Vào cuối tuần Trần Mộ chuẩn bị đi đến một thành phố gần thành Đông Thương Vệ nhất, đó là thành A Mỹ.
Trong ga đã đầy ắp người, Trần Mộ nhàm chán nhìn những huyễn tạp quảng cáo đang phát trong đại sảnh.
Đi tàu tới thành A Mỹ là một cách rất nhanh và tiện lợi, chỉ mất khoản 6 giờ. Đáng tiếc là thực lực của bản thân còn quá yếu, nếu không sử dụng khí lưu tạp mà bay qua hoang dã chắc chắn sẽ rất thú vị.
Rốt cuộc thì tàu cũng tới cũng tới. Lần đầu tiên đi tàu khiến Trần Mộ có chút cảm giác mới lạ.
Nhưng cảm giác này cũng biến mất nhanh chóng. Cả hành trình đoàn tàu đều đi dưới lòng đất, nói cách khác là họ phải ở trong lòng đất 6 giờ. Vùng hoang dã khắp nơi đều có nguy hiểm bốn bề nên mọi người mới chú ý tới lòng đất. Hiện tại ở liên bang Thiên Du, việc đi lại dưới đất đã là một loại kỹ thuật rất hoàn thiện. Mạng lưới giao thông dưới lòng đất như mạng nhện phân bố kín cả liên bang Thiên Du.
Chuyến đi đường dài này vô cùng buồn tẻ nên để chăm sóc cho các hành khách, cứ 5 ghế sẽ có một cái máy chiếu, nó sẽ chiếu ra một số tiết mục giải trí để mọi người giết thời gian. Khi tạp ảnh xuất hiện thì tất cả mọi người đều vui thích.
Tin tức mà máy chiếu trước mặt đang phát ra là nội dung được ghi lại từ trước. Trên tàu có sử dụng kĩ thuật rất tiên tiến, chúng chỉ cần thông qua một máy chủ là có thể đưa hình ảnh tới mọi máy chiếu khác cùng lúc. Loại kĩ thuật này là do câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp ở Đông Thương Vệ thành phát minh.
“Xin giới thiệu với mọi người một bộ tạp ảnh được lưu truyền mà không cần quảng cáo. Cho tới nay chúng ta vẫn chưa tìm được tin tức liên quan tới tác giả của bộ tạp ảnh này. Bộ tạp ảnh này tuy chỉ lưu truyền ở phạm vi nhỏ quanh Đông Vệ học phủ, nhưng sự chế tạo hoàn mỹ và cốt truyện đặc sắc thì vượt xa những bộ tạp ảnh khác. Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của riêng ta.
Càng đáng nói là bộ tạp ảnh này vừa xuất hiện đã chinh phục được cả Đông Vệ học phủ. Ở Đông Vệ học phủ hiện nay rất khó mua được bộ tạp ảnh này vì chẳng có ai muốn bán cả. Từ đó có thể thấy được sức hấp dẫn của nó. Nhân viên biên tập của chúng ta đã phải tốn rất nhiều công sức, cộng thêm trả một cái giá rất cao để mua được bộ tạp ảnh này, bây giờ sẽ lấy ra để chia sẻ với mọi người.
Chỉ có một điều đáng tiếc là bộ tạp ảnh này không có kết thúc và tác giả thần bí của nó dường như cũng biến mất. Một ít đệ tử của Đông Vệ học phủ đang có kế hoạch làm tiếp câu chuyện này.
Được rồi, ta cũng không muốn làm lãng phí thời gian của mọi người nữa, xin mời thưởng thức câu chuyện xảy ra trên vũ trụ bao la {Sư Sĩ Truyền Thuyết}”.
Máy chiếu bắt đầu trình chiếu tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết}. Nhìn những nhân vật cùng câu chuyện quen thuộc đó, lại khiến lòng Trần Mộ nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Thỉnh thoảng lại có tiếng than thở vang lên. Chín mươi chín phần trăm những người ở đây chưa từng xem qua bộ tạp ảnh này, lập tức bị chinh phục.
Những bức tường tối đen như mực bên ngoài lùi dần về phía sau, thời gian chậm rãi trôi qua.
6 giờ đồng hồ, nói ngắn không ngắn, bảo dài không dài. Các hành khách phát hiện khi đoàn tàu đã dừng lại thì bộ tạp ảnh vẫn còn chưa chiếu xong, rất nhiều người lập tức chạy đi hỏi các nhân viên trên tàu thông tin liên quan đến bộ tạp ảnh này.
Trong khi mọi người còn đang than thở, thì một trong hai người chế tạo tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết} là Trần Mộ đã đặt chân lên thành phố A Mỹ.
***
Phượng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu thì thấy một chiếc xe màu xanh biếc. Nàng biết rất rõ người lái chiếc xe này. Đó là Ôn Thiên Minh, một trong số những người mà nàng ghét nhất. Người này mặt mũi không tồi, quen tính phong lưu, trong trường học có biệt danh là “Ôn nhu đến thiên minh”, ý là chỉ có một đêm ôn nhu, nổi tiếng bạc tình bạc nghĩa.
Nghe nói trước kia hắn thường cùng A Lạp Cống đi quậy phá, còn bây giờ thì đang ra sức theo đuổi Phượng, kiểu gì cũng không bỏ cuộc. Trong lòng Phượng nguyền rủa hắn không thôi.
Ôn Thiên Minh mặc dù là một gã nhà giàu hám gái nhưng cũng là một tay lái rất xuất sắc. Hai người lần đầu gặp nhau cũng là vì đua xe, lần đó vì Ôn Thiên Minh không mang theo chiếc Lục Tùy Phong nên chỉ có thể theo sau xe của Phượng, không thể vượt lên. Cũng từ lần đó mà hắn mới có hứng thú với nàng.
Hàng ngày sau khi tan học hắn đều sẽ trêu chọc Phượng một lần. Chiếc xe của hắn có các tính năng đều xuất sắc, kĩ thuật lái cũng rất cao, Phượng chưa từng thắng được lần nào. Làm cho nàng tức giận thì gã kia sẽ rất đắc ý, lần nào cũng khiến nàng cực kì tức giận.
Kĩ thuật lái xe của Phượng không hề kém Ôn Thiên Minh, chỉ là chiếc xe này của Ôn Thiên Minh có tính năng quá tốt, tăng tốc rất nhanh, hơn xa chiếc Lam Vũ của nàng.
Trùng hợp là hôm nay xe nàng bị hỏng nên đã lấy xe của Nha Nha đi tạm.
Xe Ngân Tinh mặc dù có chất lượng cao, nhưng chỉ là về nội thất, về mặt động lực thì lại không xuất sắc. Phượng vốn cũng quen thuộc các loại xe chất lượng cao, mà Ngân Tinh cũng ở trong nhóm này.
Xem ra hôm nay lại bị gã này trêu đùa rồi. Vừa nhìn thấy chiếc xe màu xanh biếc đó là tâm trạng của nàng lập tức bực bội, liền xoay vô lăng.
“Không thể nào! Phản ứng của Ngân Tinh không thể linh hoạt như vậy? Vừa rồi mình dùng lực đáng lí xe chỉ quay 25 độ, nhưng vừa rồi lại quay đến 40 độ.”
Quay 40 độ cũng không phải chuyện gì ghê gớm, rất nhiều loại xe chất lượng cao đều có thể làm được, nhưng Ngân Tinh không nằm trong số đó. Ngân Tinh không phải loại xe cho người theo đuổi tốc độ, mục đích của nó là làm cho người dùng thấy thoải mái nên các tính năng về chuyển hướng cũng không xuất sắc.
Chẳng nhẽ Nha Nha cải tạo xe? Không thể nào! Nàng nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này.
Là ảo giác?
Nhưng nhìn kỹ kính chiếu hậu thì Ôn Thiên Minh đã bị bỏ lại đằng sau. Tuy nhiên Ôn Thiên Minh cũng điều chỉnh lại phương hướng rất nhanh, lại vọt lên một lần nữa.
Liếc nhìn những tòa nhà cao tầng san sát, Phượng chuẩn bị thử lại một lần.
Nàng xoay vô lăng sang trái, phóng vọt lên rồi lại quẹo phải như tia chớp.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi nhanh chóng khiến đôi mắt đẹp của nàng sáng lên.
Ngân Tinh vẽ lên bầu trời một hình chữ S hoàn mỹ, xuyên qua hai tòa nhà cao tầng. Cả quá trình trôi chảy tự nhiên, nhanh như tia chớp, nhẹ nhàng như một con én bạc.
Tất nhiên là Ôn Thiên Minh không thể ngờ được Ngân Tinh lại có thể thực hiện những động tác linh hoạt như vậy. Thấy những tòa nhà cao tầng đã ở rất gần, hắn vội vàng giảm tốc độ, bay sát rạt qua tòa nhà, cả người đầy mồ hôi.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy Ôn Thiên Minh đang chật vật, Phượng huýt sáo hưng phấn.
Động tác của nàng không hề chậm lại, hết quẹo trái lại quẹo phải. Tính năng chuyển hướng vốn không xuất sắc của Ngân Tinh hôm nay lại như được uống thuốc tăng lực, mỗi vòng cua đều trơn tru linh hoạt khiến người lái chỉ hận không thể dùng hết kĩ xảo của mình.
Chỉ trong nháy mắt chiếc xe của Ôn Thiên Minh đã bị Ngân Tinh cho hít khói.
Bao nhiêu buồn bực trong lòng đều biến mất, trong lòng nàng cực kì sảng khoái.
Nàng liền dùng thông tấn tạp gọi cho Nha Nha.
Nha Nha vừa tiếp cuộc gọi đã oán trách:”Phượng tỷ, ngươi lại lấy xe của ta đi rồi. Làm cho ta hôm nay phải đi nhờ xe của Đường Đường về nhà.”
“Tiểu Nha Nha đừng giận nữa, đến đây tỷ tỷ hôn một cái nào.” Phượng cười nói, sau đó lập tức hỏi:” Nha Nha, ngươi có đem Ngân Tinh đi cải tạo lại không đó?”
“Cải tạo xe?” Nha Nha lắc đầu:”Không có đâu! Ngươi cũng biết là ta chưa bao giờ đua xe mà.”
“Vậy có ai từng động tới xe của ngươi không?” Phượng vội vàng hỏi.
“Động tới xe của ta à?” Nha Nha không hiểu có chuyện gì, nói: “Sáng nay xe bị hỏng nhưng được Diêu Khắc sửa rồi, lại còn đòi ta ba vạn âu địch nữa. Mà sao vậy? Lại có vấn đề à?”
“Không có gì đâu!” Phượng vội vàng lắc đầu, cười nói:” Ta chỉ hỏi một chút vậy thôi. Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, để ta tập trung lái xe.” Không chờ Nha Nha có phản ứng, Phượng đã tắt thông tấn tạp.
Nàng lẩm nhẩm cái tên Diêu Khắc, hai tay nhẹ nhàng điều khiển vô lăng, vẻ mặt đăm chiêu.
***
Đây là lần đầu tiên Trần Mộ đi ra khỏi Đông Thương Vệ thành.
Đứng ở giữa ngã tư của thành phố A Mỹ, Trần Mộ không vì xa lạ mà hoảng hốt. Hắn nhanh chóng tìm người hỏi đường tới phố tạp phiến. Con phố này dài khoảng 3,5 km, hầu hết các cửa tiệm ở đây đều kinh doanh tạp phiến và những thứ có liên quan.
Đi dọc theo phố tạp phiến, nhìn qua tấm biển hiệu trước mắt, hắn liền bước vào.
Đây là một cửa hàng sửa chữa tạp phiến.
Đối với hầu hết mọi người mà nói, tạp phiến cũng như quần áo, hỏng thì thay cái khác, bình thường sẽ chẳng ai đem đi sửa. Nhưng nếu bộ quần áo đó có ý nghĩa đặc biệt với chủ nhân hoặc là thứ đồ rất khó mua thì người ta cũng sẽ muốn sửa lại nó.
Mặt tiền của cửa hàng này không lớn, trang thiết bị cũng khá bình thường.
Nhưng khi Trần Mộ nói mình chỉ muốn nhận một số tạp phiến về sửa thì độ nhiệt tình giảm hẳn. đến khi nghe Trần Mộ là đệ tử Đông Vệ học phủ, lại nhìn thấy thẻ học viên thì lại nhiệt tình lên.
Nói chung những chế tạp sư làm nghề này đều là những người không có tiền đồ, mà Đông Vệ học phủ là ngôi trường tốt nhất trong khu vực này.
Chủ tiệm lấy ra một đống tạp phiến, chủ yếu là tạp phiến cấp ba, xem ra chúng đã được cất giữ khá lâu rồi.
Trong mắt chủ tiệm, cấp ba chính là một vấn đề đau đầu. Muốn chữa trị tạp phiến cấp ba bị hỏng cần phải có trung cấp chế tạp sư. Nhưng chế tạp sư đã đạt đến trung cấp còn muốn làm loại công việc này sao?
Vì thế mà ở đây còn tồn đọng rất nhiều tạp phiến cấp ba. Chủ tiệm thầm cảm thấy may mắn, vớ được một tên đệ tử ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt. Đệ tử ở Đông Vệ học phủ thường thì đều có gia cảnh sung túc, không thiếu tiền.. Hắn thấy phỏng đoán của mình càng thêm chính xác khi nhìn thấy độ nghi khảm đầy bảo thạch trên tay Trần Mộ. Ánh mắt cũng tăng thêm vài phần tôn kính.
Trần Mộ lựa chọn những tấm tạp phiến mà mình chắc chắn có thể sửa được, cuối cùng chọn ra 15 tấm.
Trần Mộ hỏi:”Tiền công tính thế nào?”
Chủ tiệm nhìn Trần Mộ, dè dặt nói:” Mỗi tấm 2 vạn âu địch, ngài thấy thế nào?” Một tấm tạp phiến cấp ba có giá khoảng vài chục vạn, các cửa hàng sửa chữa chuyên nghiệp lấy giá mỗi tấm là 5 vạn âu địch, tạp phiến càng đặc biệt thì giá càng cao. Nhưng cửa tiệm của hắn chỉ là một tiệm nhỏ, đưa ra mức giá này thì cũng đã chẳng còn lời lãi được bao nhiêu.
Nhưng vị chủ tiệm này cũng nghĩ rất thông suốt, mấy tấm tạp phiến này cứ để ở chỗ hắn thì một âu địch cũng chẳng kiếm nổi. Bây giờ cứ kiếm ít đi một chút nhưng chỉ cần tạp phiến được sửa tốt thì cửa tiệm của hắn sẽ có tiếng tăm, buôn bán cũng sẽ tốt hơn, sẽ trở thành của tiệm sửa chữa hàng đầu trong khu vực. Chỉ tốn hai vạn âu địch mà được một trung cấp chế tạp sư sửa một cái tạp phiến, nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới.
“Được.” Trần Mộ nhận lấy mấy tấm tạp phiến rồi nói:”Cuối tuần sau ta sẽ đem trả.”
“Được, được!” Chủ tiệm cười rộ, nhanh chóng lấy ra hợp đồng. Trần Mộ xem xét cẩn thận, xác định không có vấn đề gì mới kí.
Ý nghĩ đi sửa tạp phiến này nảy sinh sau khi Trần Mộ chữa khí lưu tạp cấp ba cho Nha Nha. Hắn có thể sử chữa một số tạp phiến cấp ba để kiếm tiền. Phí sửa chữa huyễn tạp cấp một và cấp hai rất thấp, chỉ khoảng vài trăm âu địch, đối với hắn bây giờ thì chả bõ dính răng cho nên hắn chỉ tập trung vào tạp phiến cấp ba.
Đáng tiếc là hắn chưa có danh hiệu trung cấp chế tạp sư, nếu không thù lao để hắn sửa một cái tạp phiến ít nhất cũng phải là 5 vạn âu địch.
Trần Mộ rất hài lòng với chuyến đi đến thành phố A Mỹ này. Nếu một tuần sửa 15 tấm thì sẽ kiếm được 30 vạn âu địch. Mặc dù số tiền này chẳng đủ cho hắn làm nghiên cứu nhưng đây là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT