Dương xuân tháng ba, hai bên lối vào dãy núi Tuần Dương thắt đầy lụa đỏ phất phới, trong không khí mang theo mùi hương lãnh tĩnh.

Đại quy mặc lụa đỏ, từ cổ đến mai đều bao chặt kín, chỉ còn lại cái đầu ở bên ngoài, trên đuôi thắt hai sợi lưu tô màu đỏ. Lưu tô nhẹ lay động, tuy đẹp đó, nhưng đuôi bị quấn khó chịu, nó không thoải mái cọ cọ chân, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm nó.

Trên mặt trái của Văn Kinh đeo nửa cái mặt nạ tử kim, mũ trùm nhung đen, trường bào màu đỏ chạm đất, tô điểm cho gương mặt phải tú lệ mê người, các đệ tử xung quanh không khỏi nhìn thêm vài cái, thầm nghĩ: Tân chưởng môn này bình thường xấu xí đến mức người ta không dám nhìn thẳng, không ngờ khi che đi nửa mặt bị hủy dung, lại là một thiếu niên thanh tú như thế.

Chưởng môn nghênh thân là đại sự nghìn đời, lại khiến Hằng Dương Cung đến quy thuận, có thể nói là song hỉ lâm môn. Mấy năm nay Quân Diễn Chi có ân với các môn các phái, hắn quy thuận Thanh Hư kiếm tông có ý nghĩa trọng đại, hôn lễ do Vân Khê trưởng lão đích thân chủ trì, để Lục Trường Khanh dẫn tất cả đệ tử trúc cơ của Thanh Hư kiếm tông xếp hàng trên núi, nghênh đón phong chủ Hồng Tú phong tương lai!

Văn Kinh trầm ổn nhìn phương xa, hơi nhíu mày: “Sao còn chưa đến?”

Phù rể Quy Tâm Bích không nhanh không chậm nói: “Gấp cái gì, hắn còn có thể chạy sao?”

“Trong túi nhỏ này có gì vậy?” Quy Tâm Bích tò mò nhìn cậu.

“Không liên quan đến huynh.” Văn Kinh thấp giọng dặn dò: “Tối nay nhớ phải chuốc rượu Quân sư huynh, cứ thoải mái mà chuốc, chuốc say huynh ấy, biết chưa?”

Quy Tâm Bích cười nói: “Vâng, chưởng môn.”

Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng phượng hót, một con chim lớn đỏ lửa mang theo ngọn tháp cao, duỗi đôi cánh mười mấy trượng nghênh gió mà đến. Bên cạnh cự điểu có trăm người vây quanh, người dẫn đầu mặc y sam màu đỏ sậm, gương mặt lãnh khốc, chính là Hạ Linh đã đi trước nghênh thân.

Văn Kinh vui vẻ, sư huynh đến rồi!

Quân Diễn Chi chậm rãi nhảy từ ngọn tháp cao ra, tóc dài màu mực chạm eo, gương mặt ôn nhuận như ngọc đạm nhiên ôn hòa, thân hình thon dài ẩn dưới bộ áo cưới, mặc cái gì cũng thể hiện mấy phần cao nhã.

Lục Trường Khanh ở cạnh cậu nói: “Đi đón Quân Diễn Chi vào đi.”

Văn Kinh không nói một lời, trầm tĩnh bay lên đón, khóe môi nhịn không được nở một nụ cười.

Cuối cùng đã đón được Quân sư huynh vào cửa rồi!



Trong Thanh Hư đại điện bày một trăm năm mươi bàn rượu, yến tiệc linh đình, tiếng cười tiếng nói. Quân Diễn Chi là nam tử, quy củ cưới hỏi đương nhiên khác bình thường, Quy Tâm Bích dẫn mọi người luân phiên kính rượu hắn, ý đồ muốn chuốc say hắn.

Tiếc là tửu lượng của Quân Diễn Chi dường như sâu không thấy đáy, người Quy Tâm Bích dẫn đến đã say ngã hết mười mấy tên, nhưng Quân Diễn Chi chỉ là hơi đỏ mặt một chút, con ngươi thì trong vắt, không có một chút hơi men nào.

Văn Kinh sờ túi nhỏ trên eo, sắc mặt hơi trầm, thầm nghĩ không ra đòn sát thủ thì không xong. Đây là bí dược cậu mua được ở hội đấu giá chợ đen, theo người đó nói, bất kể tu vi cao thế nào, định lực ra sao, chỉ cần nuốt vào bụng, cho dù là thiên tiên thanh lãnh cũng có thể hóa thân thành người uốn dẻo, toàn thân mềm nhũn không thể kháng cự, mặc người muốn làm gì thì làm.

Cậu rót một ly rượu, không chút dấu tích bỏ đan dược vào trong rượu, nhẹ lắc. Quả nhiên, đan dược lập tức tan ra, vô sắc vô vị, một chút cũng không thể khiến người ta cảm giác được sự tồn tại của nó.

Văn Kinh cười lại chỗ Quân Diễn Chi, nâng ly rượu nói: “Sư huynh, huynh dùng thân phận nam nhi ủy khuất gả cho đệ, lòng đệ rất cảm kích, muốn kính huynh một ly.”

Mắt Quân Diễn Chi khẽ động, nhìn Văn Kinh một lát, nhận ly rượu trong tay cậu, nhàn nhạt cười nói: “Rượu đệ cho huynh, đương nhiên huynh phải uống không sót một giọt.”

Dứt lời, hắn ngửa đầu, uống cạn ly rượu.

Văn Kinh cắn răng, trái tim treo cao cuối cùng cũng buông xuống.

Quân Diễn Chi uống được một nửa thì lui xuống, Văn Kinh nhìn cước bộ phù phiếm của hắn, biết dược tính đã bắt đầu phát tác. Hiện tại cậu vẫn chưa thể đi, đợi thêm một chút nữa, còn phải đợi thêm một chút nữa…



Văn Nhân Mộ đứng trên vách núi cạnh đại điện, sau lưng là hỉ khí náo nhiệt. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không cảm thấy chút khoái ý nào, tâm trạng càng thêm sa sút. Văn Kinh lên làm chưởng môn, Quân Diễn Chi được rửa sạch oan tình, sau khi so sánh, hắn tự nhiên lại trở thành tiểu nhân cáo mật.

Thẻ ngọc năm đó Du Tự đưa cho hắn cũng bị hắn làm mất, Dung Huyên thì luôn bế quan, lâu lắm rồi không gặp mặt….

Tóm lại, đời này hắn chính là một kẻ thất bại từ đầu đến chân.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một người chậm rãi đến gần hắn. Văn Nhân Mộ không ngẩng đầu nhìn người đó, dự định quay người bỏ đi, lại nghe một giọng nữ tử nói: “Văn Nhân sư huynh, đã lâu không gặp.”

Văn Nhân Mộ ngẩng ra, cảm xúc trào dâng đầy ngực, lập tức trấn định chỉnh lý tóc. Ngoài mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc mở miệng âm thanh lại hơi biến điệu: “Dung sư muội, đã lâu không gặp. Muội xuất quan khi nào?”

“Tối qua vừa xuất quan.”

Văn Nhân Mộ điều chỉnh lại giọng nói: “Dường như đã trúc cơ rồi, đáng chúc mừng.”

Nữ tử cầm một nhánh linh thảo màu lam nhạt, rất lâu không nói gì, ngay lúc Văn Nhân Mộ không biết phải làm sao mới tốt, nàng lại mở miệng: “Lần này có thể lên trúc cơ, còn phải đa tạ Văn Nhân sư huynh.”

Văn Nhân Mộ ngây ra: “Cảm ơn huynh?”

Dung Huyên nói: “Muội bế quan mấy năm không thể trúc cơ, khi nản lòng thoái chí tiến vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh có vị chân tiên đắc đạo nói với muội, tư chất của muội vốn không thể trúc cơ, nhưng vì huynh đã thay muội nhờ ngài giúp đỡ, ngài lại thiếu nợ huynh một ân tình, nên mới giúp muội một lần. Lúc đó một dòng linh khí chảy tràn toàn thân, lúc muội tỉnh lại, đã vào kỳ trúc cơ.”

Văn Nhân Mộ nhắm mắt lại, nhịn không được vui mừng như điên. Người giúp đỡ hắn đó tất nhiên là Du Tự!

Dung Huyên lại nói: “Hôm qua muội nghe được những chuyện của huynh mấy năm nay, nghe nói… hôn sự của huynh và Quý Khả Tình đã hủy rồi?”

Văn Nhân Mộ thấp giọng nói: “… Không sai.”

Hai người đều trầm mặc một lúc.

Dung Huyên lại nói: “Sư tôn muội nghe nói Đoàn phong chủ đang muốn đi tìm linh thảo ngàn năm, mấy hôm trước ngài có được một gốc, bảo muội xem như lễ vật thành thân đem tặng, huynh có muốn cùng đi với muội không?”

Giọng Văn Nhân Mộ khẽ run, cười đáp: “Được, chúng ta cùng đi. Là linh thảo gì vậy?”

“Ngàn năm phục sinh thảo.”

Hai người một trước một sau đi trên núi, Văn Nhân Mộ không dám hành động tùy tiện, chỉ nhè nhẹ nói cười với nàng. Cuối cùng, hai người đến trước cửa phong chủ, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, trong phòng tối đen.

“Cứ đặt linh thảo này ở trước cửa đi.” Dung Huyên cười nói: “Không ai dám trộm đồ trước cửa Đoàn phong chủ.”

Văn Nhân Mộ cười đáp: “Cũng tốt.”

Hai người đặt linh thảo xuống, nói nói cười cười đi về trong sắc đêm.

Linh thảo đó nhẹ lay động trong gió đệm, trên lá đột nhiên sinh ra mấy giọt sương, chậm rãi trượt trên thân hoa.



Đêm khuya, Văn Kinh lặng lẽ bỏ trốn khỏi bàn rượu, hỏa tốc chạy về phòng mình.

Sau khi uống dược vật này một canh giờ, chính là lúc Quân Diễn Chi mềm yếu vô lực nhất, dễ cho cậu muốn gì làm nấy nhất. Kỳ thật, nếu không phải hành vi của Quân Diễn Chi một năm nay quái dị như thế, cậu cũng không cần phải ra hạ sách này…

Đại quy hiện tại đã được Liễu Thiên Mạch chăm sóc, trong phòng chỉ còn Quân Diễn Chi.

Văn Kinh đứng trước cửa, nghe trong phòng có tiếng thở dốc thô nặng, tim đập thình thịch.

Cậu hít sâu một cái bước vào, đóng cửa sau lưng lại, vung tay lập một tầng kết giới: “… Quân sư huynh?”

“… Sư đệ, đệ cho huynh uống cái gì?”

Giọng nói khàn khàn thấp trầm xuyên vào lỗ tai Văn Kinh, làm toàn thân cậu cứng đờ đổ mồ hôi. Cậu nhẹ đi tới trước giường: “Sư huynh, huynh đừng lo lắng…”

“Không phải, tối nay huynh hơi khó nén.”

Văn Kinh cúi đầu sờ đôi môi nóng bỏng của hắn: “Vậy thì đừng nhịn…”

“Đệ không biết, ý của huynh là…”

Văn Kinh nhẹ kéo y phục hắn, chậm rãi sờ lên làn da trơn mịn săn chắc của hắn: “Không quan hệ, nhịn không được thì đừng nhịn…”

“Đệ không hiểu…” Quân Diễn Chi nhắm mắt lại cắn răng: “Nếu đã thế, huynh sẽ không khách sáo nữa…”

Vừa dứt lời, làn da dưới tay Văn Kinh nhanh chóng biến đổi, cảm xúc se lạnh truyền lên, nhìn kỹ lại, đã biến thành da rắn màu xanh nhạt. Văn Kinh nhìn Quân Diễn Chi đang biến hóa toàn thân: “Quân sư huynh, huynh…”

Mãng xà cự đại nhanh chóng tỉnh táo lại, khoanh người nâng đầu cao cao trên giường, cúi nhìn cậu. Nửa người dưới Quân Diễn Chi đã hoàn toàn biến thành đuôi rắn, khàn giọng quấn lấy cậu: “Sư đệ, rốt cuộc đệ cho huynh uống cái gì…”

“Đệ đã cho huynh uống…”

Lớp da ngoài ở chóp đuôi rắn đột nhiên nổi lên, một vật cứng to lớn mang gai nhọn lập tức lộ ra.

Văn Kinh sửng sốt, hoảng loạn kêu: “A… Không! Không không…”

Không phải nói là toàn thân tê dại, mặc người muốn gì làm nấy sao! Hiện tại cứng như vậy là sao!

Người cậu run như cái sàng, hốt hoảng nhắm cửa bỏ chạy, còn chưa đến cửa, phần eo đã bị siết chặt, bị một cái đuôi rắn to lớn vây lấy.

Có thứ gì đó cứng ngắc lập tức đỉnh lên.

Giọng Văn Kinh mang theo âm khóc: “Sư huynh, đệ không chơi nhân thú! Thật sự không chơi nhân thú! Quân Diễn Chi, huynh buông ta ra… ta cảnh cáo huynh… huynh dám… a… ưm ưm… Quân Diễn Chi!”

Cự mãng khó thể khống chế cọ cọ vai cậu, phát ra tiếng “xì xì”, liều mạng đem thứ đó nhét vào giữa hai đùi cậu.

Văn Kinh khóc không ra nước mắt, bị cự mãng quấn chặt nằm sấp trên giường.

“Quân Diễn Chi… huynh đợi đó, ta quyết không xong với huynh…”

Hoàn chính văn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play