:
“Hoàng nương ngươi vì ngươi mà đã làm nhiều chuyện, nhưng ngươi thực sự
muốn làm Hoàng đế sao?”.
Đường Tinh Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh, không thấy người nào khác, chỉ có hắn và Sách La Định.
“Những kẻ trốn trong núi Đại Bình không phải sơn tặc, mà là mấy tên sát thủ do hoàng nương ngươi thuê, ở trong núi làm quen với địa hình nơi đây”.
Sách La Định nhặt một cành cây, rút dao ra gọt. “Ta cũng nhận được tin
rồi, ngươi tưởng Hoàng thượng chưa nhận được tin sao?”. Sách La Định
cười hì hì hỏi Đường Tinh Vũ.
Đường Tinh Vũ nuốt nước bọt, cảm
thấy lòng bàn chân lạnh buốt. Sách La Định làm như không nghe thấy gì,
nói tiếp: “Đừng nói hôm nay ngươi không thể giết được Đường Tinh Trị,
một khi những thích khách kia ra tay, ngươi và hoàng nương của ngươi sẽ
phải nhận kết quả gì, ngươi rõ hơn ta”.
Mặt Đường Tinh Vũ trắng bệch, nhìn xung quanh.
“Những thích khách kia mai phục ở đâu?”, Sách La Định hỏi.
“Ta…”. Đường Tinh Vũ căng thẳng.
Sách La Định đột nhiên ấn Đường Tinh Vũ xuống đất, gò má y bị áp vào đất
cứng, y kinh hãi kêu lên. Sách La Định cắm cành cây trong tay xuống
trước mắt y, y sợ đến quên cả kêu. Y được nuông chiều từ nhỏ, đã bao giờ gặp phải tình huống thế này đâu.
Sách La Định cười: “Hôm nay nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ ngươi và hoàng nương ngươi phải chết, Trần
thượng thư cũng phải chết, trăm ngàn người trong gia tộc các ngươi đều
phải chết! Nhổ củ cải đường sẽ dính theo cả đất, ta dám đảm bảo ngay cả
mấy tình nhân ở Di Hồng viện của ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp
đâu. Bây giờ người có thể cứu ngươi chỉ có ta, ngươi nói, ngươi sẽ giữ
được mạng sống, không nói… chờ chết đi”.
“Ở… Trong thân cây!”.
Đường Tinh Vũ lắp bắp nói: “Bọn họ, ban đầu ở trong khe núi, nhưng vì
muốn hành thích nên ẩn mình trong thân cây”.
Sách La Định đứng lên, bỏ đi.
Đường Tinh Vũ nằm bò ra đất, sợ quá tè cả ra quần, thực ra… đang yên đang
lành y đâu muốn làm Hoàng đế, làm vương gia được nhậu nhẹt chơi bời là
sướng nhất, đều tại hoàng nương và các thúc bá của y cứ muốn y làm Thái
tử, bây giờ thì hay rồi, chọc ngay vào Sách La Định.
Bọn Đường
Tinh Trị và Hồ Khai đuổi theo con nai vào rừng sâu, cuối cùng nó vẫn
chạy thoát, họ bắt được hai con thỏ nhưng vẫn chưa bắt được con vật lớn
nào. Hồ Khai đột nhiên vỗ vai Đường Tinh Trị: “Có động tĩnh”. Đường Tinh Trị cùng y núp sau một thân cây lớn: “Gì vậy? Hươu à?”.
“Sao ta lại nghe như tiếng vù vù nhỉ?”. Hồ Khai lượn xung quanh một lượt, bỗng… có người hét lên: “Ngồi xuống”.
Hai người hơi giật mình, vô thức cúi đầu. Một mũi tên bay “vèo” qua. May mà Đường Tinh Trị cúi đầu nên không bị bắn trúng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn,
được lắm, nửa mũi tên cắm vào thân cây, ai mà tài thế. Đường Tinh Trị và Hồ Khai quay mặt lại, liền thấy Sách La Định cầm cung đứng cách đó
không xa.
Đường Tinh Trị tức giận: “Sách La Định, ngươi…”.
Chưa đợi hắn nói tiếp, Sách La Định lại giương cung, bắn những thân cây to ở bốn xung quanh liền mấy mũi. Mũi nào cũng găm rất sâu vào thân cây.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai nghi hoặc nhìn Sách La Định, thầm nghĩ - Tên
này điên à?
Sách La Định bắn tên xong, nhìn bốn xung quanh, sau đó xoay người rời đi.
“Tinh Trị à, hắn làm gì vậy?”. Hồ Khai hỏi Đường Tinh Trị, Đường Tinh Trị
không trả lời. Hồ Khai ngẩng đầu, thấy Đường Tinh Trị đang nhìn chằm
chằm vào thân cây phía sau.
Hồ Khai hỏi: “Tinh Trị?”.
“Cây chảy máu”. Đường Tinh Trị chỉ vào thân cây.
Hồ Khai cũng tiến đến xem, quả nhiên ở chỗ mũi tên cắm vào thân cây máu đang chảy ra.
“Ôi trời!”. Hồ Khai chỉ tay.
Đường Tinh Trị thấy trên thân cây Hồ Khai chỉ có một lỗ thủng, bên cạnh có
một con dao găm đang chỉ đúng thắt lưng Đường Tinh Trị, nhưng bàn tay
cầm dao kia đã không thể cử động được nữa. Tên thích khách ẩn mình trong thân cây ấy đã bị mũi tên của Sách La Định bắn chết rồi.
Đường
Tinh Trị và Hồ Khai nhìn nhau. Hồ Khai vỗ đùi, chạy tới kiểm tra mấy
thân cây khác, phát hiện thì ra những thân cây to lớn ấy đều rỗng, bên
trong có người, tất cả đều cầm dao găm.
“Thật thâm hiểm!”. Hồ Khai kéo Đường Tinh Trị: “Ngươi đừng đứng gần cây, có người muốn ám sát ngươi”.
Mặt Đường Tinh Trị cũng hơi trắng bệch, ban nãy nếu không phải Sách La Định bắn tên giết chết tên thích khách đó, có thể mình đã bị đâm rồi.
“Ngươi đoán là ai giở trò?”. Hồ Khai hỏi.
Đường Tinh Trị suy nghĩ, thở dài.
“Tám phần là Vinh phi rồi, ta thấy Sách La Định nhất định đã biết âm mưu của bọn họ nên mới nhận lời giúp bọn họ?”. Hồ Khai nói nhỏ: “Xem ra chúng
ta trách nhầm hắn rồi”.
Đường Tinh Trị gãi mặt. Hai người chẳng
còn tâm trạng tiếp tục săn thú nữa, họ đi ra phía ngoài rừng, lúc ra bên ngoài, mấy tùy tùng của họ cũng đã về, tất cả đều bắt được thú, thu
hoạch rất lớn. Đường Tinh Trị nhìn mấy tùy tùng kia, bình thường toàn lũ vô dụng, sao hôm nay lại được việc thế?
“Hoàng tử, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay thú săn đều từ trên trời rơi xuống”. Một tên
tùy tùng ngốc nghếch kể: “Thuộc hạ vừa mới vươn vai một cái, liền có một con nai từ trên trời rơi xuống!”.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhìn nhau thở dài - Chắc là Sách La Định bố trí mấy thị vệ kia giúp đỡ rồi.
Đến khi cuộc săn kết thúc, Hoàng thượng đích thân cùng quần thần đếm thú đã săn được. Đường Tinh Trị và Hồ Khai dẫn đầu đi ra, đám thị vệ phía sau
kéo theo rất nhiều thú săn, vô cùng nở mày nở mặt. Vinh phi vừa nhìn
thấy Đường Tinh Trị hoàn toàn không bị thương thì khẽ cau mày. Lúc này,
lại thấy Đường Tinh Vũ cũng thất thểu đi ra, đám thị vệ phía sau đến một con thỏ cũng không bắt được, hơn nữa, không thấy Sách La Định đâu.
Vinh phi chạy đến hỏi Đường Tinh Vũ, y cau mày lắc đầu nguầy nguậy. Lúc này
Vinh phi mới phát hiện, má Đường Tinh Vũ bị xước một mảng lớn, trên
người còn có mùi khai… làm sao vậy?
Người của thư viện Hiểu Phong đều đến chúc mừng Đường Tinh Trị, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh,
không thấy Sách La Định nên hơi lo lắng, đi mấy bước về phía rừng cây.
Nàng còn chưa vào rừng thì đột nhiên có người chộp lấy nàng, bị mồm nàng lại kéo vào rừng.
Hoàng thượng khen ngợi Đường Tinh Trị mấy câu, rồi quay sang hỏi Đường Tinh
Vũ: “Tinh Vũ, lần này con không thu hoạch được gì sao?”. Đường Tinh Vũ
đột nhiên cảm thấy vị phụ vương thường ngày hiền từ nhân hậu của mình
đột nhiên trở nên đáng sợ, liền gật đầu, lắp ba lắp bắp: “Dạ…”.
“Sách tướng quân đâu?”. Hoàng thượng vừa hỏi vừa cười nhìn Vinh phi: “Trẫm
đặc biệt phái Sách tướng quân đến giúp Tinh Vũ, sao vẫn tay không đi về
thế? Có phải do nàng dạy con chưa đến nơi đến chốn không?”.
Lúc
này gương mặt Vinh phi cũng trắng bệch, há miệng. Đường Tinh Vũ nhớ lại
những lời Sách La Định dạy lúc chuẩn bị đi ra, vội cầu xin: “Không…
Không phải lỗi của hoàng nương, phụ vương, là lỗi của con, người muốn
phạt thì cứ phạt con, hãy tha cho hoàng nương”.
Vinh phi kinh
ngạc nhìn Đường Tinh Vũ - Thằng bé này từ nhỏ đã hư đốn, kém cỏi, vậy mà hôm nay hoạn nạn thấy chân tình, còn nhận hết tội mà xin tha cho bà
nữa. Hoàng thượng im lặng chốc lát, đưa tay vỗ vai Đường Tinh Vũ: “Tinh
Vũ, con rất hiếu thuận. Vì con hiếu thuận nên lần này ta cho qua, nhớ
kỹ, không có lần sau”.
Đường Tinh Vũ và Vinh phi vội vàng gật
đầu, coi như thoát chết, nhưng tương lai chắc là khó sống. Lúc này, bọn
họ chẳng dám mơ đến việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chỉ cần có thể
sống yên ổn nửa đời còn lại là đã tốt lắm rồi, tốt nhất là rời khỏi
hoàng thành, nếu không Hoàng hậu và Lệ phi sẽ không bao giờ chịu để yên.
Bạch Hiểu Phong nhìn Đường Tinh Trị, lúc quay lại hắn không thấy Bạch Hiểu
Nguyệt đâu, liền vội vàng chạy đến hỏi Bạch thừa tướng: “Cha, Hiểu
Nguyệt đâu rồi?”.
Thừa tướng đang uống trà, gật đầu nói: “Ừ… Sách La Định này thật không tầm thường, rất có phong thái của đại tướng
quân, chậc chậc…”.
“Cha!”. Bạch Hiểu Phong cuống lên: “Bạch Hiểu Nguyệt đâu rồi?!”.
Bạch thừa tướng nhìn quanh: “Chẳng phải đến chỗ con sao?”.
Bạch Hiểu Phong giật mình, quay đầu lại, thấy Trần thượng thư cũng đang tìm kiếm xung quanh - Trần Tỉnh không có ở đây.
“Nguy rồi!”. Bạch Hiểu Phong thầm nói, vội chạy về hướng rừng cây.
“Á!”. Bạch Hiểu Nguyệt bị kéo vào trong rừng, cuối cùng bị ném mạnh xuống
đất. Nàng ngồi dậy, tay cũng bị xước, ngẩng đầu nhìn lên thì giật mình - Trần Tỉnh.
Lúc này hai mắt Trần Tỉnh đỏ au, mặt trắng bệch, xem
ra bệnh tình không nhẹ. Nàng thấy bộ dạng hung ác của hắn thì cau mày:
“Ngươi làm gì vậy?”.
Trần Tỉnh chỉ Bạch Hiểu Nguyệt: “Đều tại ngươi, ngươi hại ta mất hết danh dự”.
Nàng trợn tròn hai mắt, chẳng hiểu hắn nói gì.
“Uổng cho ngươi thân là danh môn thục nữ, thiên kim nhà tể tướng, giữa ban
ngày ban mặt mà dám lôi lôi kéo kéo với Sách La Định, đúng là vô liêm
sỉ!”.
Trần Tỉnh đưa tay rút ra một con dao găm: “Nếu không phải
vì ngươi, sao ta có thể uống say đến nỗi bị đám kỹ nữ kia trêu chọc, đều tại ngươi hại ta!”.
Bạch Hiểu Nguyệt hiểu đại khái hắn đang nói
gì, vội vàng bò dậy: “Ngươi nói nhăng cuội gì đó, tự ngươi uống rượu
sinh sự, liên quan gì đến ta”. Nói rồi, nàng quan sát đường xung quanh,
thấy chỗ này cách bìa rừng không xa lắm, liền kêu lớn: “Cứu tôi với!”.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa kêu lên, Trần Tỉnh cũng kinh hãi, giơ dao lên định bắt
nàng. Nàng tránh sang hai bên, xoay người bỏ chạy, Trần Tỉnh đuổi theo.
Vì hoảng hốt quá nên nàng không nhìn đường, Trần Tỉnh thì đuổi sát phía
sau. Nàng vừa chạy vừa hô cứu mạng, lại vừa quay đầu để ý để không cho
Trần Tỉnh đuổi kịp, do cuống quá nên nàng bị trượt chân…
“Á!”.
Nàng không biết phía trước có một cái dốc nên bị ngã lăn xuống, cuối
cùng “ùm” một tiếng. “Á!”. Nàng sặc nước, biết mình bị rơi xuống sông.
Nàng không biết bơi, trước đây đã bị đuối nước một lần nên rất sợ nước.
Nàng vùng vẫy, uống liền mấy ngụm nước vào miệng, nhanh chóng cảm thấy
lực bất tòng tâm. Trần Tỉnh đứng ở bên trên nhìn thấy rõ ràng, suy nghĩ
giây lát rồi xoay người bỏ chạy.
Bạch Hiểu Nguyệt vùng vẫy dưới
nước, kêu cứu mấy tiếng, cuối cùng đuối sức, bị sặc đến gần như ngạt
thở… nàng bắt đầu chìm xuống… Cùng lúc, nàng nghe thấy “ùm” một tiếng,
hình như có gì đó rơi xuống nước, sau đó… lại cảm thấy có người kéo nàng lên khỏi mặt nước, thở được rồi!
Bạch Hiểu Nguyệt vừa ho vừa thở dốc, cảm giác suýt chết ngạt, vừa lạnh vừa tối rồi đột nhiên được cứu
này hình như nàng đã từng trải qua. Nàng mở mắt ra nhìn, trong khoảnh
khắc ấy, nàng đã nghĩ rằng mình lại đang ngủ và mơ giấc mộng nàng đã mơ
suốt mấy năm nay. Nàng lại nhìn thấy một đại anh hùng mặc y phục đen,
khuôn ngực rắn chắc và cả chiếc cằm thật đẹp, khác hẳn đám thư sinh yếu
ớt.
“Bạch Hiểu Nguyệt”. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy mình bị lắc
lắc, nước uống vào ban nãy cũng nôn ra gần hết, nàng mở to hai mắt nhìn… quả nhiên là Sách La Định đã cứu nàng lên.
“Oa…”. Bạch Hiểu Nguyệt vốn định mở miệng gọi “Sách La Định”, chẳng ngờ vừa mở miệng đã òa khóc.
Sách La Định giật mình, đưa tay gãi đầu, có thể khóc chứng tỏ chưa bị chết
đuối… nhưng không biết có bị thương ở đâu lúc ngã không. Thực ra ban nãy hắn ở trong rừng định tìm xem còn con cá nào lọt lưới không thì nghe
thấy có người kêu cứu, hình như là giọng của Bạch Hiểu Nguyệt, hắn chạy
tới nơi thì thấy Trần Tỉnh đang bỏ chạy, cũng không kịp chặn hắn lại,
chạy đến bên dốc núi nhìn thì… quả nhiên Bạch Hiểu Nguyệt đã rơi xuống
nước.
Bạch Hiểu Nguyệt khóc một lúc lâu, cầm ống tay áo Sách La
Định lau nước mắt, lau một lúc rồi cũng cảm thấy kỳ lạ, sao quần áo Sách La Định lại không ướt? Cuối cùng nàng nín khóc, băn khoăn nhìn bốn xung quanh.
Sách La Định dở khóc dở cười: “Nàng giỏi thật, ngã xuống vũng nước mà cũng suýt chết đuối”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn về phía sau lưng hắn, thì ra mình lăn
xuống vũng nước chứ chẳng phải ngã xuống con sông nào cả, nước còn rất
trong nữa, có thể nhìn thấy tận đáy, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến thắt lưng thôi… Hự…
Sách La Định cởi áo khoác, chọn chỗ khô ráo quấn lên
người nàng, bế nàng về: “Nàng đợi nhé, ta mang nàng về giao cho Bạch
Hiểu Phong rồi sẽ đi tìm Trần Tỉnh, ông đây sẽ nhổ sạch răng hắn để giúp nàng xả giận!”.
Bạch Hiểu Nguyệt dẩu môi, tựa vào ngực Sách La Định - Chỉ có ngươi tốt nhất.
Nàng vừa nghĩ thế, bên trên vang lên tiếng “Ối ối”, sau đó Trần Tỉnh lăn
lông lốc xuống thẳng bên chân Sách La Định. Sách La Định giẫm lên hắn,
băn khoăn nhìn lên. Bạch Hiểu Phong xuất hiện trên sườn dốc, nhìn thấy
Sách La Định bế Bạch Hiểu Nguyệt bên dưới. Người Bạch Hiểu Nguyệt ướt
đẫm, quấn áo choàng của Sách La Định, rúc trong lòng hắn, hẳn là không
bị thương. Bạch Hiểu Phong thở phào, lúc quan trọng vẫn chỉ có Sách La
Định là đáng tin.
“Tìm thấy chưa?”.
Lúc này, bên trên vọng lại tiếng của những người khác. Chỉ trong chốc lát, Bạch thừa tướng dẫn đầu một đám người đi đến, người của thư viện Hiểu Phong cũng đông đủ,
chẳng biết Trình Tử Khiêm đi đâu gọi một vòng, ngay cả Hoàng thượng cũng tới.
Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng rúc vào trong áo của Sách La Định. Sách La Định á khẩu, hỏi trời: “Các người tới cả đây làm gì vậy?”.
“Sách ái khanh, Bạch Hiểu Nguyệt không sao chứ?!”. Hoàng thượng bám vào một thân cây, nhìn xuống.
“Trần Tỉnh, ngươi thật là…”. Bộ dạng Trần Cần Thái như sắp tức chết.
Sách La Định nhìn Trần Tỉnh nằm bên chân, lắc đầu, bế Bạch Hiểu Nguyệt lên
núi. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên vội đưa nàng tới chỗ xe ngựa
để nàng thay đồ, đừng để lạnh quá rồi ốm ra.
“Sách ái khanh à”.
Hoàng thượng kéo Sách La Định đang định chạy đi thay đồ, nói: “Danh tiết của nữ nhi rất quan trọng, ngươi xem…”.
Sách La Định chớp chớp mắt, nhìn Hoàng đế: “Xem cái gì?”.
“Ngươi xem, Bạch Hiểu Nguyệt cô nương vừa bị ngươi ôm vừa bị ngươi bế, có phải không?”. Vừa nói vừa ra hiệu cho hắn nhìn Bạch thừa tướng đang sầm mặt ở phía sau.
Sách La Định quay đầu lại, đối mắt với Bạch thừa
tướng. Bạch thừa tướng có vẻ hơi lúng túng, sờ cằm. Sách La Định đột
nhiên “phì” cười một tiếng, lại nghĩ đến chuyện “con gái bị lưu manh
cướp đi của lão”…
Thừa tướng quan sát Sách La Định một lượt, thở
dài, cứ quyết định vậy đi, bên cạnh đã có không ít đại thần đến chúc
mừng ông ta. Bạch Hiểu Nguyệt ở trong xe ngựa thay y phục, thấy Tiểu
Ngọc chạy về, chui vào xe nói: “Tiểu thư tiểu thư, thừa tướng hứa gả cô
cho Sách tướng quân rồi!”.
Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, ngẫm nghĩ, hỏi: “Vậy Sách La Định thì sao?”.
Tiểu Ngọc nghe thế, đột nhiên che miệng cười.
“Ngươi cười cái gì?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu.
“Tiểu thư, tiểu thư nhìn xem, lần đầu tiên nô tỳ thấy lão gia bó tay như vậy đấy”.
Bạch Hiểu Nguyệt băn khoăn, vịn vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, liền thấy
cách đó không xa, Sách La Định đang cùng Bạch thừa tướng đi về. Sách La
Định một tay khoác vai thừa tướng, vừa nói chuyện vừa kéo râu ông ta.
Miệng nàng há hốc: “Cha ta không nổi điên à?”.
“Cha nổi điên cái gì, cha rất hài lòng về chàng rể này”.
Lúc này, giọng nói của Bạch Hiểu Phong vọng vào. Bạch Hiểu Nguyệt thò đầu
ra nhìn, Bạch Hiểu Phong khoanh tay: “Ta cảm thấy Sách La Định quá hời
rồi”.
Trình Tử Khiêm ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép: “Lần này có thể nói là lão Sách nhờ họa được phúc”.
Lại thấy Đường Tinh Trị bước đến cạnh xe ngựa. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy
hắn, vội rụt người vào. Bạch Hiểu Phong nhìn Đường Tinh Trị - Tiểu tử
này không có cửa rồi, Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định phải lòng nhau,
cả Hoàng thượng cũng lên tiếng rồi.
Đường Tinh Trị có chút buồn
bã, nhưng vẫn mở miệng nói: “Con người Sách La Định thực sự không tệ,
chắc hẳn sẽ chăm sóc Bạch Hiểu Nguyệt cô nương thật tốt, ta cũng yên
tâm”.
Bạch Hiểu Phong hơi ngạc nhiên. Trong xe ngựa, Bạch Hiểu
Nguyệt mỉm cười - Không phải vì Hoàng thượng đã mở lời nên Đường Tinh
Trị mới chịu khuất phục, mà bởi hắn thực lòng phục Sách La Định. Nghĩ
đến đây, nàng vén mành xe lên, muốn nhìn ra ngoài, liền thấy cái mặt to
đùng của Sách La Định ở ngay sau mành xe, cười với nàng với một vẻ rất
lưu manh: “Ha ha”.
Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, “bộp” một tiếng, đập thẳng mành xe vào mặt Sách La Định - Chẳng lẽ hắn thật sự là lưu manh sao?
Hôm sau, làn sóng tin đồn càng lúc càng dâng cao. Gần đây, dân chúng hoàng
thành bị đủ các loại tin đồn làm cho kích động, nhưng chẳng tin nào sánh được với tin này. Đường Tinh Trị chỉ có một mình lại có thể chiến thắng Đường Tinh Vũ được Sách La Định giúp đỡ. Hoàng thượng lập hắn làm Thái
tử, thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế. Đây vốn có thể nói là tin tức
lớn gắn với vận mệnh thiên hạ, đủ để chiếm trọn thời gian cơm tối của
dân chúng hoàng thành cả tháng rồi, vậy mà vẫn có một tin khác còn bất
ngờ hơn - Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt đính hôn.
Tin này như sấm sét giữa trời quang, dân chúng hoàng thành đều đang tự hỏi - Tại sao chứ?!
Bản thảo Tử Khiêm viết rất mơ hồ, mọi người truyền tai nhau mới biết Bạch
Hiểu Nguyệt bất cẩn rớt xuống nước, Sách La Định xả thân cứu giúp nên
Bạch Hiểu Nguyệt đã lấy thân báo đáp. Tất cả dân chúng hoàng thành đều
thắc mắc - Trên núi Đại Bình có sông sao? Cùng lắm thì cũng chỉ là mấy
cái vũng nước sau trận mưa rào thôi. Nhưng bất luận bên ngoài đồn đại ra sao, mấy ngày nay Bạch Hiểu Nguyệt đều vô cùng hạnh phúc. Kể từ khi
đính hôn, tối đến nàng chẳng thể ngủ được, chui vào chăn rõ sớm nhưng cứ trằn trọc mãi. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên thường đến quấy rối nàng, Hạ Mẫn và Nguyên Bảo Bảo thì bắt đầu giúp nàng sắp xếp những việc liên quan đến hôn lễ khiến nàng càng hồi hộp, mãi đến lúc tờ mờ sáng
mới mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Bạch Hiểu Nguyệt giật mình
tỉnh dậy - Ôi ôi, quên nấu mỳ cho Sách La Định rồi. Nàng vừa định mặc y
phục thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng còn tưởng là Tiểu Ngọc mang y phục đến cho mình, bèn gọi: “Vào đi”. Nàng vừa dứt lời, cửa mở ra, Sách La
Định thò đầu vào phòng nhìn một cái. Nàng kinh ngạc kêu lên: “Sách La
Định?”.
Sách La Định cầm một hộp thức ăn đi vào, ngồi xuống bên
cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, đưa hộp thức ăn cho nàng: “Bữa sáng”. Nàng mở hộp ra, nhìn đồ ăn trong hộp - Bánh bao.
Sách La Định lúng túng gãi
đầu, hình như vẫn có chút ngại ngùng, Bạch Hiểu Nguyệt mặc đồ khá mỏng,
Sách La Định vừa liếc nhìn một cái đã vội ngẩng mặt nhìn trời. Nàng cầm
đũa gắp bánh bao, kéo tay áo Sách La Định. Sách La Định cúi đầu nhìn
nàng. Nàng mỉm cười, đút bánh bao cho hắn. Hắn nhai bánh, tiếp tục nhìn
trời… vành tai đỏ ửng, sao nha đầu này lại mặc mỏng thế, chết mất thôi,
đầu hắn cứ ong ong.
Bạch Hiểu Nguyệt hạnh phúc vô cùng, tiếp tục trêu chọc Sách La Định, vị đại tướng quân này ngây thơ quá đấy!
Trình Tử Khiêm đứng bên ngưỡng cửa, vừa ghi chép vừa lắc đầu.
Bạch Hiểu Phong cũng sán tới, hỏi: “Sao rồi?”.
“Tiểu muội của ngươi đang trêu ghẹo lão Sách”. Trình Tử Khiêm xòe tay: “Lão
Sách chưa từng yêu đương, lần đầu đó, lần đầu đó, non nớt chẳng khác nào tên ngốc”.
“Ồ?!”. Bạch Hiểu Phong sờ cằm: “Sách La Định hóa ra là cừu non à?”.
Trình Tử Khiêm cười ha hả, gật đầu: “Đôi này ngây thơ quá!”.
“Đôi này?”. Bạch Hiểu Phong không hiểu.
Trình Tử Khiêm ngoắc tay, nói: “Đi, dẫn ngươi đi xem đôi thứ hai”.
Bạch Hiểu Phong theo Trình Tử Khiêm rời khỏi tiểu viện của Bạch Hiểu Nguyệt, đi sang tiểu viện khác, vào đến tiểu viện của Sầm Miễn. Sầm Miễn đang
ngồi cạnh bàn đọc sách, Đường Nguyệt Yên đứng bên. Sầm Miễn khó hiểu
nhìn Đường Nguyệt Yên. Đường Nguyệt Yên bưng một bát canh, đặt xuống
trước mặt hắn: “Ăn!”.
Sầm Miễn ngơ ngác: “Cái gì vậy?”.
“Gà hầm nhân sâm!”, Đường Nguyệt Yên nói.
Sầm Miễn mở bát canh ra nhìn, lại nhìn Đường Nguyệt Yên: “Đen… màu đen à?”.
Đường Nguyệt Yên dẩu môi: “Gà ác”.
Khóe miệng Sầm Miễn giật giật: “Gà ác… sao nước canh cũng có màu đen?”.
“Ngươi có ăn không?!”. Đường Nguyệt Yên đưa tay cho hắn xem, bàn tay bị quấn
kín băng vải: “Lần đầu tiên bản công chúa xuống bếp, ngươi dám bỏ lại
một cái xương gà thì ngươi chết chắc!”.
“Được được…”. Sầm Miễn cắn răng ăn canh gà, có phải Nguyệt Yên đổ cả vại muối vào không nhỉ? Mặn quá!
Đường Nguyệt Yên cười híp mắt ngồi xuống cạnh hắn: “Ăn nhiều vào, buổi trưa sẽ ăn ba ba hầm, ta đã hầm rồi”.
“Khụ khụ…”. Sầm Miễn che miệng - Không phải chứ? Ăn một bữa còn chưa đủ? Gà hầm đã như thế này, ba ba hầm thì thành ra cái gì?
Trình Tử Khiêm lại ghi chép, rồi xoay người ra khỏi tiểu viện. Bạch Hiểu
Phong cũng đi ra theo, thầm nghĩ - Nguyệt Yên thích Sầm Miễn rồi à? Chả
trách mấy hôm trước nghe Đường Tinh Trị nói Nguyệt Yên đã đồng ý hôn sự
với Sầm Miễn, nhưng hình như Sầm Miễn vẫn chẳng hay biết gì.
“Phu tử”. Trình Tử Khiêm và Bạch Hiểu Phong đều dừng chân. Quay đầu lại,
thấy người gọi là Tiểu Ngọc. Bạch Hiểu Phong hỏi nàng có việc gì vậy.
Tiểu Ngọc mỉm cười nói: “Tam công chúa pha trà, hỏi ngài có muốn đến uống một chén không?”.
Bạch Hiểu Phong suy nghĩ, cười rồi vui vẻ đi đến đó. Trình Tử Khiêm lấy giấy bút ra, viết “Cặp thứ ba”, sau đó vui sướng chạy đi nhìn trộm.
Vạn vật trên thế gian không ngừng phát triển, những lời đồn đại trên thế
gian này cũng trường tồn mãi mãi, nơi nào có người thì nơi ấy có tin
đồn, mà tin đồn không ngừng thay đổi theo sở thích của người nghe. Khi
dân chúng toàn thành đã nghĩ tất cả đã đâu đóng đó cả rồi, đúng lúc máu
buôn chuyện bắt đầu lắng xuống thì lập tức… tin đồn mới lại bắt đầu lan
truyền. Lần này, tin đồn lại càng thêm đặc sắc, phần lớn là những chuyện tình yêu nam nữ trong thư viện Hiểu Phong.
Hôm nay có thể là
Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt ngắm trăng, ngày mai lại là Bạch Hiểu
Phong giúp Đường Nguyệt Nhữ kẻ mày, ngày kia lại đến Sầm Miễn bị Đường
Nguyệt Yên kéo vào phòng, hôm sau nữa có thể là Đường Tinh Trị gặp phải
một cô nương ngoại tộc nào đó.
Tóm lại, thư viện có cái đặc sắc
của thư viện, mà ngoài thư viện cũng có cái đặc sắc riêng. Đặc sắc nhất
đương nhiên là Trình Tử Khiêm. Bản thảo Tử Khiêm của hắn trở thành thứ
được người ta giành giật nhiều nhất trong hoàng thành. Tài tử văn nhân,
tao nhân mặc khách đều chuyền tay nhau đọc, không ít khách qua đường từ
nơi khác đến cũng chỉ đích danh mua bằng được một trang bản thảo Tử
Khiêm, tìm hiểu những tìn đồn thú vị ở thư viện Hiểu Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT