Hai người chạy suốt một ngày đường về hướng Thanh Hư kiếm tông.
Tối, hai người tìm một vùng cỏ mềm mại trong rừng nghỉ ngơi chốc lát. Quân
Diễn Chi vét vạt áo lên, trầm tĩnh cao nhã ngồi xuống, lại thấy Văn Kinh rầu rĩ không nói gì, hình như có rất nhiều tâm sự, bèn bâng quơ hỏi:
“Cúi đầu không lên tiếng, đang nghĩ gì?”
Văn Kinh ngẩng đầu nhìn
hắn: “Không có… Quân sư huynh, huynh đã biết đệ là người từ dị thế đến,
còn biết đệ từng xem quyển sách [Chúng Sinh Chi Kiếp], sao chẳng để ý
chút nào vậy?”
Quân Diễn Chi cân nhắc hồi lâu: “Đệ còn nhớ lần đại quy chết rồi sống lại không?”
“Nhớ.” Chính vì đại quy chết, hai người mới quyết liệt, cậu mới suýt nữa bức
Quân Diễn Chi bước lên tuyệt lộ, làm sao mà không nhớ?
“Đệ có biết, thuật pháp chết rồi sống lại, không tồn tại ở hạ linh giới chứ?”
Văn Kinh: “Không tồn tại?”
“Tu tiên tu đạo giả, đời này chỉ có một mục đích, chính là khám phá bí mật
sinh tử, từ đó trường sinh bất lão. Vì thế, thuật chết rồi phục sinh là
đi nghịch thiên, cho dù ở thượng linh giới cũng không ai biết nó.”
“Vậy đại quy là chuyện gì nữa? Lúc đó không những Văn Nhân Mộ, mà ngay cả
đại sư huynh và nhị sư huynh cũng tận mắt thấy, đại quy bị sư phụ phát
cuồng bất cẩn giết chết.”
“Chỉ có một loại người hiểu thuật chết rồi phục sinh.”
“Người gì?”
Quân Diễn Chi nhàn nhạt nhìn cậu một cái: “Chân tiên.”
“… Chân tiên?” Văn Kinh nhẹ giọng lặp lại, còn hơi lờ mờ: “Huynh là nói
chân tiên độ kiếp tu được chính quả, phi thăng thiên giới?”
Quân
Diễn Chi quay đầu đi không nhìn Văn Kinh nữa, giọng thấp khàn: “Nếu có
một chân tiên muốn dẫn đệ phi thăng, đệ có muốn đi theo hắn không?”
“Ai là chân tiên?”
Ngữ khí Quân Diễn Chi đã có hơi bất thiện: “Đệ quản ai là chân tiên làm gì? Lẽ nào đệ thật muốn đi theo hắn?”
Văn Kinh ngớ người: “Chân tiên đó có giao tình gì với đệ, tại sao muốn dẫn đệ đi?”
Mắt thấy sắc mặt Quân Diễn Chi lại xanh hơn, trên huyệt thái dương có mấy
đường gân xanh cộm lên, Văn Kinh vội nói: “Đệ không đi đâu hết, đệ chỉ
là hiếu kỳ muốn hỏi thôi.”
Quân Diễn Chi chậm rãi nói: “Kiếp
trước của đệ ngắn ngủi như bèo, chỉ sợ không phải là nguyên thân của đệ. Sau khi đệ đến hạ linh giới, thân thể có từng xuất hiện đấu hiệu khó
chịu, ly hồn?”
“Chưa từng.”
“Huynh đoán, e rằng quyển [Chúng Sinh Chi Kiếp] đó không phải là tiểu thuyết như đệ nói, mà là thiên thư giấu đầu hở đuôi.”
Văn Kinh chỉ cảm thấy từng viên đạn nổ trong đầu mình, khuấy trộn nhận thức mười mấy năm của cậu thành một đống bùi nhùi: “Thiên thư?”
“Thiên thư vạch trước chuyện tương lai, lại không thể miêu tả tận tường toàn
bộ.” Quân Diễn Chi trầm giọng, nhẹ than: “Có lẽ đệ căn bản chính là
người của tu chân giới, năm đó vì sự cố mà bị lưu đày đến thế tục giới.
Có người muốn đón đệ về.”
Văn Kinh hoàn toàn hồ đồ: “Nếu đã thế,
lại cho đệ xem một quyển sách trần thuật không đủ làm gì? Vì để đệ hiểu
lầm huynh là người tốt?”
Quân Diễn Chi cúi đầu, chậm rãi nói: “Đệ còn chưa hiểu sao? Tất cả của tất cả, đều là vì để đệ chính tay giết huynh.”
Trước để Văn Kinh sùng bái hắn cực điểm, lại dẫn dụ cậu phát hiện thân phận
ma tu của hắn, lúc đó toàn bộ thế giới quan của Văn Kinh sụp đổ, đối với hắn chỉ còn đau lòng thất vọng, lúc này, lại đưa Túc Tâm kiếm cho Văn
Kinh, bảo cậu sát ác trừ ma mới là chính đạo. Tiếp theo, hãm hại Quân
Diễn Chi giết Hạ Linh, Mạc Thiếu Ngôn, Đoàn Hiên, suýt hại chết Liễu
Thiên Mạch, đại quy.
Tinh thần Văn Kinh chịu giày vò cực độ, trong lúc điên cuồng chưa hẳn sẽ không làm ra chuyện cực đoan…
Du Tự bày ra thế cục này, đúng là đủ ác độc.
Văn Kinh khó hiểu nói: “Nếu muốn để đệ giết huynh, tại sao ngay từ đầu không cho đệ biết, huynh chính là ma…”
Nói được một nửa, Văn Kinh ngậm miệng lại như đã hiểu. Cái này không phải
đã rõ rồi sao? Nếu Văn Kinh xem đại kết cục rồi mới đến thế giới này,
tất nhiên sẽ mang lòng phòng bị với Quân Diễn Chi.
Quân Diễn Chi
đa nghi cẩn thận, làm sao sẽ không nhìn ra sơ hở của cậu? Lúc đó đừng
nói là giết Quân Diễn Chi, cũng đừng nói khiến hắn nảy sinh cảm tình,
trực tiếp giết chết cậu đem chôn cũng không chừng.
“Tại sao muốn đệ giết huynh? Lẽ nào chân tiên chính là…”
Quân Diễn Chi cúi đầu: “Đừng nghĩ nữa, tóm lại tất cả đều đã qua rồi.”
Văn Kinh lập tức cảm thấy hổ thẹn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đệ không biết
hai ta rốt cuộc đã đắc tội ai, lại sắp đặt cạm bẫy này, muốn đệ đích
thân giết huynh…”
Quân Diễn Chi không nói gì, lại nhẹ giọng thở dài.
“Sư huynh…” Văn Kinh hoảng loạn kéo ống tay áo hắn.
“Hạ Linh nói, đệ từng nói với hắn, nói đệ yêu huynh.” Quân Diễn Chi quay đầu ngẩn ngơ nhìn cậu: “Thật có chuyện này sao?”
Văn Kinh dại ra, trước giờ cậu sẽ không nói mấy lời mật ngọt như thế, nhưng thần sắc Quân Diễn Chi mong chờ thế kia, dường như nếu nghe cậu phủ
nhận thì sẽ thương tâm tuyệt vọng, cậu cũng không dám nói không phải,
đành gồng mình đáp: “Có, có chuyện này.”
Sắc mặt Quân Diễn Chi
dịu đi, kéo cậu vào lòng, lại như bức rức không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành dán lên hôn, nghẹn ngào: “Sư đệ, đệ, toàn thân đệ từ trên
xuống dưới huynh đều thích…”
… Giữa thanh thiên bạch nhật, nói cái gì đây hả?
Hai người ôm nhau hôn trên bãi cỏ.
Chỗ hai người nghỉ ẩn mật, gió đêm mát dịu thoải mái, Văn Kinh vốn cho rằng Quân Diễn Chi muốn nhân thế đè lên, không ngờ hắn chỉ cúi đầu hôn, ngay cả tay cũng chỉ đặt ở trên hõm cổ cậu, không làm bậy. Hai người càng
hôn càng kịch liệt, hô hấp gấp rút, Văn Kinh đã có chút chống không nổi, tay Quân Diễn Chi hơi đè xuống, nhưng vẫn không có động tác tiếp theo.
Cuối cùng, Quân Diễn Chi buông Văn Kinh ra, cúi đầu không nhìn cậu, ngữ khí
bình thản: “Đệ nghỉ ngơi đi, huynh phải tu luyện một chút.”
Văn Kinh nóng mặt đến tận gân cổ: “Ừm.”
Hôm nay Quân sư huynh hơi kỳ lạ nha, cậu muốn.
Văn Kinh ngưng thần điều chỉnh hô hấp mấy phút, hơi nóng trong người dần
tản đi, phản ứng dưới khố cũng biến mất. Quân Diễn Chi nhắm hai mắt đả
tọa, không biết đang tu luyện cái gì, mấy sợi tóc dài rũ trên gương mặt
thanh hoa tuyệt sắc, vạt áo phất phới theo gió. Văn Kinh ôm hai gối ngây ngốc nhìn hắn, bất tri bất giác, hai canh giờ chậm rãi trôi qua.
Hôm sau, hai người tiếp tục lên đường.Quân Diễn Chi nghiền ngẫm hỏi: “Trong Thanh Hư kiếm tông, đệ hoài nghi ai nhất?”
Văn Kinh ôm đại quy trong lòng, đang trêu chọc cho nó hứng gió thoáng khí,
nghe Quân Diễn Chi hỏi, ngẫm một lúc mới đáp: “Gần đây đệ đã hồi tưởng
lại một lượt giá trị nhân phẩm của những người trong Thanh Hư kiếm tông
mà đệ nhớ, cảm thấy có vài người khá khả nghi.”
“Nói ra nghe thử.”
“Giá trị nhân phẩm là cách nhìn của một người đối với bản thân, nói cách khác, có lẽ có thể nói rõ động cơ của người đó.”
“Ừm.”
“Người đầu tiên là Lục Trường Khanh của Thiên Hoành phong, người này đánh giá
bản thân cũng được, nhưng lại một lòng muốn trở nên mạnh mẽ, thống hận
căm ghét ma đạo, không ai bì kịp.”
“Ừm.”
“Người thứ hai,
là Thiệu Quân của Bát Trảm phong, đệ không nhìn ra phẩm hạnh của y có gì không tốt, nhưng y lại cho rằng mình đang ở biên giới hắc hóa, không
biết có phải đang âm thầm làm một vài chuyện không.”
Quân Diễn Chi nhẹ nhíu mày.
“Người thứ ba, là Triệu Ninh Thiên của Hồng Tú phong. Người này hận không thể
phát triển Hồng Tú phong lớn mạnh, ngự trị trên tất cả mọi người, nở mày nở mặt.”
“Còn nữa không?”
“Người thứ tư, là tông chủ Tịch Phóng… tất cả, đều là nghĩ cho Thanh Hư kiếm tông.”
“Chu Cẩn thì sao?”
“Chu Cẩn?” Văn Kinh hồi tưởng một phen, “Hắn chính là một người trung tâm
như nhất, cẩn thận thận trọng, không có chỗ nào kỳ quái…”
Quân
Diễn Chi nhìn đại quy trong lòng Văn Kinh một cái, nhàn nhạt nói: “Hệ
thống của đệ cũng khá thú vị đó, chính là không chịu cho đệ biết chân
tướng của giá trị nhân phẩm.”
“Trước khi biến mất nó nói, thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Nó cũng có vài phần giống với thiên thư, cho đệ biết một điểm, dẫn đệ đi
sai, còn dụ đệ phát hiện thân phận huynh, nhưng không cho đệ biết tất cả sự thật.”
Văn Kinh vô thức vuốt đầu đại quy: “Hệ thống này vẫn
luôn nhắc nhở bảo vệ đệ, không có sai lầm gì lớn. Lẽ nào thật đúng như
nó nói, thiên cơ không thể tiết lộ, có chút khổ tâm?”
Đại quy ngẩn ngơ nhìn Văn Kinh một cái, chậm rãi cọ cọ đầu.
Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói: “Du Tự làm người tùy ý, không có quan niệm thị
phi, nếu ngay từ đầu gã đã nắm chắc tất cả, giăng sẵn cạm bẫy, nói không chừng còn âm thầm áp chế hệ thống của đệ đó.”
Văn Kinh suy tư
một lát nói: “Du Tự này đúng là ngay từ đầu đã biết sự tồn tại của hệ
thống. Lần đầu quen biết gã, giá trị nhân phẩm được hiển thị không phải
là cách nhìn của gã đối với bản thân, mà là gã có thích hợp để làm bạn
hay không. Giá trị nhân phẩm của gã vẫn luôn dao động giữa chính và
phản, đệ không muốn chú ý đến gã cũng khó.”
Mặt Quân Diễn Chi trầm xuống.
Hiện nay hắn thật sự hy vọng, lúc đó một kiếm Văn Kinh đâm hắn là xuất phát
từ tự nguyện, chứ không phải bị người ta dẫn dụ khống chế. Cho dù bị
người giết, hắn cũng hy vọng người đó là Văn Kinh, vậy mà Du Tự lại có
thể khống chế ảnh hưởng đến hành vi của Văn Kinh, luôn cảm thấy địa vị
của Du Tự trong lòng Văn Kinh khá nặng.
“Lúc đó tuy Du Tự từng âm thần dẫn dụ đệ, nhưng đâm một kiếm đó, hiểu lầm huynh, nhẫn tâm muốn
huynh rời khỏi Thanh Hư kiếm tông vẫn là đệ. Đời này đệ vẫn mắc nợ
huynh… biết chưa?”
“Ừm.” Văn Kinh cúi đầu.
“Huynh bất kể Du Tự đã làm gì, huynh chỉ đòi nợ đệ.”
Văn Kinh thầm chua xót: “Được.”
Đời này nhất định sẽ đền bù huynh!
Tối, hai người ngồi trên tảng đá trơn phẳng cạnh bờ sông, Quân Diễn Chi lại
ôm Văn Kinh hôn. Tối nay cảm xúc của Quân Diễn Chi khá là kích động, Văn Kinh bị hôn đến toàn thân máu nóng sôi sục, thân dưới sưng to, thực
chịu không nổi. Quân Diễn Chi chậm chạp chưa có hành động tiếp theo, Văn Kinh cắn môi, rụt rè thò tay ra, lần đầu tiên chủ động thò cánh tay đầy vết phỏng vào cổ áo Quân Diễn Chi.
Hô hấp Quân Diễn Chi trầm đi, túm tay Văn Kinh khàn giọng hỏi: “Muốn làm gì?”
“…”
“Đệ dụ dỗ huynh.”
Văn Kinh không nói ra lời, rốt cuộc là ai đang dụ dỗ ai?
Quân Diễn Chi đè cậu lên tảng đá: “Lá gan càng lúc càng lớn… đừng cho rằng
dụ dỗ một chút là thôi, đệ dụ dỗ huynh bao nhiêu lần, huynh đều nhớ,
tương lai đòi đệ trả lại từng lần.”
“…”
Nụ hôn của Quân
Diễn Chi càng lúc càng sâu, kỹ xảo cao siêu khuấy đảo trong miệng cậu,
tay thì lại vẫn quy củ đè trên vai cậu, không có hành động tùy tiện. Văn Kinh bị hắn dụ dỗ nóng người khó chịu, nhẹ nhàng sờ lên eo hắn, nhỏ
giọng nỉ non: “Sư huynh, có muốn… ừm… cùng tắm không?”
Còn chưa nói xong, miệng đột nhiên bị cắn mạnh, Văn Kinh nhẹ kêu lên.
Quân Diễn Chi chậm rãi ngồi dậy, vô cảm nhìn cậu.
Câu này là Văn Kinh gom dũng khí vất vả lắm mới nói ra, cậu dùng cùi chỏ
chống người ngồi dậy, mù mờ che môi, tức giận: “Huynh, huynh không muốn
làm thì đừng dụ đệ…”
“…”
Quân Diễn Chi nhẹ gật đầu, chậm
rãi ngồi đoan chính lại, vẻ mặt lại biến thành cao nhã thanh lãnh như
thiên tiên, không cho người lại gần: “Đệ nghỉ ngơi một lát đi, tối nay
huynh muốn tu luyện.”
Hả, tu luyện…?
Nói xong, Quân Diễn Chi nhắm mắt lại ngưng thần đả tọa, một câu cũng không nói.
Văn Kinh sờ vết thương trên mặt trái, vô thức dịch nghiêng người bên phải về hướng Quân Diễn Chi, ngẩn ngơ phát ngốc.
Cậu đã đơ hoàn toàn rồi.
… Chuyện gì vậy? Quân sư huynh vốn chính là người mang tính cách thiên tiên lãnh cảm, lẽ nào bây giờ muốn trở về bản tính sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT