Vẫn như bình thường, An Đức Liệt đi tuần tra quanh đường phố, phía sau hắn là đám thủ hạ ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn quanh khắp nơi, dáng vẻ tự mãn. Thần sắc của An Đức Liệt sắc bén không nhìn ra được chút vui mừng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người đi trên đường nhìn về phía An Đức Liệt so với trước đây thêm phần sợ hãi. Đường phố của Môn Đức sâm bảo so với trước kia tiêu điều hiu quạnh hơn nhiều, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa.
Mấy ngày gần đây, câu chuyện hôm trước đã sớm được loan truyền. An Đức Liệt vừa làm phản, trận chiến lập tức kết thúc. Người mắng hắn lòng lang dạ sói, bất nghĩa phản chủ cũng có, nhưng người cảm kích hắn còn nhiều hơn bởi sau đó không hề có chuyện tàn sát quy mô lớn như mọi người lo lắng.
Ai Mặc Tước Sĩ chết đi không có ai đồng tình, hành động ngu ngốc của hắn suýt nữa kéo toàn bộ người trong thành chôn cùng.
Tất cả các quý tộc hiểu biết đôi chút đều đóng chặt cửa. Hai vị một nam một nữ hung danh hiển hách đã tiếp quản Môn Đức sâm bảo, không ai dám dị nghị, ngay cả thành vệ quân cũng đầu hàng trước tiên. Quy hàng cường giả cũng chẳng phải chuyện sỉ nhục gì, hơn nữa hai đại thống lĩnh đột nhiên chết đi cũng khiến cho đám thành vệ quân như rắn mất đầu, chẳng còn ý chí chống lại.
Thời gian chiến đấu rất ngắn, nhưng Trần Mộ và Trát Lạp biểu hiện kinh khủng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng những người này. Bọn họ không dấy lên được nửa điểm phản kháng trong đầu. Cứ như vậy, Trần Mộ và Trát Lạp nhanh chóng trở thành người thống trị của tòa thành này.
Đối với những người sống ở Môn Đức sâm bảo mà nói, thật ra bọn họ cũng chẳng quan tâm ai là người thống trị, nhưng danh tiếng của người thống trị lần này khiến mọi người ở tầng lớp dưới không ai không nơm nớp lo sợ. Chỉ sợ hơi vô ý chọc giận hai hung thần đó. Bất quá, hai ngày qua di, mọi người cũng thoáng buông lỏng.
An Đức Liệt đối với vẻ kinh hoảng trong mắt dân chúng không cho là đúng. Tiếp xúc với một nam một nữ kia vài ngày, hắn phát hiện rất nhiều điều. Xem ra hai người kia căn bản không như lời đồn giết chóc thành tính, mà ngược lại hai người này tư duy rõ ràng phản ứng minh mẫn, hắn thậm chí cảm giác được khí chất của cả hai đều khá xuất chúng, dù rằng không thấy được tướng mạo của họ.
Một nam một nữ này, nam nhân là chủ đạo. Nhìn hắn ra lệnh tự tin và thong dong, An Đức Liệt không cách nào liên hệ được hắn với kẻ cùng hung cực ác, ngược lại lại như một hoàng tử của một bộ tộc. Hơn nữa có thể nhìn ra, chủ nhân mới của Môn Đức sâm bảo cũng có kinh nghiệm quản lý, hơn tên Ai Tước Sĩ cả ngày chỉ biết rong chơi kia không biết bao nhiêu lần.
An Đức Liệt cảm thấy trí óc mờ mịt. Tình cảnh quá đột ngột khiến hắn chẳng biết phải ứng biến thế nào
@#$%^&
Trong phòng, hai người Trần Mộ và Trát Lạp đang bàn bạc.
“Ngươi đã muốn đối phó với Hắc Uyên Nhân, vậy nói qua tình hình bọn họ đi.” Trần Mộ lạnh lùng bình tĩnh nói, hắn sớm đã đoán trước được, sau khi ra khỏi Bách Uyên, Trát Lạp nhất định sẽ lựa chọn đi báo thù.
Vừa nói tới Hắc Uyên Nhân, đôi mắt Trát Lạp đỏ bừng lên, nhưng nàng kiệt lực bảo trì bình tĩnh: “Hắc Uyên Nhân vẫn sinh hoạt ở Hoắc Uyên, nơi đó hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ, sản vật cằn cỗi, quan trọng nhất là không có nhiệt, mãi mãi là lạnh lẽo tối tăm. Hắc Uyên Nhân nhân khẩu rất thưa thớt, chúng ta cũng không quá chú ý tới. Không ngờ, Hắc Uyên Nhân xuất hiện một cao thủ lợi hại, Hách Địch Lạp Đặc.”
“Hách Địch Lạp Đặc.” Trần Mộ lặp lại cái tên này một lần.
“Ca ca ta chết trên tay hắn, ca ca ta là đệ nhất cao thủ trong bộ tộc, trong toàn bộ Bách Uyên Phủ cũng có thể đứng vào mười người mạnh nhất.” Trát Lạp nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào.
Trần Mộ hít một hơi lạnh. Có thể đứng vào hàng ngũ mười người mạnh nhất ở nơi vày, vậy tuyệt đối là cao thủ. Từ lời của Trát Lạp có thể phán đoán được chênh lệch thực lực giữa ca ca và nàng. Trát Lạp trước kia ở Liên Bang có thể ngang cấp với Thanh Thanh, nhất lưu cao thủ, như vậy ca ca của nàng ít nhất cũng có cấp bậc ngang với Tiêu Tư, Gia Anh Hạ. Mà Hách Địch Lạp Đặc có thể giết chết ca ca nàng, chỉ sợ là so với Tây Trạch, Đường Hàm Phái cũng kém không xa. Nghĩ vậy Trần Mộ không khỏi hỏi tiếp: “Thực lực hiện tại của ngươi so với ca ca năm đó thì sao?”
Do dự một lát, nữ ma quỷ nói: “Hẳn là không sai biệt lắm.”
Nàng liếc mắt nhìn Trần Mộ: “Một mình ta không thể đối phó được với hắn, nhưng hai chúng ta liên thủ, hẳn là có thể.”
Trần Mộ không lập tức trả lời mà suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người? Cao thủ có bao nhiêu?”
”Cả bộ tộc bọn chúng đại khái có hai mươi vạn người, nhưng nhu khách của bọn chúng lại không nhiều lắm, chỉ có khoảng hai ngàn. Hai ngàn người này đều là tinh nhuệ, nhu khách phổ thông đều có bản lĩnh ngang với hai thống lĩnh chúng ta giết chết hôm đó. Mặt khác có thể uy hiếp đối với chúng ta còn có năm thống lĩnh thủ hạ của Hách Địch Lạp Đặc, bọn chúng cũng đều là cao thủ có thể liệt vào năm mươi cao thủ mạnh nhất Bách Uyên Phủ."
Trần Mộ khẽ biến sắc, hắn bây giờ mới hiểu vì sao bộ tộc của Trát Lạp bị diệt. Theo hắn thấy, thống lĩnh hôm đó thực lực đại khái ngang với một thất cấp tạp tu bình thường ở liên bang. Thử tưởng tượng một chút, một đội ngũ hai ngàn người hoàn toàn do thất cấp tạp tu tạo thành, hơn nữa năm cao thủ có thể bài danh trước năm mươi ở Liên Bang làm thống lĩnh, lại do Liên Bang đệ nhất nhân Đường Hàm Phái tự mình chỉ huy.
Đội hình xa hoa như vậy, cho dù ở đâu cũng là gặp phật giết phật, gặp thần giết thần. Với thực lực hai người bọn họ làm sao đối phó được một thế lực mạnh mẽ như vậy?
@#$%^&
Tang Thiết Tư là người đầu tiên ra khỏi cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên, thành phố Hồ Bà so với các thành thị khác ở biên cảnh không khác gì nhau, cũng khá phồn hoa, nhìn đâu cũng là nhà lầu san sát. Thỉnh thoảng lại thấy tạp tu bay qua. Những tạp tu đi ngang qua này không ai để ý tới đội xe vận tải như vậy, trong thành phố Hồ Bà tùy ý cũng có thể thấy.
Cứ mỗi thùng xe, tiểu đội trưởng đều nhắc đi nhắc lại: “Chú ý kiểm tra độ nghi của các ngươi. Chú ý kiểm tra bao tạp của các ngươi.”
“Cố gắng lên. Chuẩn bị tập kết.”
“Giữ vững đội ngũ theo sát nhau, ai vào lúc này bị rớt khỏi hàng ngũ của ta, khi về ta sẽ không tha cho hắn.”
Ngoài xe, Tang Thiết Tư sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong ánh mắt thầm trầm ẩn chưa vẻ cuồng nhiệt, hắn hít sâu một hơi, thoáng bình phục tâm tình kích động, tay phải lưu loát làm một thế tay.
Xoát.
Hai mươi toa xe vận tải mở ra cùng lúc, giọng hô lớn của mỗi tiểu đội trưởng cũng song song vang lên.
“Mau mau mau. Tăng tốc đi.”
“Đừng có ngừng. Đừng có ngừng.”
“Tìm vị trí của mình đi, chuẩn bị tập kết.”
Tạp tu bên trong xe nối tiếp nhau đi ra, động tác của bọn họ chỉnh tề lưu loát, có thể thấy đã được huấn luyện.
Tang Thiết Tư lạnh lùng chăm chú nhìn đội viên tập kết, không thấy nửa điểm khoan hậu lúc bình thường.
Ba mươi giây sau, toàn đội đã hoàn thành tập kết, tạp tu bảo vệ vòng ngoài vào trạng thái chiến đấu tản ra tuần tra bốn phía, tạp tu qua đường vừa thấy đám tạp tu sát khí đằng đằng đều không ngoại lệ sắc mặc đại biến, quay đầu bỏ chạy.
"Nhiệm vụ mỗi người đã nắm rõ chưa?" Tang Thiết Tư nghiêm nghị hỏi.
Thấy lão đại nghiêm túc như vậy, tiểu đội trưởng không dám chậm trễ, nhanh chóng tả lời: “Đã rõ.”
“Tốt.” Trong mắt Tang Thiết Tư ánh lên ý lạnh, ra lệnh: “Tiến hành theo kế hoạch.”
“Rõ.”
Vừa dứt lời, tạp tu tập kết trên bầu trời nhanh chóng chia làm ba đội, phi hành theo các hướng khác nhau.
Kế hoạch tập kích bất ngờ lần này là do bộ tham mưu lập ra, vô cùng tường tận, mỗi tiểu đội trưởng đều có sơ đồ ba chiều của thành phố Hồ Bà. Hiện giờ cho dù bọn họ có vào chỗ nào trong thành phố Hồ Bà, bọn họ đều tuyệt đối không bị lạc hướng. Đường lớn vào thành phố Hồ Bà đã bị phá hủy, điều này cũng khiến thành phố Hồ Bà hỗn loạn, các thế lực không ngừng sống mái với nhau. Tang Thiết Tư dựa theo kế hoạch ban đầu bay tới mục tiêu công kích, trên đường còn thấy vài nơi đang quyết chiến. Những tạp tu đang chiến đấu này thấy có người tới gần, thần tình đều vô cùng khẩn trương, trên mặt không tự chủ lộ vẻ cảnh giác, tới khi thấy bọn Tang Thiết Tư không hề dừng lại, tiếp tục bay về phía trước mới thả lỏng.
Mấy tên gia hỏa ở bộ tham mưu thật lợi hại, Tang Thiết Tư thầm khen. Thế cục hỗn loạn khiến cho những thế lực này chỉ chiến đấu vì bản thân, cũng tạo cho bọn họ cơ hội tiến vào.
Kế hoạch của bộ tham mưu rất đơn giản, dùng lực lượng nhỏ nhất khiến cho thành phố Hồ Bà càng thêm hỗn loạn, khiến cho dân chúng ở thành phố biên cảnh này di chuyển ra ngoài, cũng vì thế khiến cho khu vực biên cảnh trở thành không có người. Mục tiêu đội một của Tang Thiết Tư chính là kho hàng. Theo bộ tình báo điều tra, kho hàng thành phố nắm giữ thế lực lớn nhất, trong đó còn lượng vật tư kinh người. Nếu bọn họ có thể chiếm được kho hàng này, vấn đề của bọn họ sẽ nhanh chóng được giải quyết, hơn nữa cũng có thể khiến đối phương gặp nhiều gian nan hơn. Thế lực lớn nhất kia cũng là địch nhân chủ yếu của đại đội trong trận chiến này.
Bất quá lực lượng bảo vệ của kho hàng cũng rất mạnh mẽ nên Tang Thiết Tư mang theo lực lượng mạnh nhất, vừa tròn ba trăm người.
Kho hàng thành phố có thể nhìn thấy từ xa, nhưng ở đó phòng hộ cực kỳ nghiêm ngặt, trên bầu trời có tạp tu tuần tra liên tục. Bộ tình báo tốn rất nhiều công sức mới có thể có được bản đồ phân bố các trạm gác. Tang Thiết Tư đã nhớ kỹ trong lòng.
Ba trăm người chia làm năm đội, ẩn nấp ở những vị trí khác nhau. Hắn không lập tức động thủ mà kiên trì chờ đợi.
Bên người hắn, hai tạp tu mở thông tấn tạp. Kỳ quái là hai người đều dùng thông tấn tạp phổ thông, càng kỳ quái là trước mặt hai người hiện lên khuôn mặt của nhau. Hai người đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình thông tấn tạp, không dám chút nào lơi lỏng.
Bỗng nhiên, màn hình thông tin trên tay hai người đột nhiên xao động, khuôn mặt trên màn hình trở nên không rõ ràng.
Tư tư tư. Một loạt tạp âm, hình ảnh trên màn hình ngày càng không rõ. Mười giây sau, trên màn hình cũng không nhìn thấy gì.
“Báo cáo đội trưởng, trang bị quấy nhiễu đã lắp đặt thành công.”
Hai người vẻ mặt kích động, xem ra mục tiêu của tiểu đội đã hoàn thành. Trang bị quấy nhiễu là một tạp giới có thể làm nhiễu loạn thông tấn tạp, là cải tiến của một loại tạp giới trước đây Trần Mộ tạo ra. Trần Mộ từng dùng loại tạp giới này thanh trừ gián điệp ẩn nấp trong Mộc Tự Doanh. Vì hành động lần này, bộ tham mưu đã thỉnh cầu bộ tạp giới, cuối cùng hoàn thành tạp giới này.
Bọn họ từng thử nghiệm qua tạp giới này. Tạp giới quấy nhiễu này có thể khiến cho toàn bộ thông tấn tạp trong một thành phố mất đi tác dụng, song Thiên Lý tạp của bọ họ lại không hề bị ảnh hưởng. Tầm quan trọng của thông tin trên chiến trường không cần nói cũng có thể thấy. Nhất là trong lúc tập kích bất ngờ, khiến cho nguồn thông tin của đối phương tê liệt, có thể nói đã giúp phe mình thành công phân nửa. Các đội viên khác tinh thần phấn chấn.
“Tấn công.” Tang Thiết Tư không hề do dự thông qua Thiên Lý tạp hạ lệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT