Hôm nay vận khí thật sự là cực kỳ tồi tệ.

Ức Lâm cẩn thận đánh giá đội ngũ trước mắt, trong lòng cảm thấy ngày càng bất an. Hắn từ nhỏ sinh sống ở Giang thị, nên rất hiểu rõ vùng này. Hắn dám vỗ ngực cam đoan, toàn vùng phụ cận này tuyệt đối chưa từng có đội ngũ này, mà ngay cả gần giống hay dù chỉ là giống bề ngoài cũng không thể có.

Thị trấn chỉ là một thành nhỏ hoang vu, không tới ba trăm vạn người, cũng không có đặc sản nào đặc biệt, mặc dù xung quanh là cây cối ven bờ nhưng cũng không thích hợp cho việc săn bắn, ngay đến liệp sát săn dã thú lẫn tạp tu hái tài liệu cũng vô cùng ít ỏi. Nhiều năm qua đi, nơi này không có thay đổi.

Đối với Giang thị, Úc Lâm nghĩ rằng bản thân cũng là biết nhiều hiểu nhiều, nhưng đối với đội ngũ trước mắt, đã làm hắn thật sự chấn động. Mặc dù tạp tu từ bên ngoài đến rất ít nhưng hắn cũng chưa từng gặp bất kỳ tạp tu nào có thể so sánh vời nhóm ngưởi này, chúng chỉ đáng so sánh với một lũ con lợn ăn mặc chỉnh tề.

Các tạp tu này, mỗi người đều là đầu tóc dơ bẩn, im lặng đứng ở kia nhưng lại làm hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa, cả quá trình từ khi hắn bị phát hiện đến lúc hắn bị bắt làm tù binh, không có một ai lên tiếng.

Sự im lặng mang đến cho hắn cảm giác bị đè nén, làm hắn thở không ra hơi. Vì vậy, hắn giơ hai tay, hết sức thành thật mà đầu hàng.

Khi hắn được dẫn đến nơi đóng quân, hắn vẫn còn bị quy mô đội ngũ làm cho hoảng sợ. Nhìn sơ qua, hắn đoán rằng đội ngũ này cũng có khoảng hơn ngàn người. Con số này làm cho trái tim hắn kịch liệt nhảy lên, nhưng hắn không phải loại người ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, thích hợp tiến vào rừng cây thì đội ngũ chỉ trên dưới 100 là được, ít hơn 20 người hoặc cao hơn 300 người thì tính nguy hiểm lâp tức sẽ tăng cao. Nhân số quá ít thì hỏa lực sẽ không đủ, nhưng nếu nhiều người mà nói, thì lại dễ kinh động những dã thú nguy hiểm, hơn nữa, nhân số càng nhiều, tiếp tế càng khó khăn.

Nhiều năm qua tại Giang thị, Úc Lâm chưa từng gặp một đoàn người với nhân số trên 1000 người lại không thuộc giới cầm quyền.

Hắn thoáng nhìn lướt qua trung tâm doanh trại lúc vận chuyển toa xe, ánh mắt chợt như chết lặng!

Một đoàn toa xe vận chuyển khổng lồ!

Ức Lâm ngày càng kinh sợ, không có bất cứ gì có năng lực chiến nên dùng toa xe vận chuyển trong rừng cây rất bất tiện. Chỉ có một số ít các đoàn đội mang chúng tiến vào rừng cây nhưng phải là một đoàn đội có thực lực hùng hậu. Các đoàn đội bình thường thì sẽ không mang theo toa xe tiến vào rừng cây. Có Hội vận chuyển hàng chuyên nghiệp cũng có toa xe chạy băng rừng, nhưng sức vận chuyển của chúng so với loại toa vận chuyển lớn trước mắt thì nhỏ hơn rất nhiều. Toa xe vận chuyển lớn có tốc độ chậm, làm giảm sự cơ động của đội ngũ, đây quả là điểm trí mạng!

Chỉ mới nhiêu đây thôi, với những tin tức hắn có được, đã đủ làm cho hắn mười phần tin chắc đây là một tập thể có thực lực cực kỳ cường đại.

Hiểu điều này, hắn lập tức ý thức rằng bản thân hắn nên sử dụng thái độ như thế nào.

Dẫn đến trước mặt một đám người, cầm đầu là lão tạp tu trên mặt có một vết sẹo, râu ria lún phún, ánh mắt lợi hại như chim ưng. Bên cạnh hắn, có một tạp tu trông khá trẻ, hắn đang chỉnh vạt áo để ngồi ngay ngắn, tưởng như không phải hắn đang ngồi trên mặt đất mấp mô, vẻ mặt nghiêm nghị, đậm khí chất quân nhân. Bên kia là hai vị mỹ nữ! Úc Lâm là người khôn khéo, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra hai nàng đều là người thiện lương, ngoài ra còn một lão đầu đang thưởng trà, vẻ mặt dương dương tự đắc như hắn đang dùng cơm dã ngoại.

"Tên gì?" Câu hỏi từ vị đại thúc râu ria mặt sẹo đứng đầu.

"Gọi là Úc Lâm" Hắn thành thật trả lời.

"Đến từ đâu?"

"Giang thị"

"Giang thị?" Vị đại thúc râu ria mặt sẹo cau mày.

Vị Tạp tu trẻ tuổi giống quân nhân bên cạnh xuất ra một bản đồ 3D tinh vi, chỉ vào nơi nào đó, nói: "Giang thị, chúng ta ở nơi đây:"

Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy bản đồ 3D trông tinh vi như thật ấy, mắt hắn trợn trừng, nhìn không hề chớp.

Hàng lông mày Ba Cách Nội Nhĩ hầu như không giãn ra: "Thời điểm này và kế hoạch trước kia của chúng ta có chút sai sót, Hiện nay chúng ta không thể liên lạc với lão bản được, chuyện này sẽ phiền toái đây."

Hề Bình đang thưởng trà lúc này mới mở miệng: "Chuyện này dễ xử lý, chỉ cần tiêu diệt Huyết Sắc tạp tu đoàn, chúng ta có thể có thời gian và biện pháp liên lạc với lão bản. Hiện còn cách Liên minh đại hội một khoảng thời gian, không cần vội."

"Cũng đúng." Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu, nhìn về phía Khương Lương. Khương Lương nhanh chóng đáp lại: "Chúng ta cần phải vào thành nghỉ ngơi và hồi phục, nhân lực cũng cần phải bổ sung."

Triệt Nhu lúc này cũng mở miệng: "Dược phẩm cũng dùng hết, chúng ta cần phải bổ sung dược phẩm. Hơn nữa một số thương binh nặng cũng cần điều trị."

Nhữ Thu tiếp: "Đúng vậy, đúng vậy! Có một số nguyên liệu đã dùng hết, nếu không bổ sung, tạp phiến hư hỏng không thể sửa chữa được".

"Như vậy đích xác là chúng ta cần phải vào thành để nghỉ ngơi và phục hồi một chút" Ba Cách Nội nhĩ trầm ngâm, ánh mắt hắn đột nhiên hướng về phía Úc Lâm: "Ngươi làm gì?"

Ánh mắt hắn làm trong lòng Úc Lâm như cứng lại, vô thức buột miệng: "Ta là tạp tu tự do".

"Huyết Sắc tạp tu đoàn có phân bộ hoặc trụ sở ở Giang thị hay không?" Ba Cách Nội Nhĩ cơ bản là không dành cho hắn thời gian suy nghĩ, nhanh chóng đặt câu hỏi.

"Có một"

"Ở đâu?"

"Nơi này chỉ khoảng 70km, ngay bờ sông, rất dễ thấy."

"Ít người?"

"Khoảng sáu trăm người, mới gia nhập được một thời gian ngắn thôi."

Ba Cách Nội Nhĩ lại quay ra bản đồ, gật đầu nói: "So với điều ta nghĩ cũng không khác biệt lắm. Nếu ta không đoán sai, vùng này chỉ cần có cây cối tiếp giáp, Huyết Sắc tạp tu đoàn đều có thể bố trí nhân thủ."

"Có ít người thì làm được trò trống gì?" Nhữ Thu kỳ quái hỏi, năm trăm tạp tu, đối với bọn hắn không là cái đinh gì.

Ba Cách Nội Nhĩ lắc đầu: "Bọn họ bố trí chủ yếu là muốn cầm chân chúng ta, mặt khác để cho chúng có thêm thời gian truy kích chúng ta, thêm nữa bọn chúng cũng có thêm thời gian điều động các lực lượng khác."

Nhữ Thu cái hiểu cái không, hỏi tiếp: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Úc Lâm chợt cảm thấy đầu óc ong ong, chút nữa thì nổ tung, hắn rốt cuộc cũng biết đội ngũ này là ai! Lúc này, bộ não hắn trống rỗng, dường như không nghe được gì nữa.

Ánh mắt Ba Cách Nội Nhĩ hướng đến Khương Lương, mang theo hàm ý kiểm tra: "Tiểu Sinh Khương, chúng ta phải làm sao đây?"

Gân xanh trên trán Khương Lương như nhảy một cái, song hắn vẫn nhẫn nại không phản ứng. Không biết có phải là do sự chọc ngoáy của Ba Cách Nội Nhĩ hay không, mà đây là một lần hiếm hoi được thấy hắn cực kỳ giận dữ, nói: "Tiêu diệt!"

Khuôn mặt Ba Cách Nội Nhĩ hớn hở tỏ vẻ như gặp được trẻ con dễ dạy: "Không sai, rất không sai, nhiệm vụ này phải giao cho ngươi, cần bao người?"

Tô Lưu Triệt Nhu vừa cười khúc khích vừa thưởng thức tách trà mới ngâm, còn Nhữ Thu che miệng cười trộm.

Khương Lương như tỉnh lại: "Công thành cần 500 người."

"Chính ngươi tự đi điểm quân, còn nữa, tên này cũng giao cho ngươi." Ba Cách Nội Nhĩ hất hàm về Úc Lâm, rồi uể oải nằm xuống: "Chúng ta chờ tin của ngươi."

Vẻ mặt Khương Lương đầy nghiêm túc: "Dạ!"

********

Vẫn tiếp tục, hình phạt lần này đã để lại trong lòng mọi người ấn tượng sâu sắc, kể cả đội ngũ tạp tu. Thái Thúc Dong, hay ngay cả Bách Nguyệt cũng ý thức được bản thân phải đánh giá kỹ vị Bạch tổng quản thần bí này.

Tin tức về vị truyền nhân Tây Trạch của Sương Nguyệt Hàn Châu có được quả thật là quá ít. Tây Trạch cũng không khi nào thay mặt Bạch tổng quản xuất đầu lộ diện, thậm chí chưa bao giờ hắn lên tiếng. Quan hệ giữa hai người quả thật là quái dị, nhìn không thấy được một chút tình cảm thầy trò. Tuy sư phụ nàng cũng đã nhắc nhở trước, Tây Trạch đặt kỳ vọng rất lớn vào người đệ tử này, thế nhưng Bách Nguyệt thật sự nhìn không thấu. Không chỉ Tây Trạch biểu hiện lãnh đạm, mà ngay cả Bạch tổng quản đối với quan hệ thầy trò cũng lạnh lẽo chẳng khác chi.

Nếu không phải Đàm Vũ Mân phơi bày chuyện này ra ánh sáng, thì không biết thân phận Bạch tổng quản còn bí mật đến bao giờ. Hắn còn chưa từng công khai thừa nhận bản thân là truyền nhân của Tây Trạch cả.

Hai người đều quái dị vô song!

Tất cả mọi chuyện quả là khó phân biệt, ví dụ như chuyện hắn là người chế tạo dãy số tạp phiến, đến giờ Bách Nguyệt cũng khó có thể tiếp nhận.

Ánh mắt hướng về nữ nhân bên cạnh Bạch tổng quản. Người này mang mặt nạ vẽ hình hoa hướng dương, địch ý như ẩn như hiện, làm cho Bách Nguyệt càng cảm thấy kỳ quái.

Là tình lữ?

Ban đầu hai người ngồi vị trí không giống nhau, lúc này khoảng cách giữa Bạch tổng quản cùng nữ nhân ấy đã vượt qua một thước.

"Đây là?" Bách Nguyệt mở lời trước.

"Thưa Bách Nguyệt tiểu thư, ta là Lưu Luyến, trợ lý của Bạch tổng quản."

Âm thanh thật là lưu loát và dứt khoát, không chút nào lộn xộn, đây có lẽ là một người quyết đoán, chẳng phải kiểu người ôn hòa.

Trong đầu nghĩ một lượt, nàng hiểu rằng đây là người cao nhất dưới tay Bạch tổng quản, nhưng rõ hơn thì mạng tình báo lại chẳng hay biết gì cả. Bách Nguyệt than nhẹ trong lòng, điều Sương Nguyệt Hàn Châu hiểu về Bạch tổng quản quả thực quá ít.

Ánh mắt nàng lại hướng về Trần Mộ.

"Hôm nay Bạch sư huynh đã làm Bách Nguyệt mở rộng tầm mắt. Bạch sư huynh quả là người hiểu rõ phương pháp luyện binh, Bách Nguyệt bội phục." Thanh âm lạnh lẽo nhưng cũng khiến người khác hiểu đây không là lời nịnh nọt.

"Ta làm gì biết phương pháp luyện binh!" Trần Mộ cười khổ trong lòng, tự biết bản thân chỉ hiểu lõm bõm, nếu Ba Cách Nội Nhĩ ở đây chứng kiến, không biết sẽ phê phán hắn đến như thế nào nữa.

"Tiểu thư quá khen." Trần Mộ thản nhiên nói.

"Sư phụ và Tây Trạch tiền bối cùng là người Lục Đại, chúng ta nên xưng hô là huynh muội." Bách Nguyệt cau mày, nói dứt khoát.

Trần Mộ không lường được Bách Nguyệt nói thế, hắn không khỏi buồn cười. Theo trí nhớ của hắn, người trong Lục Đại rất thích nói chuyện vòng vo, không ngờ rằng Bách Nguyệt lại không phải như thế. Đối với hắn mà nói, hắn thích nàng nói trực tiếp một cách sảng khoái như thế này hơn.

Nếu Thái Thúc Dong biết Trần Mộ nghĩ gì, không biết lão sẽ có cảm nhận gì, trước kia cùng Bách Nguyệt nói chuyện, cáo già như hắn cũng phải lòi ra một chút xấu xa.

"Lục đại? Tây Trạch tiền bối năm đó bị trục xuất khỏi Liên bang Tổng hợp Học phủ, đã không còn là người Lục Đại rồi." Cửu San Ngọc thản nhiên nói, trong lòng nàng đã có chủ ý, hôm nay là phải quấy rối. Nàng đã hết hy vọng thuyết phục Bạch tổng quản theo về Pháp Á nhưng nàng cũng không muốn Bạch tổng quản để tâm đến bất cứ nhà nào ở Lục Đại. Chuyện này với Pháp Á mà nói, thật chẳng tốt lành gì.

Sự quan tâm nay đã khác xưa quá nhiều, bây giờ hắn là nhân tài mà bất kỳ thế lực nào cũng muốn có!

Nhận được lời khen ngợi của La Tây Cư, hắn lập tức được thăng chức, đứng trong hàng ngũ chỉ huy cao nhất của liên bang, ghé mắt nhìn xuống, hắn đứng trong hàng ngũ người chế tạo Tạp Phiến, quả thật sự giàu có hấp dẫn của Lục Đại nhỏ đi rất nhiều

Cũng nhận thấy nữ nhi lưu luyến, nhưng hôm nay là quấy nhiễu, đơn giản là không để ý tới nàng.

"Đúng là ta muốn mời Bạch sư huynh đi Sương Nguyệt Hàn Châu, cần điều kiện gì?" Giọng Bách Nguyệt băng lãnh trong trẻo, nhưng mang theo sự trịnh trọng làm cho Trần Mộ hiểu rằng, nàng không chỉ nói chơi.

Đầy đủ trực tiếp nha!

Cừu San Ngọc câm miệng, đối phương rõ ràng là không sử dụng hư chiêu, tất cả đều là sự thật, đối với sự thật, tâm cơ là vô nghĩa.

Nữ nhân quả không hổ danh người nối nghiệp Sương Nguyệt Hàn Châu, Cừu San Ngọc nhìn chăm chú đối phương, trong lòng có chút bội phục.

Hắn lắc đầu: "Bách sư muội không cần hỏi lại, ta không đi Sương Nguyệt Hàn Châu." đối phương thẳng thắn nói, làm cho hắn có chút hâm mộ, tiếp lời tỏ thái độ: "Không chỉ Sương Nguyệt Hàn Châu, mà bất kỳ nhà nào trong Lục đại, ta cũng không gia nhập."

Bách Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nghiêm túc với hắn: "Ta hiểu, Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ không trở thành công địch của Bạch sư huynh, Bách Nguyệt cũng không."

"Tốt!" Trần Mộ nghiêm túc nói.

Chướng ngại vừa được tháo bỏ, không khí như được thả lỏng, Thái Thúc Dong rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hai bên đều là đại phật, không thể và không nên đụng đến, hắn ở chính giữa, vẫn lo lắng chờ đợi.

"Huynh am hiểu chế tạo tạp phiến, không biết ta có thể đặt hàng…?" Bách Nguyệt ướm hỏi.

Trần Mộ cười khổ: "Xem ra ta không thể kiếm chút tài phú từ Bách sư muội rồi. Vài ngày nữa là ta phải rời đi."

Đằng sau lớp mặt nạ, Cừu San Ngọc thoáng chấn động.

"Thật vậy sao?" Bách Nguyệt nghi ngờ hỏi lại: "Sư huynh chuẩn bị rời khỏi Đông Thụy?"

Thái Thúc Dong như gặp sét đánh, ngây người, lắp bắp nói: "Bạch tổng quản, chuyện chiêu mộ còn chưa xong...."

"Việc chiêu mộ tạm ngừng, còn việc giúp ngươi tham gia thi đấu tinh anh, ta sẽ không quên." Trần Mộ hướng về Thái Thúc Dong nói, sau lại quay sang Bách Nguyệt: "Bởi vì có việc gấp cần làm."

Nghe Trần Mộ giải thích, Bách Nguyệt gật đầu nói: "Sư huynh không cần lo lắng chuyện thi đấu tinh anh, bởi vì Thái Thúc gia không cần tham gia thi đấu tinh anh, hơn nữa, nếu sư huynh khi đó vẫn còn thời gian thì xin mời đến Thiên Hồ thành một chuyến, Bách Nguyệt sẽ chờ." Tưởng như giữa thanh âm lạnh lẽo tuyết sương lại có một tư vị chân thành.

"Thiên Hồ Thành, ta nhất định sẽ đi!" Trần Mộ gật đầu, bản thân hắn còn phải đi Thiên Hồ thành chờ ma quỷ nữ. Mấy ngày này, quảng cáo về Tiêu Thanh tại liên bang có thể nói là như sấm bên tai, cũng làm cho Trần Mộ đối với Thiên Hồ thành có sự tin tưởng nhất định.

Trần Mộ quay sang Thái Thúc Dong trầm ngâm nói: "Về chuyện tạp tu, ta có hai phương án, một là mang tất cả tạp tu đi, nhưng lão có thể dùng danh nghĩa của ta mà chiêu mộ mới. Hai là, ta mang một nửa số tạp tu đã chiêu mộ cho ngươi song sẽ ngưng chiêu mộ."

"Ta chọn phương án hai." Thái Thúc Dong quyết định không chút đắn đo, loại thứ nhất thoạt nhìn rất có lợi nhưng một khi tin tức Bạch tổng quản rời đi bị tiết lộ, danh dự của Thái Thúc gia sẽ chịu thiệt hại lớn.

Trần Mộ gật đầu: "Dựa theo hiệp nghị, ta chọn trước, mà người cần phải giúp ta trả cho họ 1 năm tiền lương."

Thái Thúc Dong trịnh trọng chắp tay hướng về Trần Mộ: "Bạch tổng quản là người làm đại sự, khó có khả năng ở mãi xó này, vấn đề này, ta sớm đã nghĩ tới, chỉ không ngờ lại xảy ra sớm vậy."

"Thái Thúc gia có được hôm nay, cũng là nhờ Bạch tổng quản, ta cũng không có gì khác để tạ ơn trừ thỏa thuận trả cho họ 1 năm tiền lương, ngoài ra, ta là Thái Thúc gia tặng thêm 20 ức âu địch, là quân phí cho tổng quản! Xin đừng từ chối!"

Trần Mộ đứng dậy, nghiêm túc đáp: "Đa tạ!", hắn trầm ngâm trong chốc lát: "Vài ngày tới, ta sẽ sửa sang lại một bộ quy phạm về tiêu chuẩn huấn luyện, tặng một bộ cho gia chủ, coi như một chút tâm ý của tại hạ."

Thái Thúc Dong mừng rỡ: "Vậy làm phiền tổng quản hao tâm!", đối với Thái thúc gia, 20 ức âu địch chỉ là số lượng nhỏ, mà bộ quy tắc huấn luyện này, đối với Thái Thúc gia thì quả là có tác dụng lớn lao.

Bách Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Sư huynh, bộ quy tắc huấn luyện này, ta có thể có 1 bộ được chăng?"

Trần Mộ sửng sốt, cười nói: "Không thành vấn đề, nhưng Sương Nguyệt Hàn Châu vốn đông nhân tài, mong rằng kế hoạch huấn luyện nửa chừng này không làm trò cười cho thiên hạ."

"Huynh quá khiêm nhượng rồi." Bách Nguyệt nói: "Nếu đưa ra trước công chúng, đề giá 20 ức, chỉ sợ không biết bao người muốn cướp bóc cái thứ nửa chừng này.

Hắn chỉ cười cười cũng không để ý lắm đến những lời này.

Thái Thúc Dong cười khổ nói: "Bách tiểu thư vừa ra tay, lão nhân dường như mặt dày chiếm được chỗ tốt. Hay vậy đi, ta tặng thêm Bạch tổng quản 20 ức vật tư." Thấy Trần Mộ như muốn nói, hắn vội vàng khoát tay: " Bạch tổng quản đừng khách khí, lão nhân đây cũng là có tư tâm. Bạch tổng quản là người làm đại sự, sau này nhất định thành nghiệp lớn. Ta cũng không còn sống được bao năm nữa, mấy người con cũng chỉ là loại bình bình. Ngày sau nếu tiện, vẫn mong Bạch tổng quản chiếu cố một đôi phần. Ài, lão nhân cũng là đầu tư dài hạn cho tương lai vậy."

Ý Thái Thúc Dong đã quyết, Trần Mộ cũng không cãi lại, gật đầu.

Hàn huyên thêm 1 lát, là tất cả giải tán.

Giữa căn phòng lặng như tờ, Cừu San Ngọc đột nhiên mở miệng: "Tài liệu huấn luyện của ngươi có thể bán cho ta 1 bộ chăng? Ta trả 20 ức!"

"Muốn có để làm gì? Cho Pháp Á à?" Trần Mộ tỏ vẻ khó hiểu, hắn cũng không cảm giác được, kế hoạch huấn luyện của bản thân giá trị đến 20 ức. Thái Thúc Dong và Bách Nguyệt làm vậy cũng chỉ là tặng chân tình kết mối thiện duyên mà thôi, nhưng ngay cả người khôn khéo như Cừu San Ngọc cũng nói vậy, hắn càng không hiểu, dựa theo quan hệ giữa hắn, Cừu San Ngọc, Pháp Á thì mối nhân tình này không cần thiết.

"La Tây Cư khen ngợi thiên tài nghĩ ra kế hoạch huấn luyện, ta cũng rất tò mò, muốn tham khảo một hai." Cừu San Ngọc thản nhiên nói: "Ở phương diện này, Lục Đại căn cơ thâm sâu, Pháp Á chỉ mới cất bước. Ngươi được La Tây Cư thẳng thắn khen ngợi, vậy là cũng có chút tài năng."

"Nếu quả như vậy, ta trợ giúp Pháp Á phát triển, chẳng lẽ ngược lại là ta thành người chịu thiệt!" Trần Mộ thản nhiên nói, trong lòng hắn có chút cảm khái, La Tây Cư nói một câu thôi mà có sức ảnh hưởng kinh người lên cả liên bang.

Cừu San Ngọc nhẹ nhàng thở dài nói: "Hiện ta có chút hối hận vì năm ấy đã đắc tội ngươi."

Trần Mộ giả như không nghe thấy, xoay người bỏ đi, Cừu San Ngọc đột nhiên nói với thep: "Nhưng ta tin rằng, bất kỳ vật gì cũng có giá của nó."

Tạm dừng bước, Trần Mộ quay nhìn nàng chăm chú, thần sắc lạnh nhạt đáp: "Xem ra ngươi rất có tự tin đối với cái giá của ngươi đưa ra."

Cừu San Ngọc ngạo nghễ cười nói: “Đương nhiên! Ngươi không thể cự tuyệt cái giá này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play