Hoàng Thiên Hoa có chút điên cuồng, thân hình lảo đảo, nhìn Khương Tư Nam quát ầm lên:

- Thực lực? Luận thực lực ta là cao thủ Tiên Thiên cảnh, luận Thần Binh ta có Hàn Long đao, có tuyệt học bí pháp, ta làm sao có thể không bằng ngươi, nhất định là ngươi sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì, a... Khương Tư Nam, ta muốn giết ngươi!

Hoàng Thiên Hoa giãy dụa muốn rút lên Hàn Long đao, nhưng mà hắn hoảng sợ phát hiện, đã mất đi một nửa tinh huyết, phát ra một đao đỉnh phong, mình ngay cả lực lượng rút đao cũng không có!

- Loong coong!

Phong Lôi Kiếm nhẹ minh, tử khí xông lên trời, Khương Tư Nam nhìn Hoàng Thiên Hoa không mang theo một tia biểu lộ, trường kiếm trong tay như Thiên Hà đảo ngược, cứ như vậy chém xuống đầu lâu của Hoàng Thiên Hoa.

- Dừng tay!

Thẳng đến lúc này, tất cả mọi người sửng sốt mới kịp phản ứng, sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế và Hoàng Lễ Nghiêm vô cùng lo lắng đồng thời hô.

Nhưng mà Khương Tư Nam chẳng quan tâm, trong ánh mắt chỉ có Hoàng Thiên Hoa, Phong Lôi Kiếm lập tức đến trên cổ Hoàng Thiên Hoa, Hoàng Thiên Hoa thậm chí cảm thấy tử vong tới gần, vẻ hoảng sợ trên mặt càng dày đặc, liên tục kêu lớn.

- Bệ hạ, phụ thân nhanh cứu ta, ta không muốn chết! Ta không muốn chết a!

Sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế tái nhợt, cảm giác mình nhận lấy nhục nhã lớn lao, Khương Tư Nam lại dám không để ý lời của mình, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Chính Hùng cực tốc nói:

- Nhanh cứu Hoàng Thiên Hoa!

Nam Cung Chính Hùng gật đầu đáp ứng, trên người đột nhiên sinh ra một cỗ khí tức kinh khủng, phía sau hắn chân khí ngập trời, uyển như núi lửa phun trào, một bàn tay chân khí lập tức hình thành, cực tốc chộp tới Khương Tư Nam.

- Nam Cung đại nhân, hai người bọn họ sinh tử ước chiến, ngươi nhúng tay chỉ sợ không thích hợp a!

Một thanh âm lạnh nhạt truyền đến, Khương Viễn Sơn đồng dạng đánh tới một chưởng, mang theo khí lãng vô cùng nóng bỏng, hắn như quân vương trong Liệt Hỏa, tâm thần khẽ động, đại địa thành biển lửa, vạn vật tuyệt diệt, lập tức liền thiêu cháy chân khí thủ chưởng của Nam Cung Chính Hùng.

- Hoàng thúc ngươi...

Đức Tông Hoàng Đế biến sắc, muốn lên tiếng quát lớn.

- Phốc!

Một thanh âm thanh thúy truyền đến, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đầu lâu của Hoàng Thiên Hoa bay cao, mang theo thần sắc không dám tin cùng kinh khủng, máu tươi phún dũng, nhuộm hồng khắp đại địa.

Mà ở trong huyết vũ bay tán loạn, Khương Tư Nam cầm kiếm mà đứng, trên khuôn mặt mang theo một tia thương cảm, nhưng lập tức thân hình thẳng tắp, xuyên thẳng vân tiêu, mang theo mũi nhọn làm cho không người nào có thể nhìn gần, thậm chí có một loại Tông Sư khí tượng, trong ánh mắt phảng phất như có Cửu Thiên chân hỏa hừng hực thiêu đốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên Diễn Võ Trường im ắng, tất cả mọi người ở dưới ánh mắt hắn nhìn thẳng, tự nhiên cúi đầu.

Thẳng đến thi thể của Hoàng Thiên Hoa ầm ầm nện trên mặt đất, hết thảy mọi người mới như mộng thanh tỉnh.

- Tiểu tạp chủng, ta muốn giết ngươi! Người đâu, bắt tiểu tạp chủng này bầm thây vạn đoạn cho ta!

Con mắt của Hoàng Lễ Nghiêm đỏ bừng, lửa giận xông lên trời, trong ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam lộ ra sát cơ vô cùng nồng đậm.

Hắn cho tới bây giờ còn không dám tin, căn bản không thể tưởng được Khương Tư Nam vậy mà có thể giết được con của mình, người khác không biết, nhưng hắn là biết rõ lai lịch của Hàn Long đao kia, coi như là những cường giả Tu Chân kia cũng không nhất định có bảo vật như vậy, lúc này đây vì bảo đảm vạn nhất, mới giao cho Hoàng Thiên Hoa luyện hóa, nhưng mà không nghĩ tới vẫn bị Khương Tư Nam giết chết.

Mười cao thủ Tiên Thiên cảnh sau lưng Hoàng Lễ Nghiêm nghe vậy, đồng thời bay vút về phía Khương Tư Nam, chân khí cổ đãng mà rừng rực, khí thế phi phàm.

- Ai dám động đến Tôn nhi của ta?

Một tiếng Hổ Khiếu rồng ngâm ở trên không trung nổ vang, Khương Viễn Sơn trừng mắt, nhìn mười cao thủ Tiên Thiên cảnh kia vung tay áo lên, đánh ra một chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn, lập tức chân khí tung hoành trên trăm trượng, rừng rực bá đạo, trên không trung ngưng kết thành chân khí thủ chưởng, phân hoá hơn mười đạo, vỗ vào trên thân những người kia, mười cao thủ Tiên Thiên cảnh đồng thời kêu thảm một tiếng, như bao tải bắn ra bốn phía.

- Bất quá là gà đất chó kiểng, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!

Khương Viễn Sơn ngăn ở trước mặt Khương Tư Nam, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng mà khí thế toàn thân dâng lên, thần quang phún dũng, ở quanh thân ngưng kết thành dị tượng kinh người, tựa như một Hùng Sư ngủ say thức tỉnh.

- Khương Viễn Sơn! Ngươi...

Hoàng Lễ Nghiêm nóng giận, trong ánh mắt lộ ra thần sắc oán độc, bỗng nhiên quay đầu nhìn Đức Tông Hoàng Đế quỳ xuống, khóc lớn nói:

- Bệ hạ vì lão thần làm chủ a, Khương Tư Nam bất tuân thánh mệnh, giết hài nhi của ta, Khương Viễn Sơn nhục ta, coi rẻ bệ hạ, hai người này lòng muông dạ thú, mong bệ hạ nhanh chóng bắt hai loạn thần tặc tử này a!

Sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế vốn rất khó xem, giờ phút này càng tái nhợt, trong lòng của hắn tự nhiên không hy vọng Hoàng Thiên Hoa chết, hơn nữa Khương Tư Nam vậy mà không để ý mệnh lệnh của mình, coi rẻ tôn nghiêm, để cho trong lòng của hắn càng tức giận.

- Hoàng thúc, tuy Khương Tư Nam cùng Hoàng Thiên Hoa là sinh tử ước chiến, nhưng mà hắn bất tuân hoàng mệnh, ngang nhiên ra tay giết người, ngươi còn có gì để nói hay sao?

Đức Tông Hoàng Đế lạnh lùng nói.

Nhưng Khương Viễn Sơn lại không để mình bị đẩy vòng vòng, đối với Đức Tông Hoàng Đế khẽ cười nói:

- Bệ hạ, hai người này một tháng trước sinh tử ước chiến, bệ hạ cùng Nam Cung Đại tướng quân đều làm chứng, một trận chiến này chỉ luận sinh tử, bất phân thắng bại, bất kể là ai chết, đều trách không được người khác, Tư Nam giết Hoàng Thiên Hoa, có tội gì?

Sắc mặt Khương Viễn Sơn thản nhiên, giống như hoàn toàn quên vừa rồi thời điểm Khương Tư Nam gặp nạn, mình ngang nhiên ra tay vậy.

- Cái này... Nhưng mà, hắn bất tuân hoàng mệnh, cái này là đại bất kính!

Đức Tông Hoàng Đế có chút khó xử, nhưng vẫn lạnh giọng nói.

Hắn cũng biết hai người sinh tử ước chiến, ai sống ai chết đều là thiên mệnh, nhưng mà hắn vốn cho rằng Khương Tư Nam hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vậy loại kết quả này để cho hắn khó có thể tiếp nhận.

- Tư Nam...

Khương lão gia tử muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, hắn chứng kiến Khương Tư Nam vậy mà đã sớm nhắm nghiền hai mắt, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hơn nữa trên người có một loại khí tức không hiểu lóe ra, loại khí tức này nóng rực mà bá đạo, nhưng lại dẫn một tia sinh cơ rất mạnh, tựa như quang nhiệt khởi nguyên ở giữa thiên địa, để cho trong nội tâm Khương Viễn Sơn cũng có một tia sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play