Trong lòng Cừu San Ngọc có rất nhiều nghi vấn.

Ngay từ đầu, Kiều Nguyên liền thể hiện rõ vẻ thù hận thấu xương với mình. Cô ta hiểu rõ vẻ thù hận này không phải vì mình dùng lời ép hắn lấy một chọi hai. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, câu trả lời lại khiến cô ta rất giật mình – Kiều Nguyên đồng ý quyết đấu không phải vì lời khích tướng của mình, mà là vì thù hận với mình!

Sau đó, mới có lần đánh cuộc kia!

Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi lấy tay sờ môi mình. Suốt đời nàng không thể quên cảnh nhục nhã kia! Trước mặt vô số người, bị Kiều Nguyên cắn chặt môi. Mối nhục này, cho dù giết hắn cũng chưa đủ để cô ta giải đi nỗi hận trong lòng! Sau đó, cô ta không ngừng dùng mọi cách để tìm tung tích Kiều Nguyên, nhưng hắn lại như bốc hơi, không để lại chút manh mối nào.

Không ngờ Kiều Nguyên lại đột ngột tập kích nơi ở của bọn họ!

Cừu San Ngọc cảm thấy đầu óc trở nên hỗn loạn. Sao Kiều Nguyên biết mình ở thành Đông Thụy? Sao lại biết chỗ ở của mình? Vì sao hắn lại mạo hiểm tập kích mình? Người giao thủ với thế thúc là ai?

Rất nhiều câu hỏi quay quẩn trong lòng, nhưng quan trọng nhất là mình và tên khốn này có hận thù gì?

“Bồi thường?” Trần Mộ khẽ nhếch môi, nhưng Cừu San Ngọc biết đó không phải là nụ cười.

Lòng nàng liền trầm xuống. Chẳng lẽ mình và hắn có mối thù không đội trời chung? Cô ta không khỏi hỏi: “Kiều tiên sinh. Ta có một vấn đề. Không biết có thể hỏi hay không?”

“Hỏi đi.” Trần Mộ bình tĩnh trả lời.

Thầm suy nghĩ một lúc, Cừu San Ngọc mới trả lời: “Ta có thể cảm nhận được sự thù hận của Kiều tiên sinh, nhưng ta không hiểu. Tính cả lần này, ta và Kiều tiên sinh chỉ mới gặp nhau hai lần. Dù lần trước hơi thất lễ, nhưng ta tin với tấm lòng độ lượng của mình, Kiều tiên sinh sẽ không vì loại chuyện này mà ghi hận một người phụ nữ đâu.”

“Gặp lần thứ hai?” Trần Mộ cười cười. Cừu San Ngọc lại nhận ra vẻ đau khổ trong nụ cười của hắn. Nhưng lúc này, cô ta không kịp suy xét ý nghĩa đằng sau vẻ bi thương đó, hỏi gấp: “Chẳng lẽ không phải lần thứ hai?”

“Thành La Dữu, còn nhớ không?” Trần Mộ hỏi.

“Thành La Dữu!” Cừu San Ngọc giật mình thốt lên, liền cảm thấy không ổn! Đối phương nói ra thành La Dữu, chỉ sợ thù hận của Kiều Nguyên với mình không phải vô cớ. Cô miễn cưỡng cười: “Đúng là ta từng tới thành La Dữu, nhưng chỉ giám sát một chuyện của Pháp Á. Tuy nhiên, ta vẫn chưa nghĩ ra là mình từng gặp Kiều tiên sinh ở đâu. Cao thủ như Kiều tiên sinh, nếu ở thành La Dữu thì ta tin chắc mình đã nghe qua!” Cô ta vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra nhân vật Kiều Nguyên này. Theo lý mà nói, tạp tu như Kiều Nguyên tuyệt đối là cao thủ hàng đầu ở thành La Dữu. Sao mình chưa từng nghe qua chứ?

Nghĩ một lúc, Trần Mộ chầm chậm gật đầu: “Đúng là ngươi chưa từng gặp ta.”

Cừu San Ngọc liền cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cô ta chưa kịp thấy may mắn thì câu nói tiếp theo của Trần Mộ liền phá vỡ nó: “Nhưng ta đã thấy qua ngươi, Vu Quả, còn có Tiểu Man.” Lòng Cừu San Ngọc liền trầm xuống.

“Chắc ngươi còn nhớ sàn đấu giá Ngưỡng Thị?” Trần Mộ nói: “Vậy ngươi chắc chắn nhớ ông chủ Ngưỡng An của nó. À quên, hắn là bạn của ta. Mặt khác, ta tin ngươi có chút ấn tượng với tên của ta. Ta tên là Tào Đông.”

Mặt Cừu San Ngọc liền trắng bệch, nhìn Trần Mộ với vẻ khó tin: “Ngươi, ngươi là Tào Đông?”

“Đúng.” Trần Mộ vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng sát khí trong mắt càng lúc càng nồng nặc.

Cừu San Ngọc hít sâu vài hơi, sắc mặt tái nhợt liền khôi phục như bình thường, thản nhiên gật đầu: “Thì ra là ngươi! Trước chúng ta đã tìm hiểu rõ ràng, vốn chuẩn bị ra tay với ngươi. Không ngờ thế cục do chúng ta sắp xếp bị xáo trộn, hơn nữa…” Cô ta bỗng nhìn Trần Mộ chằm chằm, ánh mắt sắc bén: “Ta nên gọi Kiều tiên sinh là mã số chế tạp sư mới đúng chứ? Ừm, người chế tạo ra mã số tạp phiến, Tào Đông tiên sinh!”

Trần Mộ thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là ta. Các ngươi có thể điều tra ra tin này, rất lợi hại.”

“A a.” Sắc mặt Cừu San Ngọc tái nhợt, cười như không cười: “Sỡ dĩ chúng ta chú ý tới sàn đấu giá Ngưỡng Thị, là nhờ mã số tạp phiến của Tào tiên sinh. Không riêng gì ta, tất cả thế lực đều điều tra chế tạp sư thần bí đứng sau sàn đấu giá Ngưỡng Thị. Điểm khác biệt là Pháp Á chúng ta đi trước một bước, tiếc rằng Ngưỡng An không hợp tác. Chúng ta cũng không ngờ lại có kết quả này.” Cô ta nhìn Trần Mộ thật sâu: “Chúng ta cũng bị lầm lẫn bởi thân phận tạp tu của Tào tiên sinh. A a, không ngờ từ sau Hải Nạp Phạm Sâm Đặc, lại xuất hiện một người kiêm tu tạp tu lẫn chế tạp sư! Thua trong tay Tào tiên sinh cũng không oan.”

Cô ta ngẩng đầu lên: “Theo chúng ta điều tra được, trừ tập đoàn Trung Châu có kỹ thuật liên lạc trong rừng ra. Ở thành La Dữu còn xuất hiện một tín hiệu liên lạc thuần thục hơn. Chẳng lẽ đây cũng là kiệt tác của Tào tiên sinh?”

Trần Mộ còn chưa trả lời, cô ta liền gật đầu: “Xem ra đúng là như vậy, cốt lõi của kỹ thuật liên lạc vẫn là tạp phiến. Ở thành La Dữu, người có khả năng làm được điều này chỉ có Tào tiên sinh! Không ngờ Tào tiên sinh còn tinh thông cả tạp giới. Đúng là bất ngờ a!”

Trần Mộ thầm giật mình, năng lực suy luận của Cừu San Ngọc khiến hắn khá kinh ngạc. Tuy nhiên, hắn không biết giờ Cừu San Ngọc còn kinh ngạc gấp trăm lần so với mình.

Từ lúc hệ thống Phạm Sâm Đặc được phổ biến cho tới nay, cũng đã vài trăm năm chưa xuất hiện ai kiêm tu chế tạp sư và tạp tu. Tào Đông này có lai lịch gì? Hắn biết chế tạp, biết kỹ xảo tạp tu, biết kỹ xảo cao cấp của vô tạp lưu, lại còn hiểu tạp giới! Trần Mộ bình tĩnh trước mặt cô ta đột nhiên trở nên thâm sâu khó lường.

Hắn còn biết gì nữa? Rốt cuộc hắn là ai?

Cô ta không quan tâm đến kỹ xảo tạp tu và vô tạp lưu của Trần Mộ. Pháp Á không thiếu tạp tu lợi hại! Tuy nhiên, kỹ năng chế tạp cao siêu với kỹ thuật liên lạc trong rừng đủ để khiến bất cứ tập đoàn lớn nào không tiếc tiền đoạt lấy.

“Sao các ngươi lại tập kích Thái Thúc gia?”

“Bởi vì chúng ta cần quyền nghị quyết.” Câu trả lời rõ ràng của Cừu San Ngọc hoàn toàn ngoài dự đoán của Trần Mộ. Hắn không ngờ đối phương lại hợp tác như vậy.

“Quyền nghị quyết?” Trần Mộ hơi bất ngờ, cái từ này khá xa lạ với hắn.

Cừu San Ngọc hoàn toàn không có ý giấu diếm: “Ngươi biết tin Sương Nguyệt Hàn Châu muốn thành lập liên minh ở khu Thiên Đông Lý không. Mặc dù gặp nhiều rào cản, nhưng thủ đoạn của Gia Anh Hạ rất cao siêu. Chuyện thành lập liên minh là không thể tránh khỏi.” Cô ta liếc nhìn Trần Mộ, rồi nhanh chóng giải thích: “Nhưng ở khu Thiên Đông Lý có vô số thế lực. Sương Nguyệt Hàn Châu cần hòa giải mâu thuẫn ở tất cả các mặt, bọn họ thành lập chế độ nghị viện. Thái Thúc gia là một trong số gia tộc lâu đời nhất ở khu Thiên Đông Lý, nên có được một quyền nghị quyết.”

“Cho nên các ngươi muốn bắt cóc ba vị công tử của Thái Thúc gia?” Trần Mộ cười lạnh.

Cừu San Ngọc tiếp tục nói như không nghe thấy gì: “Thái Thúc Dong từ chối đề nghị của chúng ta. Cái lão già cổ hủ không thức thời này còn ôm giấc mộng vinh quang ngày xưa! Tự nhiên là chúng ta phải gây áp lực cho hắn một ít.” Cô ta như đang nghĩ gì đó, nhìn thoáng qua Trần Mộ: “Không ngờ Tào tiên sinh cũng hứng thú với Thái Thúc gia? À, ta nhớ rồi, tên thần bí tạp tu tên Bạch tổng quản đột ngột xuất hiện ở Thái Thúc gia. Chẳng lẽ là Tào tiên sinh, khó trách lần tập kích của chúng ta lại thất bại. Có cao thủ như Tào tiên sinh ở đó thì thất bại là chắc.”

Trần Mộ thầm khiếp sợ. Cừu San Ngọc chỉ bằng một câu nói liền đoán ra thân phận khác của mình, suy nghĩ nhạy cảm đến đáng sợ.

Cừu San Ngọc hơi mỉa mai: “Ta không hiểu. Nhân vật tuyệt thế như Tào tiên sinh sao lại hứng thú với gia tộc suy tàn như Thái Thúc gia chứ? Còn không ngại nương thân trong đó, khiến ta hết sức ngạc nhiên.”

Khi biết mục đích của đối phương hoàn toàn không liên quan đến ma nữ, tâm tình Trần Mộ càng thêm tồi tệ.

Ma nữ mới là cách tiêu trừ sợi tơ xanh lục trong người mình bảo hiểm nhất. Khi Trần Mộ phát hiện Thái Thúc gia là mục tiêu của Pháp Á, suy nghĩ đầu tiên là Pháp Á có chung mục đích với mình.

Do suy nghĩ này mà hắn không ngại hiểm nguy, cùng Duy A thăm dò nơi ở của Pháp Á. Giờ đây lại phát hiện là mình đoán sai.

Trần Mộ thầm cười khổ, giơ tay lên. Nhìn đóa hoa màu xanh biếc càng thêm xinh đẹp trên cánh tay, tâm tình càng nặng nề.

“Tiêu Thanh!” Cừu San Ngọc ngơ ngác nhìn hoa văn trên tay Trần Mộ, giật mình la lớn.

Trần Mộ chợt ngẩng đầu: “Ngươi biết cái này?”

“Tiêu Thanh...... Là Tiêu Thanh......”

Cừu San Ngọc thất hồn lạc phách thì thào. Cô ta nhìn thẳng vào đóa hoa màu xanh biếc trên tay Trần Mộ, hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi của hắn.

“Có người đến gần.” Duy A vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên cảnh báo.

Hắn vừa dứt lời liền xuất hiện sau lưng Trần Mộ và Cừu San Ngọc. Cừu San Ngọc còn đang ngơ ngác liền bị đánh một cái, hai mắt nhắm lại rồi bất tỉnh. Trần Mộ cười khổ, nhưng người này tới chẳng đúng lúc chút nào! Nhưng hắn chỉ có thể để Duy A mang mình theo, rồi lặng lẽ rời khỏi từ cửa sổ.

Nhờ bóng tối lẫn bóng của các căn nhà yểm trợ, Duy A bình yên vô sự mang theo Trần Mộ và Cừu San Ngọc rời đi, dọc đường bọn họ phát hiện vài chục tên tạp tu. Đối phương có thể tìm được chỗ này chỉ trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn trên người Cừu San Ngọc có thứ chỉ dẫn cho bọn họ.

“Duy A, chúng ta ra nơi hoang dã trước.” Trần Mộ chợt nói. Ở trong thành, một khi gặp chuyện thì rất dễ bị lộ. Nhưng ở nơi hoang dã, bọn họ không cần e sợ gì nhiều. Hơn nữa Pháp Á vừa tập kích Thái Thúc gia, nếu lúc này còn gây thêm chuyện thì bọn họ sẽ trở thành cái bia để mọi người chỉ trích.

Duy A không nói gì, liền đổi hướng, chạy nhanh về phía nơi hoang dã.

Thành Đông Thụy không có tường thành, nhưng ở đây có rất ít người ra nơi hoang dã. Trần Mộ không đi theo con đường chính, mà xuyên thẳng qua khu rừng.

Ở các thành phố giống thành Đông Thụy, dã thú xung quanh đều đã được giết gần hết. Hơn nữa ở sâu trong rừng, cứ mỗi khoảng cách nhất định sẽ có một trạm giám sát. Tuy nhiên, trạm giám sát chỉ theo dõi tung tích dã thú, chứ không hề can thiệp vào hành động của tạp tu. Nhưng Duy A vẫn cẩn thận tránh những trạm giám sát này.

Sau khi đi vào rất sâu trong rừng, Duy A mới ngừng chân, thả Trần Mộ và Cừu San Ngọc xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play