(5)

Bác sĩ: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ giữ bình tĩnh, tận hưởng cuộc sống” – ổng dừng lại, rồi bổ sung- “Đương nhiên, nhập viện điều trị cũng được.”

Tổng Tài bĩnh tình cười nhã nhặn: “Cảm ơn bác sĩ (đã dạy tôi kĩ năng chờ chết)”

(6)

Tổng Tài ủ rũ đạp xe về lại cổng biệt thự, đi bộ nửa tiếng bị muỗi cắn bảy tám lần. Hắn vào cửa nhà, bắt đầu hồi tường cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Trước năm 24 tuổi, hắn học hành chăm chỉ, vì có tài năng xuất chúng mà lấy bằng Tiến sĩ sớm. Từ 24 đến nay, chỉ có công việc.

Pavel Korchagin có câu: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình”.

Quãng đời đã qua của Tổng Tài là những tháng ngày học tập, làm việc hết mình ——

Nhưng tại sao mình vẫn thấy đời này uổng phí quá? Chẳng lẽ mình vốn là nam chính của quyển tiểu thuyết rác rưởi nào ư? – Tổng Tài nghĩ thầm.

Hiếm khi Tổng Tài thấy buồn bã như hôm nay, hắn quyết định phải làm chuyện ý nghĩa nào đó trong những ngày tháng cuối đời. Thế là hắn gọi điện thoại cho Luật sư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play