An Đức Liệt há miệng thở phì phò, hổn hển như kéo bễ, quần áo không những dính đầy máu tươi mà còn rách tả tơi.
Thấy Côn Á bị mình chém đang nằm trên đất, trong lòng hắn tràn ngập niềm vui khi báo được thù. Mối thù cũ mắc mứu trong lòng đã lâu bất ngờ được giải tỏa, khiến hắn trước nay chưa từng được thư thái thế. Dù cho trên người có nhiều vết thương nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác thống khoái này.
Cực kỳ sảng khoái.
An Đức Liệt muốn hét to lên nhưng hắn đã không còn khí lực. Cố đem thuẫn ném qua một bên, hắn ngồi phệt dưới đất thở hào hển.
Thực lực của Côn Á mạnh hơn hắn, hắn phải xuất toàn lực mới có thể đánh ngang tay với Côn Á. Nếu như không phải vừa rồi Côn Á đột nhiên để lộ ra sơ hở, hắn cũng không có cách nào giết chết Côn Á. Bất quá, dù hắn nắm được cái sơ hở này nhưng vẫn bị chiêu phản công lúc sắp chết của Côn Á đả thương.
Trước ngực hắn có ba vết thương sâu tới xương, máu chảy ra nhuộm đỏ cả y phục của hắn. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý.
Mất máu cùng thoát lực làm hắn có chút choáng váng. Thật yên tĩnh, làm sao lại yên tĩnh như vậy?
Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, cả người đột nhiên cứng đờ.
Ngơ ngác nhìn thi thể khắp nơi đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng. Khi chiến đấu cùng Côn Á, hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần nên không chú ý tới diễn biến xung quanh. Hắn chỉ mơ hồ nghe được tiếng hò hét của Thuẫn Nhận lưu, song lúc đó đang tập trung vào trận đấu nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại hắn mới rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Không biết qua bao lâu hắn mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Hắn đau đớn nhắm nghiền mắt. Tuy rằng đã bị trục xuất khỏi Thuẫn Nhận lưu nhưng hắn đối với Thuẫn Nhận lưu vẫn còn tình cảm. Mà nằm trong vũng máu đều là sư huynh sư đệ trước kia của hắn.
- Đây là của ngươi.
Trần Mộ đem một tấm Yên Liên Nhận Diệp thuẫn ném cho An Đức Liệt.
An Đức Liệt ngơ ngác nhìn Yên Liên Nhận Diệp thuẫn trước mắt mà không cầm lấy.
Tất cả ánh mắt xung quanh đều tập trung vào Yên Liên Nhận Diệp thuẫn ở trước mặt hắn, nóng nực, ánh mắt tham lam lại một lần nữa làm cho nhiệt độ trong không khí tăng lên. Tuy vạy lần này không người nào dám di chuyển, thủ đoạn sắt máu vừa rồi của Trần Mộ đã dọa khiếp bọn họ.
- Đi thôi, rời khỏi nơi này, sau đó thành lập lưu phái của chính mình.
Trong một thoáng Trần Mộ đã hiểu rõ An Đức Liệt đang nghĩ gì.
- Còn muốn chạy?
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát giận giữ.
- Các hạ đã giết người trong Thuẫn Nhận lưu chúng ta và nhiều người như vậy mà còn muốn rời đi đơn giản vậy sao?
Một lão đầu râu tóc bạc phơ tay cầm một tấm Yên Liên Nhận Diệp thuẫn, chậm rãi bước vào. Bước chân lão đầu trầm ổn mang theo uy thế bức người. Phía sau còn có rất nhiều nhu khách tay cầm đủ loại thuẫn nối đuôi nhau đi vào.
Nhu kháck Thuẫn Nhận lưu của thành A Cổ Đạt đã được huy động toàn bộ tới đây.
Lão đầu thấy trên đất đều là thi thể nhu khách của Thuẫn Nhận lưu, trong mắt hiện lên vẻ bi ai. Song ông nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh chẳng qua sát khí phát ra càng nhiều hơn.
Trần Mộ trong lòng khẽ động. Thấy nhiều đệ tử bị giết mà vẫn bình tĩnh được, định lực này không phải cao thủ bình thường có thể so sánh được. Bên dưới mái tóc bạc trắng là ánh mắt đầy gân máu với vẻ mặt đáng sợ.
Trát Lạp không nói gì, thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Trần Mộ.
Nàng cúi đầu không chú ý tới những người khác, tập trung tinh thần bắt đầu biến đổi dây tơ trên cổ tay thành các màu sắc khác nhau.
Trần Mộ tiện tay đem Kim Hoàn Mộc mâu cắm lên mặt đất, sàn nhà vốn cứng rắn lại giống như miếng đậu hũ. Kim Hoàn Mộc mâu dễ dàng cắm vào một nửa.
Tất cả nhu khách của Thuẫn Nhận lưu vô cùng ngạc nhiên khi độ sắc bén của Kim Hoàn Mộc mâu đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Vũ khí sắc bén như vậy chỉ cần bị chém phải một cái, không chết cũng phải tàn phế. Bất quá rất nhiều người bọn họ lộ ra biểu tình nghi hoặc, chẳng lẽ đối phương định dùng cái này để thể hiện lực cường đại của mình.
Vũ khí?
Lão đầu khẽ nheo mắt, nam tử trước mặt này tuổi cũng không lớn nhưng lại cho hắn áp lực trước nay chưa từng có. Khí tức sát lục hung ác tàn nhẫn, lãnh khốc, cường liệt. Khí tức đặc biệt thế này lão lúc còn trẻ đã từng gặp phải.
Một lần nọ, khi đang rèn luyện ở sâu trong Bách Uyên thì gặp phải một con dã thú trời sinh cường hãn, lão đã bị trọng thương, cuối cùng trong hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng mới chạy thoát được. Tên nam tử này cho lão cảm giác giống hệt con dã thú khủng khiếp kia. Nếu không tận mắt nhìn thấy lão sẽ tuyệt đối không tin, trên đời này lại có người có loại cảm giác gây sợ hãi khắc cốt minh tâm này.
Phủ Thành chủ.
Thành chủ Mạc Tang ngồi đối diện với một vị nam tử mắt ưng. Phía sau là Mạc Lật cùng vài nhu khách.
Thân hình mập mạp của Mạc Tang ngồi ở đó giống như tòa núi thịt, trên mặt nở nụ cười hòa ái dễ gần. Hắn giơ chén rượu trên tay lên, trên mặt thể hiện sự thỏa mãn, tươi cười nói
- Tại hạ vô cùng ngưỡng mộ Hách Địch Lạp Trì đại nhân. Nhớ năm đó vương tộc Tây Sơn ngông cuồng tự cao tự đại cỡ nào, ngay cả tiểu đệ cũng bị ăn quả đắng bởi tay bọn họ không ít. Thế nhưng ở trước mặt Hách Địch Lạp Trì đại nhân. Ha, bọn chúng chỉ giống như một đám tro bụi, chỉ cần thổi vài cái là không còn gì. Thật khiến người khác không thể không khâm phục.
Nam nhân mắt ưng đang ngồi im trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, thế nhưng con mắt phía sau chén rượu lại sắc bén như đao.
- Mạc Tang thành chủ không phải cũng là một người rất đáng khâm phục sao, chỉ cần nhìn sự phồn vinh của thành A Cổ Đạt là có thể thấy được hùng tài vĩ lược của thành chủ.
- Cáp Trát Khắc thống lĩnh khen ngợi như vậy khiến tôi vô cùng xấu hổ. So sánh với Hách Địch Lạp Trì đại nhân, chút thành tích này của tại hạ cũng không là gì.
Mạc Tang cười ha ha.
- Ai, thành chủ đã quá khiêm nhường rồi.
Tiếu ý trên mặt Trát Khắc ngày càng đậm, song trong mắt nửa điểm cười cũng không thấy.
Tiếu ý sắc bén như mũi đao.
- Trên đời ai cũng là kẻ vô tri, chỉ có thành chủ là không như thế mà có bảy thành khí phách. Hách Già Lạp Đặc đại nhân đã nói như vậy đồng thời cũng khen không ngớt.
Sắc mặt Mạc Tang khẽ biến, miễn cưỡng cười nói.
- Thật không ngờ lại được Hách Địch Lạp Đặc đại nhân khen ngợi như thế. Ha. Mạc Thái chỉ sợ tối nay vui đến nỗi không ngủ được.
Lời nói của hắn đột nhiên thay đổi, vẻ mặt lộ ra vẻ quan tâm.
- không biết thân thể của Hách Địch Lạp Đặc đại nhân có tốt không? Gần đây khắp nơi có lời đồn đãi rằng đại nhân bị thương nặng chưa lành, Mạc Tang thập phần lo lắng. Đoạn thời gian trước tại hạ đã dùng số tiền lớn mua một ít Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn đối với trị liệu vết thương cũ vô cùng tốt. Nếu như cần cứ lên tiếng, xin đừng khách khí.
Cáp Trát Khắc cười nhẹ
- Đa tạ thành chủ quan tâm, Hách Địch Lạp Đặc đại nhân chỉ là thích an tĩnh nên ít khi ra ngoài thôi. Thật buồn cười khi lại có tin đồn như vậy xuất hiện.
- A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Mạc Tang trên mặt thể hiện vẻ nhẹ nhõm. Hắn giơ chén lên
- Vì sức khỏe của đại nhân chúng ta cạn một chén.
- Cạn
Cáp Trát Khắc một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này thì có người đi tới, chính là Bang Kỳ vừa quay về từ giác kỹ trường. Hắn thấp giọng nói nhỏ bên tai Mạc Tang. Cáp Trát Khắc khẽ liếc Bang Kỳ một cái, cũng không nói gì, thản nhiên uống chén rượu của mình.
- Ồ, không ngờ có người lợi hại như vậy? Hắn có thể giết chết Pháp Da Tư ư?
Mạc Tang sắc mặt hơi đổi.
- Đúng vậy.
Trên mặt Bang Kỳ vẫn còn một tia sợ hãi.
- Ngay cả Cam Mễ Kỳ cũng xuất động?
Mạc Truyền ngưng trọng hỏi lại.
Vâng, thuộc hạ trên đường trở về đúng lúc thấy Cam Mễ Kỳ đích thân dẫn theo vài trăm người đi về phía giác kỹ trường.
Bang Kỳ cung kính trả lời.
Mạc Tang nhíu mày
- Biết lai lịch của hai người này không?
- Thuộc hạ nghi ngờ hai người này rất có khả năng là hai hung đồ đi ra từ Bách Uyên theo lời đồn đại.
- Có phải hai người nắm trong tay rất nhiều vũ khí quý giá, một nam một nữ đã giết Cửu Vĩ.
Cáp Trát Khắc đột nhiên nói xen vào.
Bang Kỳ liếc mắt nhìn Mạc Tang, thấy Mạc Tang gật đầu mới trả lời
- Rất giống nhau.
Trong mắt Cáp Trát Khắc phảng phất như có ánh đao chớp động, đột nhiên đứng lên
- Có thể gặp được cao thủ như thế, không luận bàn một chút thì thật đáng tiếc. Thành chủ có hứng thú cùng đi không, xem xem siêu cấp hung đồ trong lời đồn là như thế nào.
Mạc Tang suy nghĩ một chút rồi cười to
- Thống lĩnh có hứng, Mạc Tang sao lại không phụng bồi tới cùng.
Áp lực không khí bên trong giác kỹ trường ngày càng lớn, nhu khách đứng xem vừa phấn kích vừa sợ hãi. Giác kỹ trường mỗi ngày đều có người tử vong nhưng trận chiến như thế này thì chưa bao giờ có. Lấy sức mạnh hai người nghênh chiến một lưu phái lớn, khí phách này khiến họ vô cùng bội phục Trần Mộ và Trát Lạp. Còn với Thuẫn Nhận lưu nhu khách nằm trong vũng máu, các nhu khách đứng xem không ai có biểu tình thương tâm.
Đây chính là sự khác biệt giữa Bách Uyên phủ và liên bang.
Ở liên bang tồn tại pháp luật hạn chế, tuy rằng sau này Lục Đại hỗn chiến, bắt đầu thời buổi loạn lạc khiến pháp luật liên bang biến thành giấy vụn. Song thời gian dài sống trong hòa bình khiến tính chất căn bản của đạo đức cũng không dễ bị biến đổi.
Thế nhưng ở Bách Uyên phủ, nơi luôn trong tình trạng hỗn chiến. Bọn họ chỉ coi trọng lực lượng. Chỉ cần lực lượng cường đại còn đạo đức như thế nào bọn họ cũng không quan tâm. Ở trong mắt của tuyệt đại đa số người Bách Uyên phủ, kẻ không có sức mạnh bị giết thì không có gì là sai cả. Bách Uyên phủ chính là nơi cá lớn nuốt cá bé.
Những việc này cũng không có quan hệ với Trần Mộ, hắn chỉ chuyên chú nhìn lão đầu.
Hai năm trong vòng chiến tranh tàn bạo, bản năng chiến đấu đã được hình thành. Vài thứ kia của liên bang với hắn mà nói đã tương đối xa xôi. Bây giờ trong mắt hắn chiến đấu và tử vong cũng chỉ là việc bình thường,
Chính mình như thế nào cũng không tùy hắn quyết định, cũng không thể theo hắn nói thích hay không thích.
Bản năng chiến đấu mạnh mẽ làm hắn ngay lập tức vứt bỏ toàn bộ tạp niệm. Tinh thần vô cùng tập trung. Tất cả những thứ trên người đều bị hắn vứt trên mặt đất, những bảo vật vô giá này cũng không thể khiến hắn nhìn một cái.
Hắn cần phải thận trọng trong trận chiến này.
Hạ hai tay mang bao tay năng lượng kim chúc xuống, cả người hắn nhìn như dây cung sắp buông.
- Trịnh
Một vị nhu khách phía sau lão đầu đột nhiên hô to.
Lời còn chưa dứt, không khí liền vang lên vô số tiếng rít ô ô.
Chỉ thấy mấy trăm khối tiểu nhận thuẫn với tốc độ kinh người từ các hướng phóng tới Trần Mộ và Trát Lạp! Những tiểu nhận thuẫn này có đường kính gần mười thước, các cạnh bên cực kỳ sắc bén.
Thủ pháp ném của Thuẫn Nhận lưu nhu khách rất đặc biệt, bọn họ phát lực ở eo, người hơi nghiêng, lực đàn hồi của cánh tay phải kinh người, tiểu nhận thuẫn trên cánh tay phải bọn họ như sợi dây chão bị quăng mạnh ra xa.
Những tiểu nhận thuẫn này nhanh chóng xoay tròn với một tốc độ kinh người. Mỗi cạnh của khối tiểu nhận thuẫn đều có một tầng hồng quang bao phủ.
Mấy trăm người cùng lúc ném ra tiểu nhận thuẫn, hồng quang phát ra tựa như dung nham bùng nổ khi núi lửa phun trào.
Vốn cho rằng người của Thuẫn Nhận lưu sẽ một mình đấu với một nam một nữ này, không nghĩ rằng bọn họ căn bản không có ý tứ, vừa lên đã muốn giết người.
An Đức Liệt mặt không còn chút máu.
Hắn xuất thân từ Thuẫn Nhận lưu nên rất quen thuộc với chiêu này. Đây gọi [Đan Tí Súy] là kỹ xảo tất cả nhu khách Thuẫn Nhận lưu phải học. Cũng là một trong số ít thủ đoạn công kích xa của Thuẫn Nhận lưu. Thế nhưng nếu như nhân số vượt quá hai mươi người thì uy lực một chiêu này sẽ rất đáng sợ.
Nhân số càng nhiều biến hóa của chiêu này càng nhiều, uy lực càng lớn!
Ở bên trong phái nhiều năm như vậy nhưng hắn chưa từng thấy hơn ba trăm người cùng lúc sử dụng một chiêu này!
Trái tim hắn phút chốc như chìm xuống đáy cốc, An Đức Liệt tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT