Trần Mộ vẫn nghĩ rằng so với căn biệt thự mà bọn họ ở thì nữ ma quỷ quen thuộc với rừng rậm hơn nhiều. Tốc độ tiến tới của nàng cực nhanh, đây là một loại cảm giác từ sự kết hợp hoàn mỹ giữa sức lực và sự nhanh nhẹn, mặc dù không phải thấy lần đầu nhưng Trần Mộ vẫn không nhịn được than thở. So sánh với nàng, tốc độ chạy của mình quả thực chậm chạp như trâu nước.

Đột nhiên nữ ma quỷ chạy chậm lại, động tác trở nên cẩn thận. Trần Mộ thấy vậy liền điều chỉnh hơi thở nhẹ lại. Trải qua chuyện lúc đầu, hắn như có niềm tin mù quáng vào thính lực của nữ ma quỷ.

Nữ ma quỷ dẫn Trần Mộ lặng lẽ đi tới, như một con báo săn lặng lẽ tới gần con mồi của mình. Hai người mặc một bộ đồ đen bó sát người, hòa vào trong màn đêm dày đặc giữa khu rừng. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của côn trùng, làm cho bốn phía có vẻ cực kì tĩnh lặng.

Bước chân của nữ ma quỷ càng lúc càng chậm lại, khi đến cạnh một gốc cây lớn thì nàng đột nhiên nhảy lên một nhánh cây như một con báo. Mặc dù mang theo Trần Mộ nhưng bước chân của nàng cực kì uyển chuyển, cả quá trình không hề phát ra một tiếng động nào.

Nhánh cây dưới chân nhỏ hơn eo Trần Mộ nhiều nên khi nữ ma quỷ thả Trần Mộ xuống, hắn không dám có chút lơ là. Đặt khẽ chân xuống, cũng may là việc huấn luyện trong thời gian này đề cao khả năng giữ thăng bằng của hắn rất nhiều, hắn đứng ngang vững vàng trên cành cây.

Nữ ma quỷ đột nhiên chỉ về đằng trước, ra hiệu cho Trần Mộ nhìn về phía đó.

Trần Mộ sửng sốt, vội nhìn qua.

Cách không xa có hai bóng người đang mở bản đồ tạp, hình như họ đang đánh dấu trên đó.

Tiếng nói hai người cũng truyền đến lúc rõ lúc không.

“Chắc là ở phương hướng này, tuy nhiên cần vào sâu thêm mới được.” Đây là giọng nói của một người thanh niên.

“Ừ, bất quá thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về đã. Tối mai trở lại.” Người nói tiếp theo là một cô gái.

Nhưng Trần Mộ không khỏi ngẩn ra, giọng nói của cô gái này hắn từng nghe qua, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Thanh Thanh. Nhìn kỹ đúng là thân hình rất giống nhau.

“Ai?” Thanh Thanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Trần Mộ và nữ ma quỷ.

Hưu! Nữ ma quỷ cạnh Trần Mộ đột nhiên phóng ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp.

Con mắt ôn hòa của Thanh Thanh bỗng được làn sương lạnh bao phủ, lạnh lùng nói: “Muốn chạy?” Đột nhiên cả người như một cơn khói nhẹ thổi nhanh về phía nữ ma quỷ.

Tiếng vọng còn quanh quẩn giữa rừng rậm: “Trần Cửu, còn có một tên khác!”

Ánh mắt Âm Trần Cửu vốn còn có chút mờ mịt liền trở nên sắc bén, nhìn thẳng về vị trí của Trần Mộ.

Trần Mộ cảm thấy da đầu tê dại, cả người không hề do dự liền nhảy xuống đất, xoay người co chân bỏ chạy.

Vù vù vù vù! Từng lưỡi đao màu xanh nhạt như mưa từ đằng sau bắn tới.

Trần Mộ đang cực kì căng thẳng liền biến sắc, không chút do dự lăn mạnh qua một bên, hiểm tránh được một lưỡi đao vô cùng sắc bén. Nếu bị lưỡi đao này đánh trúng, Trần Mộ sẽ bị cắt thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt. Hắn cũng không có {Ngư Lân Y} tạp để bảo vệ.

Không hề để ý đến bùn đất trên thân, hắn vừa đứng dậy, lập tức dốc sức chạy như điên về một hướng khác, sợ rằng nếu chậm một chút thì sẽ bị lưỡi đao chạm vào người.

Thỉnh thoảng lại có lưỡi đao bay sát người hắn, tim của hắn hầu như đã nhảy đến cổ họng. Hắn chỉ là một người bình thường, dù đã trải qua sự huấn luyện của nữ ma quỷ trong một thời gian, nhưng hắn vẫn là một người bình thường như cũ. Do đó khi gặp phải trường hợp thế này, phản ứng đầu tiên của hắn là sợ hãi. Sợ hãi cái chết!

Hắn điên cuồng mà chạy, mặc kệ bụi cây rậm rạp đến đâu, hắn đều lao đầu vào. Vù vù hô. Cổ họng nóng bừng, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, hai tay ôm đầu gối, cho đến lúc vừa rồi thì đầu óc hắn vẫn trống rỗng.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, dường như cả đám côn trùng đều nhận thấy nguy hiểm đều dừng kêu. Trần Mộ chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của mình, an toàn rồi sao? Hắn mờ mịt nhìn quanh, vừa rồi dốc sức mà chạy, hầu như hắn đã hao hết sức lực. Hắn không biết bản thân đã chạy bao xa, lúc này sự mệt mỏi kéo đến, hắn cảm thấy mình sắp sụp đổ.

Xem ra mình đã chạy thoát khỏi tên đáng sợ kia, trong lòng hắn an tâm hơn chút. Suy nghĩ một lát, hắn lại thay đổi phương hướng, lần này hắn đi tới rất nhẹ nhàng, không hề để lại dấu vết gì.

Địa hình rừng rậm quá phức tạp, nếu muốn bay qua thì cần có kĩ xảo điều khiển khí lưu tạp cực kì điêu luyện. Hiển nhiên Âm Trần Cửu không có kĩ xảo cao như vậy, thể lực của hắn kém Trần Mộ không biết bao nhiêu lần, đành trơ mắt nhìn Trần Mộ biến mất trong rừng rậm, miệng cầu khẩn có một lưỡi đao của mình đánh trúng đối phương.

Tuy nhiên hắn cũng không có may mắn đến vậy, tất cả lưỡi đao đều đánh hụt, sắc mặc hắn âm trầm đến mức có thể ép ra nước. Không biết hai người này núp ở đây bao lâu, ngay cả mình cũng không phát hiện ra.

“Đừng đuổi theo, Trần Cửu.” Giọng nói yếu ớt của Thanh Thanh vang lên bên tai Âm Trần Cửu.

Âm Trần Cửu vội quay người lại, khi hắn thấy sắc mặt của Thanh Thanh thì không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Trần Mộ đi trong rừng hơn nửa ngày, không ngờ lại tìm được đường ra. Hắn không khỏi thầm kêu may mắn trong lòng, đại nạn không chết tất có hậu phúc. Nhưng không có nữ ma quỷ nên hắn chỉ có thể vào từ cửa thành.

Cởi bộ đồ đen xuống, nhả hoa mặt quỷ trong miệng ra, cất vào trong người, Trần Mộ công khai đi qua cửa thành.

Vừa vào thành, hắn liền chạy thẳng tới biệt thự.

Khi ra ngoài hắn không mang theo chìa khóa nên đành leo tường vào, cũng may vào lúc này thì đây chỉ là trò trẻ con với hắn.

Nhưng hắn tìm khắp biệt thự đều không thấy bóng dáng nữ ma quỷ đâu.

Chẳng lẽ nàng còn chưa trở về? Trong lòng Trần Mộ dâng lên một dự cảm xấu.

Trần Mộ ngồi trong đại sảnh, uống thanh vân lưu thủy chờ nữ ma quỷ trở về. Trời đã sáng nhưng vẫn không thấy nữ ma quỷ trở về.

Lòng của hắn bắt đầu trở nên nặng nề.

Vận động liên tục vào ban đêm làm hắn vô cùng mệt mỏi, mà lúc này lượng cồn trong thanh vân lưu thủy cũng phát huy tác dụng. Hắn ngã vào ghế salon trong đại sảnh, ngủ thiếp đi.

Đến khi Trần Mộ mở mặt thì đã là chiều tối. Chuyện thứ nhất mà hắn làm là tìm tất cả phòng trong biệt thự, nhưng vẫn không thấy bóng ai. Hắn thử gọi số thông tin tạp của nữ ma quỷ thì tiếng chuông lại vang lên từ trong phòng nàng.

Lúc này Trần Mộ mới nhớ ra, tối hôm qua nàng không có mang độ nghi.

Chẳng lẽ đã gặp chuyện? Lòng Trần Mộ dần trầm xuống. Hắn cũng không có thái độ tốt lành gì với nữ ma quỷ, nhưng hắn tin tưởng nữ ma quỷ thả mình vào Đông Vệ học phủ mà không sợ mình bỏ chạy, vậy chắc chắn nàng có thủ đoạn để khống chế mình.

Thủ đoạn này là cái gì? Hắn cũng không rõ. Nhưng hắn biết, loại thủ đoạn này chỉ sợ là gây chết người.

Nếu nữ ma quỷ thật sự đã chết, vậy mình…

Sắc mặt Trần Mộ trắng bệch, không còn chút máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play