Đồn Đại Hại Chết Người Ta
...
Bạch Hiểu Nguyệt ngó quanh, Sách La Định không có ở đây.
Nàng mím môi bất mãn - Lại đến quân doanh nữa à? Hắn yêu quân doanh quá rồi
đấy, có phải là sắp đánh giặc hay phải thao luyện gì đâu.
Đi đến bên Trình Tử Khiêm, nàng hỏi: “Tử Khiêm phu tử, ăn nho không?”.
Trình Tử Khiêm ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ tay vào ghế đá: “Ngồi đi, lão Sách đi mua rượu và đồ nhắm, sẽ về ngay thôi”.
Khóe miệng Bạch Hiểu Nguyệt lập tức cong lên, nàng ngồi xuống, vừa ăn nho
vừa xem Trình Tử Khiêm sửa lại bản thảo: “Đây là cái gì?”.
“Ta đang tìm người thần bí kia”. Trình Tử Khiêm gãi đầu: “Diêu Tích Hy này giao du cũng rộng thật”.
“Ngươi thật sự nghĩ người hại đại ca ta chính là tình nhân cũ của Diêu Tích Hy sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Nhưng tại sao hắn lại chọn đúng lúc này
chứ? Còn nữa, cả ả giả ma dọa người kia nữa”.
Trình Tử Khiêm cắn
cán bút lắc đầu: “Ngươi nghĩ mà xem, tình nhân cũ xuất hiện là bởi bức
di thư kia, vậy nếu di thư kia là giả thì chẳng phải cũng chẳng có vị
tình nhân cũ nào sao?”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt: “Vậy ngươi tìm làm gì?”.
Trình Tử Khiêm tỏ vẻ bí hiểm: “Vì có người muốn biết!”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng đầu hỏi: “Sao?”.
“Lúc này, bách tính toàn thành đều muốn tìm cái tên phụ tình người người căm ghét đó, đương nhiên là phải tìm ra một người, nếu không thì tạo tin
đồn làm gì?”. Trình Tử Khiêm nói rồi giơ hai ngón tay lên chỉ đám mây
trên trời, vừa vẽ vòng vòng vừa lắc đầu: “Tinh túy của tin đồn chính là, bất kể là thật hay giả, hư hay thực, chỉ cần có một chút manh mối là
phải không ngừng khuếch tán nó… tốt nhất là khiến nó rối tung lên”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt có chút đê tiện và hai ngón tay đang chỉ lên
trời của hắn, không nhịn được hỏi: “Vậy, nếu cuối cùng vẫn không điều
tra ra được thì sao?”.
“Thì chẳng sao cả”. Trình Tử Khiêm xòe
tay, rất tắc trách phán rằng: “Tin đồn thì cần quái gì đến kết quả? Quá
trình mới quan trọng!”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm hắn một
lúc, đột nhiên đứng lên, kéo hai ngón tay đang chỉ lên trời của hắn
xuống, tách ra, biến thành chữ “nhị”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xuống, tiếp tục ăn nho.
Lúc này, Sách La Định xách hai bình rượu ngon và đồ nhắm đi từ bên ngoài
vào liền thấy Trình Tử Khiêm vẫn đang giơ hai ngón tay chỉ lên trời
thành hình chữ “nhị”, gật đầu nói: “Cuối cùng ngươi cũng biết mình khùng rồi à?”.(41)
(41) Trong tiếng Trung, nhị (số hai) có một ý nghĩa là “khùng”.
Trình Tử Khiêm rút tay về, thu dọn bản thảo: “Không thèm nói chuyện với loại
kém hiểu biết như các ngươi nữa, ta đi phát bản thảo”, nói xong liền ôm
xấp giấy vui vẻ chạy đi.
Sách La Định bước đến bên bàn ngồi xuống, vừa nhìn thấy có nho liền rứt một quả ăn: “Không ngọt lắm, năm nay mưa nhiều quá”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, dùng để ủ rượu tốt hơn”.
Sách La Định tâm trạng rất tốt, cầm đồ ăn như muốn đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?”. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi.
Sách La Định quay đầu lại nhìn nàng: “Chẳng phải chiều nay được nghỉ sao?”.
“Ừm”. Bạch Hiểu Nguyệt nheo mắt gật đầu.
“Ta đến quân doanh tìm các huynh đệ uống rượu, nói không chừng còn đi săn
nữa, tối mới về”. Sách La Định cũng cảm thấy là lạ - Việc quái gì phải
báo cáo với nha đầu này là mình đi đâu chứ?
“Vậy nghĩa là không làm việc nghiêm túc nào chứ gì?”. Bạch Hiểu Nguyệt có vẻ rất hài lòng, cười ngọt ngào.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Uống rượu săn thú, hình như không phải
là việc nghiêm túc… Nhưng hắn đã nghiêm túc gần nửa tháng rồi, không đọc sách thì viết chữ, thỉnh thoảng làm chuyện không nghiêm túc thì cũng có sao?
“Vậy thì, ngươi cùng ta đi làm vài việc”. Bạch Hiểu Nguyệt
chắp tay sau lưng, đi ra ngoài: “Ta đi thay bộ y phục, chúng ta gặp nhau ở cổng thư viện”.
Sách La Định nghe thế thì chán nản, mất toi buổi chiều tươi đẹp rảnh rỗi của hắn rồi.
“Đi đâu vậy?”. Sách La Định theo nàng ra ngoài.
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười: “Miếu Tử Ngọ ở Đông Sơn”.
Sách La Định bĩu môi: “Đến miếu làm gì? Đi ban ngày xui xẻo chết”.
Bạch Hiểu Nguyệt lườm hắn một cái: “Nói nhăng cuội gì đó, miếu Tử Ngọ rất
linh thiêng, ta muốn đến đó cầu phúc và cầu bùa thi cử”.
“Bùa thi cử sao?”. Sách La Định khoanh tay: “Thư viện có người tham gia kỳ thi Hương sao?”.
“Có chứ, Thạch Minh Lượng”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Kỳ thi Hương này rất quan trọng với hắn, chỉ cần có thể vào được Tam giáp là sang năm có thể tham gia kỳ thi Điện rồi, đại ca nói hắn là một trong số những người có khả năng đậu Trạng nguyên năm sau đấy”.
“Hả”. Sách La Định kinh ngạc: “Tên mọt sách đó tài giỏi thế cơ à?”.
“Ừm, mọi người đều nói hắn là Đệ nhất tài tử Giang Nam, nhưng phải thi đỗ
Trạng nguyên mới có thể vang danh thiên hạ được”. Bạch Hiểu Nguyệt rất
nghiêm túc nói: “Nếu như sang năm hắn đỗ cao thì hắn sẽ là Trạng nguyên
đầu tiên của thư viện chúng ta đấy!”.
Sách La Định gật đầu: “Vậy à… chuyện đi xin bùa gì đó, nàng đi được rồi, việc gì phải kéo ta theo?”.
“Ngươi phải đi”. Bạch Hiểu Nguyệt chẳng thèm nói lý, chỉ tay ra ngoài cửa: “Ra cửa chờ ta”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật, thương lượng với nàng: “Nàng đi cùng
người khác không được sao? Ta thấy bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai rảnh
đến mức sắp béo ị ra rồi kìa…”. Sách La Định chưa nói dứt lời đã thấy
Bạch Hiểu Nguyệt xị mặt, liếc nhìn hắn. Hắn trốn sang một bên, tránh ánh mắt đầy “sát khí” của nàng.
“Gần miếu Tử Ngọ dạo này có sơn tặc, không yên ổn chút nào”. Bạch Hiểu Nguyệt khoanh tay: “Không thì cứ để ta đi một mình”.
“Ồ, dễ thôi”. Sách La Định lập tức tiếp lời: “Ta sẽ bảo mấy phó tướng phái
một đội quân đến hộ tống nàng, nàng chỉ việc dẫn người lên núi tiêu diệt đám sơn tặc kia thôi!”.
Sách La Định nói xong nhưng không thấy
Bạch Hiểu Nguyệt đáp lại, hắn cúi đầu nhìn sắc mặt nàng, thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng đang sưng lên, miệng trề xuống như cái mỏ vịt, liếc
mắt nhìn mình, ánh mắt thì chẳng khác nào dao sắc.
Sách La Định không sợ chết mà nhỏ giọng hỏi: “Ta đi điều người ngựa đến nhé?”.
Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, túm cổ áo Sách La Định: “Ngươi có đi hay không?”.
“Đi…”. Sách La Định yếu thế gật đầu, đưa ra quyết định sáng suốt là không nên chống cự.
Khóe miệng đang trề xuống của Bạch Hiểu Nguyệt thoắt cái đã cong lên, nàng
buông cổ áo hắn ra, vỗ vỗ vạt áo nhăn nhúm trước ngực hắn: “Ừ, lát nữa
sẽ lên đường”, nói xong liền đi thay quần áo.
Sách La Định sờ cổ
áo, thấy hơi buồn bực - Lão tử là đại tướng quân mà suốt ngày bị một
tiểu cô nương giật cổ áo, may mà ở đây không có quân binh nào nhìn thấy.
“Haizz…”. Sách La Định lắc đầu, giơ tay cầm rượu và đồ nhắm, rồi cúi đầu ủ rũ ra
ngoài, người ta là tướng quân, hắn cũng là tướng quân, vậy mà người ta
được đi đánh giặc, còn hắn phải đọc sách, người ta chinh chiến sa
trường, hắn lại phải đến miếu Tử Ngọ, người ta bảo vệ quốc gia, hắn lại
phải ở đây chịu đựng một đứa con gái, nghĩ thôi đã thấy đau lòng!
Đợi một lúc thì Sách La Định nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, hắn quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Hiểu Nguyệt thay một chiếc váy xinh đẹp chạy
đến.
Khóe miệng Sách La giật giật, hôm nay nha đầu này ăn mặc rất đẹp, nhưng mà…
“Này, không phải miếu Tử Ngọ ở trên núi sao?”. Sách La Định nhìn nàng một lượt: “Nàng mặc như vậy đi leo núi sao?”.
“Có gì không được?”. Bạch Hiểu Nguyệt chạy xuống bậc thang, ngoắc ngón tay
với Sách La Định vẫn đang đứng ngoài cửa, Sách La Định chưa kịp nhấc
chân thì Tuấn Tuấn ở phía sau hắn đã ngoe nguẩy cái đuôi đi theo ra
ngoài rồi.
Khóe miệng Sách La Định lại giật giật.
Bạch
Hiểu Nguyệt thấy hắn vẫn chưa động đậy, lại ngoắc ngoắc ngón tay, bộ
dạng y như ngoắc ngón tay gọi Tuấn Tuấn. Sách La Định thở dài, đành bước theo sau.
Lần ra ngoài này Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ hơn lần trước nhiều, cũng không còn ai châm chọc khiêu khích nữa. Hai người đi dọc
đường nghe được không ít tin đồn, quả nhiên, lúc này dân chúng toàn
thành đều đang đoán già đoán non xem kẻ bạc tình kia là ai.
Bạch Hiểu Nguyệt hỏi Sách La Định: “Ngươi nghĩ cứ thế này liệu có thể tìm được người hại đại ca ta không?’.
Sách La Định nhìn nàng, lầm bầm: “Chiêu này là giả đấy, chiêu thực sự phải chờ đến ngày mai”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng đầu: “Giả á?”.
Sách La Định khoanh tay: “Nàng nghĩ mà xem, người có liên quan tới việc phụ
tình Diêu Tích Hy lại không dám ra mặt thừa nhận, rất có thể hắn là
người có thân phận, có địa vị, loại người như vậy sao có thể tự ra tay
hại Bạch Hiểu Phong chứ? Kẻ thù lần này chỉ có thể là người ở ngay bên
Bạch Hiểu Phong, cũng có thể có quen biết Diêu Tích Hy nữa”.
“Vậy ngày mai sẽ có chiêu gì?”, Bạch Hiểu Nguyệt tò mò.
“Chiêu ngày hôm nay chỉ là đào hố để dụ người tới mà thôi, chiêu ngày mai có
lẽ chính là dụ rắn ra khỏi hang”. Sách La Định thảnh thơi bước đi, vò
rượu cũng được nhét vào hộp đồ ăn, hắn tiện tay giúp Bạch Hiểu Nguyệt
xách tay nải và cái giỏ, cầm tất cả trong một tay, tay còn lại thì xem
hàng hóa được bày trên các quầy hàng ven đường.
Bạch Hiểu Nguyệt
nhìn những thư sinh tay chân mảnh khảnh, thậm chí cầm một cái ống bút
cũng phải dùng đến hai tay trên phố Đông Hoa, lại nhìn Sách La Định có
thể xách nhiều đồ như vậy bằng một tay… Nàng nheo mắt, khỏe quá!
Sách La Định thấy cô nương này đột nhiên nheo mắt mím miệng như mèo con thì buồn cười, xem ra tâm trạng rất tốt.
Hai người ra khỏi phố Đông Hoa, đi về hướng Đông, đi thẳng đến một thôn làng nhỏ gần Đông Sơn.
Rìa Đông hoàng thành có rất nhiều thôn làng mọc lên dọc theo Đông Sơn, chỉ
có khoảng hai, ba gian nhà, còn lại là mênh mông ruộng lúa, cũng có
nhiều ao cá, xung quanh ao cá là những hàng tre ngay ngắn và những cây
đậu khấu tím, một con đường đất nhỏ vừa đủ cho hai người đi, Tuấn Tuấn
có vẻ đã quen đường nên chạy lên phía trước, chắc nó từng đến đây mấy
lần rồi.
“Thư viện mới mở được một năm, trước kia nàng cũng thường xuyên đến đây sao?”, Sách La Định tò mò hỏi Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt không thể không bội phục Sách La Định quan sát thật tỉ mỉ,
suy nghĩ đâu ra đấy, chẳng thô kệch chút nào: “Trước kia ta thường đi
rút quẻ cho đại ca”.
“Không phải đại ca nàng thi một lần là đỗ luôn sao?”. Sách La Định không hiểu: “Vẫn phải tới đây nhiều lần?”.
“Làm gì có!”. Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Ca ca thi đến mấy năm đấy!”.
“Hả?”. Sách La Định kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, một lần thi Điện, trước đó là thi ở địa phương và các kỳ thi Xuân, Thu nữa, tóm lại là rất rất nhiều”.
“Cha nàng không phải là Bạch thừa tướng sao, với thân phận của Bạch Hiểu
Phong thì hắn có thể tham gia thi Điện luôn mà, hà tất phải thi nhiều
như thế?”. Sách La Định không hiểu.
“Ca ca không thích dựa vào
danh tiếng gia đình”. Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Người khác phải thi thế nào ca ca sẽ thi thế ấy, nếu có thể đứng đầu tất cả các kỳ thi thì không ai có thể nói gì được”.
Sách La Định gật đầu như đã hiểu - Quả nhiên rất phù hợp với tính cách của Bạch Hiểu Phong.
“Bùa thi cử thì ở miếu nào chả có”. Sách La Định càng hiếu kỳ hơn: “Mặc dù
miếu Tử Ngọ này rất thiêng, nhưng chủ yếu vẫn là cầu xin mưa thuận gió
hòa, người đọc sách chẳng phải nên đến hai ngôi miếu lớn là miếu Khổng
Tử hoặc ngôi miếu nổi tiếng nhất hoàng thành mà cầu cúng hay sao?”.
“Chuyện này ta cũng không rõ”. Bạch Hiểu Nguyệt nghiêm túc đáp: “Ca ca nói chỉ có bùa của miếu Tử Ngọ mới linh nghiệm thôi”.
Sách La Định cau mày, cái tên Bạch Hiểu Phong này cứ ra vẻ thần bí, không biết cả ngày hắn làm những trò quỷ quái gì nữa.
Cuối cùng hai người cũng đi qua cánh đồng lớn, đến chân núi.
Sách La Định ngẩng mặt lên nhìn, hắn gần như chưa đến Đông Sơn lần nào,
không ngờ “đống đất” này khá cao, đường lên núi còn hẹp nữa. Bạch Hiểu
Nguyệt nhấc váy lên để lộ hai chiếc giày thêu hoa màu trắng như tuyết,
nhảy lên núi, trông chẳng khác gì một chú thỏ.
Sách La Định ở phía sau suýt phì cười, hỏi: “Này, nàng định cứ nhảy như thế lên núi à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng trên bậc thang thứ ba, quay đầu lại mới cao bằng Sách La Định, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao?”.
“Ta nói, nàng nhảy như vậy mất bao lâu?”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngửa mặt lên nghĩ một lúc: “Một, hai canh giờ thôi”.
Sách La Định mở to mắt: “Leo hết núi này mà mất đến một, hai canh giờ á? Hay là tìm mấy người khiêng kiệu khiêng nàng lên”. Bạch Hiểu Nguyệt chưa
đáp đã thấy Sách La Định chỉ con đường đất ở phía sau nàng: “Cái váy của nàng, lên núi sẽ bị dính đầy đất cho mà xem”.
Bạch Hiểu Nguyệt bĩu môi, cúi đầu nhìn váy: “Đắt lắm đấy!”.
Sách La Định nhảy một bước vọt lên trước nàng một bậc thang, khom lưng, tiện tay bắt Tuấn Tuấn đang muốn chạy lên núi.
“Làm gì đấy?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu.
“Ta cõng nàng lên là được”. Sách La Định quay đầu lại nhìn nàng: “Chỉ một
lát là tới thôi, đi kiểu của nàng thì tối mới đến nơi”.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng sau Sách La Định, khóe miệng đã sớm cong lên, nhưng nàng
vẫn rất bình tĩnh, quay mặt đi: “Không thèm, đừng hòng lợi dụng nhé”.
Sách La Định há miệng, quay đầu nhìn nàng: “Ta cõng nàng là để nàng ôm ta, ta mới thiệt hơn chứ…”.
Bạch Hiểu Nguyệt ghé lại gần hơn: “Ta nặng đấy!”.
Sách La Định nhìn trời: “Nàng có nặng bằng con heo nái sắp sinh ở quân doanh không?”.
Bạch Hiểu Nguyệt đạp vào cẳng hắn một cái: “Ngươi nói lung tung gì đấy!”.
“Nhanh lên”. Sách La Định giục: “Còn chành chọe nữa thì trời tối luôn đấy”.
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, vịn vào vai Sách La Định nhảy phốc lên, ôm cổ
hắn, cúi đầu thấy hắn một tay cầm đồ ăn, một tay ôm Tuấn Tuấn, bèn đưa
tay ra, nói: “Đưa đồ cho ta”.
Sách La Định liền đưa hộp đồ ăn
cùng cái giỏ cho Bạch Hiểu Nguyệt. Nàng cầm lấy, Sách La Định vòng tay
ra sau giữ nàng, tung người một cái… thoăn thoắt nhảy lên núi. Bạch Hiểu Nguyệt bất giác ôm chặt Sách La Định, lúc này nàng cũng chẳng còn rảnh
rỗi để quan tâm chuyện lợi dụng kia nữa, nhanh quá! Không ôm chặt sẽ ngã xuống mất.
Sách La Định chạy như điên lên núi, chưa tới nửa canh giờ đã tới nơi, hắn đặt Tuấn Tuấn xuống, quay đầu nhìn Bạch Hiểu
Nguyệt, nhịp thở vẫn ổn định: “Đến rồi”.
Bạch Hiểu Nguyệt sợ đến
xanh mặt, ôm thật chặt Sách La Định, hắn chạy quá nhanh khiến cho ruột
gan nàng cũng nhộn nhạo, chỉ lo chẳng may ngã xuống sẽ toi mạng.
Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng lên liền thấy Sách La Định đang quay đầu lại nhìn
mình, ánh mắt có đôi chút bỡn cợt. Nàng biết ngay hắn cố tình giở trò,
nhanh chóng phủi sạch quần áo, lấy gương ra sửa lại tóc. Sách La Định
quay đầu nhìn về phía ngôi miếu đằng xa, hơi ngẩn người.
Bạch Hiểu Nguyệt đang sửa lại tóc thì nghe thấy Sách La Định nghi hoặc hỏi: “Đây chính là miếu Tử Ngọ sao?”.
“Ừm, ngươi chưa từng đến đây sao?”. Nàng cất gương đi, xách giỏ chuẩn bị vào miếu bái Phật.
“Đúng là ta chưa tới bao giờ… Nhưng ta chưa từng nghe nói Tử Ngọ là ngôi miếu hoang”. Sách La Định nói câu này khiến Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn miếu Tử Ngọ ở đằng xa… vừa nhìn đã ngây người ra.
Miếu Tử Ngọ khói hương nghi ngút nay lại trở nên tiêu điều đổ nát, ngay cả
cửa miếu cũng sụp đổ, tường xám đen như bị thiêu, tường bao quanh miếu
đã sụp hơn nửa, còn bám một lớp bụi dày, cây cối trong miếu cũng đổ ngả
đổ nghiêng. Đây đâu còn là ngôi miếu Tử Ngọ mà Bạch Hiểu Nguyệt quen
thuộc trước kia, trông nó không khác gì những ngôi miếu đổ nát nơi núi
rừng hoang vắng.
“Hả?”. Bạch Hiểu Nguyệt kinh ngạc há hốc miệng: “Sao lại như vậy?”.
Nàng định chạy lên phía trước xem thì bị Sách La Định kéo về phía sau. Lại
thấy Tuấn Tuấn đứng trước bọn họ lúc này đã nhe răng uốn lưng, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn đen ngòm của ngôi miếu đổ nát kia, cứ như bên
trong có quái vật gì vậy.
Ở cổng miếu Tử Ngọ, Sách La Định dùng mũi chân cọ cọ Tuấn Tuấn đang muốn thể hiện mình ở phía trước: “Này, tránh ra chút đi”.
Tuấn Tuấn quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi vọt sang bên cạnh. Sách La Định muốn vào trong ngôi miếu đổ nát xem xét một lượt, nhưng Bạch Hiểu
Nguyệt kéo hắn lại: “Ngươi định làm gì?”.
“Vào miếu bái thần”. Sách La Định nhướng mày.
“Hình như bên trong có cái gì đó”. Bạch Hiểu Nguyệt hoài nghi.
“Sợ gì chứ, cho dù có một con gấu thì ta cũng sẽ thịt nó rồi làm cho nàng
cái áo khoác”. Hắn nói xong, cứ thế nghênh ngang đi lên trước.
Bạch Hiểu Nguyệt theo sát phía sau hắn, trái tim nhỏ bé cũng đang kêu gào: Ôi thật đẹp trai và khí phách!
Đi tới cổng miếu, không nghe thấy có tiếng gấu kêu, cũng chẳng có tiếng
mãnh thú, nhưng lại có mùi thơm. Bạch Hiểu Nguyệt thấy Tuấn Tuấn núp ở
phía sau, cọ đầu vào chân mình lo lắng nhìn vào trong miếu. Sách La Định ngửi ngửi, đột nhiên vỗ tay một cái: “A!”.
Bạch Hiểu Nguyệt bị
hắn dọa cho sợ run, Tuấn Tuấn thì xoay người bỏ chạy. Nàng kéo đuôi Tuấn Tuấn lại, quay sang hỏi Sách La Định: “Ngươi ‘A’ cái gì chứ, ta bị
ngươi dọa sợ gần chết”.
Sách La Định cười: “Bên trong đang nấu thịt chó”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp mắt mấy cái, lập tức ngồi xuống ôm Tuấn Tuấn, liếc mắt nhìn Sách La Định. Sách La Định dở khóc dở cười: “Người ta muốn ăn thịt chó thì cũng không ăn thịt chó săn chân dài như thế này đâu, toàn xương với da thôi”. Hắn nói rồi đi vào miếu.
Trong miếu không một bóng người, trông cảnh miếu như đã gặp phải đoàn trộm cướp hoặc bị nước lũ
san bằng vậy, trong miếu ngoài tượng Phật và bàn ghế lộn xộn tích đầy
bụi ra thì chỉ có một đống lửa ở ngay giữa miếu, trên đống lửa có treo
một cái nồi, bên trong nồi đang nấu thứ gì đó sôi sùng sục, tỏa hương
thơm nức.
Sách La Định mở nắp nồi ra ngửi ngửi, lập tức đi đến
bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt: “Thêm chút hành nữa là có ngay món thịt chó
thượng hạng, chúng ta chia nhau nhé?”.
“Biến!”. Bạch Hiểu Nguyệt lườm hắn: “Ta không ăn thịt chó, ngươi cũng không được ăn”.
“Nấu xong rồi mà, không ăn thì phí”. Sách La Định tìm đũa thì bị Bạch Hiểu
Nguyệt kéo lại: “Không rõ đồ thế nào mà ngươi cũng dám ăn, cẩn thận
trúng độc toi mạng đấy”.
Bạch Hiểu Nguyệt còn đang nói thì đột
nhiên nghe thấy tiếng khóc ở phía sau miếu, nghe cứ như tiếng gào khóc
của một gã đàn ông nào đó. Nàng giật mình sợ hãi, lập tức ôm chặt cánh
tay của Sách La Định.
Sách La Định cảm thấy rất thú vị, nha đầu
này hóa ra lại gan thỏ đế, vậy mà bình thường ở thư viện thì ngông
nghênh quá mức. Hắn kéo theo Bạch Hiểu Nguyệt có chết cũng không chịu
buông tay mình ra vượt qua những bức tượng Phật ngả nghiêng, đi ra phía
sau Phật đường… lại nhìn thấy một cái sân tan hoang. Có một lão hoà
thượng quần áo tả tơi, mặt đầy bụi đất đang ngồi trên mặt đất than khóc, trông có vẻ rất đau lòng.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thật kỹ, kinh ngạc kêu lên: “Tịnh Viễn phương trượng?!”.
Sách La Định nghe xong thấy là lạ - Hòa thượng điên này mà là phương trượng?
Bạch Hiểu Nguyệt vội chạy đến đỡ lão hòa thượng kia dậy: “Phương trượng?”.
Lão hòa thượng vẫn đang khóc, quay đầu nhìn nàng một cái, đột nhiên nở nụ
cười, khuôn mặt bẩn thỉu, đưa tay định bóp cổ nàng. Sách La Định kéo
Bạch Hiểu Nguyệt sang một bên, ngăn lão hòa thượng lại. Lão hòa thượng
vừa khóc vừa cười, lại ném thứ trong tay vào Sách La Định. Sách La Định
phủi tay áo, thấy toàn là hành.
Nhìn những khúc hành nhỏ dính
trên người, Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhau - Chẳng lẽ nồi
thịt chó kia là do lão hòa thượng này nấu sao?
Lão hòa thượng kia phát điên xong liền chạy đến Phật đường ở phía trước, Bạch Hiểu Nguyệt
và Sách La Định đi theo, lại nhìn thấy lão hòa thượng ngồi bên nồi, cầm
bát đũa bắt đầu ăn thịt chó, còn lôi một hồ lô rượu bên hông ra uống,
mùi rượu rất nồng.
Sách La Định nhướng mày tỏ ý tán thưởng: “Lão
hòa thượng này rất biết hưởng thụ đấy, Thiêu Đao Tử(42) rất hợp với thịt chó, nhưng thời tiết này mà ăn thịt chó liệu có bị bốc hỏa không?”.
(42) Tên một loại rượu của Trung Quốc.
Bạch Hiểu Nguyệt tức giận, đẩy hắn một cái: “Ngươi tỉnh lại đi, đây là Tịnh
Viễn phương trượng, trụ trì của miếu Tử Ngọ, cao tăng đắc đạo đấy!”.
Sách La Định chỉ hòa thượng đang nhồm nhoàm nhai thịt chó: “Đây là cao tăng? Là hòa thượng rượu thịt thì có!”.
Bạch Hiểu Nguyệt rất đau lòng, miếu Tử Ngọ này hoang tàn đổ nát quá chừng,
cứ như đã gặp phải kiếp nạn gì vậy. Tịnh Viễn phương trượng vốn ôn hòa
thông tuệ, nhã nhặn với mọi người, trước đây mỗi lần đến miếu Tử Ngọ,
nàng đều đánh cờ, nói chuyện với ông ấy… Lão hòa thượng này kiến thức
uyên thâm, tinh thông Phật pháp, mỗi lần được trò chuyện cùng lão hòa
thượng, nàng đều ngộ ra rất nhiều điều, cho nên nàng rất kính trọng ông
ấy, nàng thực sự không thể hiểu nổi tại sao cao tăng như vậy lại trở
thành hòa thượng điên thế kia, còn uống rượu, ăn thịt chó nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt rất muốn đến hỏi Tịnh Viễn phương trượng xem đã xảy ra
chuyện gì, nhưng hòa thượng kia ăn xong liền chạy đến một góc của Phật
đường, gối đầu lên cái đệm cói mà ngủ.
Bạch Hiểu Nguyệt gọi mãi
lão hòa thượng cũng không tỉnh, lại ủ rũ cúi đầu đi ra, thấy Sách La
Định ngồi chồm hổm bên cạnh cái nồi kia uống rượu, ăn thịt chó.
Nàng tức giận, hung hăng đẩy hắn một cái.
Sách La Định bị nàng đẩy cho nghiêng người cũng không giận, ngẩng đầu nhìn:
“Lão hòa thượng này bị điên rồi, nàng xả giận vào ta cũng không có ích
gì đâu, đi thôi, đến chỗ khác xin bùa thi vậy”.
“Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, hay là chúng ta đi báo quan?”, Bạch Hiểu Nguyệt nghiêm túc hỏi.
“Ta là quan đây”. Sách La Định chỉ mũi mình: “Còn nữa, nàng báo quan rồi
thì sao? Hòa thượng ăn thịt chó đâu có phạm pháp”. Nói xong, hắn bèn
đứng lên, kéo Bạch Hiểu Nguyệt: “Đi thôi, nàng thấy đấy, trời sắp tối
rồi”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn ra ngoài miếu, quả nhiên thấy mây đen đầy trời, nhưng nàng vẫn không yên tâm về lão hòa thượng: “Đưa ông ấy
về để đại phu kiểm tra xem thế nào nhé?”.
“Ông ấy điên điên khùng khùng như vậy mà vẫn muốn đưa về?”. Sách La Định kéo Bạch Hiểu Nguyệt:
“Ông ấy như vậy chẳng phải rất tự do tự tại sao? Ăn thịt dù sao cũng tốt hơn là gặm vỏ cây, đúng không?”. Sách La Định nói xong, cứ thế kéo nàng rời đi.
Trước khi ra đến cửa miếu, Sách La Định quay đầu nhìn
góc Phật đường, lão hòa thượng kia đang ngoẹo đầu ngủ chẳng hiểu sao lại mở mắt nhìn hắn.
Bạch Hiểu Nguyệt lúc đi thì khí thế bừng bừng, nhưng đến lúc về lại rầu rĩ vô cùng.
Sách La Định cùng nàng xuống núi, đi một lúc, Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu
lên, phát hiện ra bọn họ không đi đường xuống núi, mà chẳng biết đã đi
vào sâu trong khu rừng ở rìa núi từ lúc nào.
Nàng hỏi Sách La Định: “Đi đâu vậy?”.
Sách La Định ngẫm nghĩ: “Đi dạo”.
“Đi dạo?”. Bạch Hiểu Nguyệt nheo mắt: “Ngươi cũng thảnh thơi quá nhỉ, ban nãy còn nói trời sắp tối rồi mà”.
“Trời tối mới tốt chứ”. Sách La Định cợt nhả: “Cô nam quả nữ ở nơi núi rừng hoang dã, rất thú vị!”.
Bạch Hiểu Nguyệt đạp vào chân Sách La Định, để lại một dấu giày đen trên đó.
“Đùa thôi mà, sao phải cau mày ủ ê thế”. Sách La Định phủi quần, nhìn thấy
phía trước có một ngôi nhà, liền chỉ chỉ: “Trời sắp mưa rồi, qua đó
tránh đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT