Lận Dao dùng tay quệt mũi, trong lòng tức giận vô cùng. Nàng chưa bao giờ gặp qua một kẻ không biết đối nhân xử thế giống như Kiều Nguyên. Nàng vốn nghĩ rằng khi mình đến đây Kiều Nguyên sẽ không trực tiếp cự tuyệt, sau đó nàng chậm rãi đàm phán thì hẳn sẽ thành công. Nàng có chỗ dựa để tin tưởng như thế, với tướng mạo khí chất của nàng, với gia thế của nàng, nàng chưa từng bị người cự tuyệt một cách dứt khoát như thế.

Kiều Nguyên cự tuyệt cực kì dứt khoát, không một chút quanh co, không lưu lại một đường thương lượng.

Xưa nay nàng vẫn tự đánh giá mình rất cao, lần này nàng muốn biểu diễn năng lực của mình trước mắt Tằng học trưởng, nhưng không ngờ là đối phương không hề cho nàng một chút mặt mũi, làm việc hoàn toàn vượt quá lẽ thường, thậm chí còn đóng của không cho nàng vào phòng.

Lúc này Lận Dao cực kì giận dữ, cũng may là nàng không bị lửa giận làm choáng váng đầu óc. Nàng hít một hơi thật sâu để đầu óc tỉnh táo lại. Trong lòng nàng có chút hối hận, nếu biết trước sẽ có kết quả như vậy thì nàng sẽ không nói năng như vậy. Giờ thì tốt rồi, nếu như không mời được Kiều Nguyên thì trở về sẽ mất hết mặt mũi.

Trên mặt A Tinh nhìn không ra bất cứ thái độ gì, nhưng trong lòng nàng sảng khoái không thôi. Những lời Lận Dao nói ra hết sức khó nghe, hơn nữa còn nói ra trước mặt nàng không hề cố kị, không có một chút tôn trọng. Hiện tại thấy Lận Dao lâm vào khốn cảnh, nàng cũng bảo trì thái độ im lặng, thờ ơ lạnh nhạt.

Đột nhiên tiếng ồn ào vang lên, hai nàng cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Các nàng còn chưa kịp phản ứng thì một đám người đã tiến vào, trong đó có rất nhiều phóng viên mang theo các thiết bị.

Sắc mặt của Lận Dao biến đổi nhanh chóng, nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cảm giác có chút không ổn. Sắc mặt của A Tinh cũng thay đổi, trong lòng nghi hoặc, tại sao có nhiều phóng viên tới đây như vậy?

Cũng may hai người đều không phải là nhân vật bình thường, rất nhanh bảo trì trấn định.

“Oa, hai người đẹp. Rất đẹp, mau chụp, mau chụp!”

“Không nghĩ tới nơi hoang vu hẻo lánh này cũng có người đẹp như thế, chuyến đi này không tệ a..”

“Hai người phụ nữ này là ai?”

“Một người là đệ tử của Sương Nguyệt Hàn Châu, hình như gọi là Lận Dao. Một người là con gái của ông chủ hãng buôn này, đúng là cực phẩm phải không!” Giọng nói của người này không lớn nhưng trong hoàn cảnh ồn ào như thế không ngờ lại cực kì rõ ràng.

“Sương Nguyệt Hàn Châu!” Các phóng viên đột nhiên cảm thấy chấn động trong lòng. Nếu như vừa rồi bọn họ còn hoài nghi những người này bày chuyện ra để nói thì hiện tại bọn họ lại tin tưởng nơi này có tin tức, hơn nữa còn có thể khẳng định là có tin tức rất quan trọng.

“Lận tiểu thư, Lận tiểu thư, sao tiểu thư lại ở chỗ này? Chẳng lẽ Sương Nguyệt Hàn Châu lại có hướng đi mới hay sao? Hay là Sương Nguyệt Hàn Châu muốn tăng cường ảnh hưởng ở Trát Nhĩ Kiền?” Một vị phóng viên phản ứng rất nhanh, chỉ một hơi đã hỏi rất nhiều vấn đề.

Lão Vương thờ ơ lạnh nhạt. Hắn chợt hiểu ra, có người muốn phá bĩnh Sương Nguyệt Hàn Châu! Hắn nhìn về phía tên phóng viên đặt câu hỏi, ánh mắt giống như đang nhìn một đứa ngốc. Đắc tội những kẻ bắt cóc này, bọn họ thì chỉ có một con đường chết, còn nếu đắc tội Sương Nguyệt Hàn Châu thì cuộc sống sau này sẽ cực kì tồi tệ.

Nhưng hắn cũng cảm thấy rất tò mò, tại sao Sương Nguyệt Hàn Châu lại đột nhiên đi tới một địa phương không có chút danh tiếng nào như thành phố Trát Nhĩ Kiền. Sương Nguyệt Hàn Châu là trường học duy nhất trong Lục Đại mà số lượng nữ đệ tử vượt qua số lượng nam đệ tử. Trọng nữ khinh nam là truyền thống của Sương Nguyệt Hàn Châu, điều này cũng khiến cho các nữ đệ tử trong trường học có được địa vị cao hơn, cho nên các phóng viên khi biết được người phụ nữ trước mắt là đệ tử của Sương Nguyệt Hàn Châu thì làm sao lại không kích động cơ chứ?

Những tin tức nào có liên quan đến Sương Nguyệt Hàn Châu thì trên cơ bản sẽ không còn là tin tức bình thường.

Lận Dao có chút luống cuống tay chân, nàng chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy. Bất quá khi nàng nhìn thấy những thiết bị được các phóng viên khiêng trên vai thì nàng lập tức hiểu được, đây nhất định là truyền hình trực tiếp tại hiện trường.

Nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: ”Xin lỗi các vị, chúng ta chỉ là đang chấp hành một nhiệm vụ bình thường.”

“Chúng ta?” Các phóng viên nhanh chóng bắt được điểm tin tức lộ ra, có phóng viên liền hỏi: “Lận tiểu thư, xin hỏi đi cùng ngài gồm những ai vậy ?”

Ánh mắt của mọi người đều chăm chú vào trên người nàng, bất đắc dĩ nàng phải nói ra tên của những người đi cùng. Khi nàng nhắc đến Tằng Vũ Sơn thì trên mặt các phóng viên đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Tên tuổi Tằng Vũ Sơn thì bọn họ biết. Chỉ vì một nhiệm vụ bình thường mà cần phải Tằng Vũ Sơn dẫn đầu thì tuyệt đối sẽ không bình thường như Lận Dao nói.

Có một vị phóng viên chú ý tới cánh cửa đóng chặt ở phía sau hai người, liền hỏi: “Lận tiểu thư, ngài vừa mới từ bên trong đi ra phải không? Giữa ngài và vị tiểu thư của hãng buôn Kì Kì này đã có hiệp nghị gì vậy?”

Sắc mặt của A Tinh khẽ biến, nàng không nghĩ tới chính mình cũng bị cuốn vào.

Lận Dao đột nhiên lóe lên một ý tưởng trong đầu, cười dài nói: “Đúng vậy, Sương Nguyệt Hàn Châu chúng ta đã cùng với hãng buôn Kì Kì đạt thành hiệp nghị, hai bên sẽ hợp tác làm ăn với nhau. Vừa rồi ta và A Tinh tiểu thư đã bàn luận về việc này, chúng ta cho rằng hãng buôn Kì Kì là một hãng buôn có tiềm lực rất lớn, đáng nhận được sự chú ý của chúng ta.”

Hừ, nàng không có cách nào nắm giữ Kiều Nguyên không có nghĩa là nàng không có biện pháp nắm giữ hãng buôn Kì Kì. Nàng không tin hãng buôn Kì Kì dám phủ nhận điều này trước mặt nhiều người như thế. Mới vừa rồi A Tinh biểu hiện ra sự ngưỡng mộ đối với Sương Nguyệt Hàn Châu làm cho nàng cảm giác nắm chắc trong tay mười phần. Chỉ cần đạt thành hiệp nghị với hãng buôn Kì Kì, Kiều Nguyên làm việc cho hãng buôn Kì Kì như vậy nàng chỉ cần tạo ra áp lực cho A Tinh, về phần Kiều Nguyên thì giao cho A Tinh nghĩ biện pháp. Mặc dù nàng không biết tại sao Kiều Nguyên lại làm thuê cho A Tinh, có lẽ quan hệ giữa hai người không bình thường, nàng có chút ác ý khi nghĩ đến điều này.

Khuôn mặt A Tinh trong phút chốc trở nên trắng bệch, nàng không nghĩ tới Lận Dao lại sử dụng chiêu thức ấy.

Hãng buôn Kì Kì trước mặt Sương Nguyệt Hàn Châu chẳng qua chỉ là một hãng buôn nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa. Hai bên không cùng một cấp bậc, như vậy kết quả duy nhất là hãng buôn Kì Kì không có bất kì năng lực phản kháng nào, trừ phi bọn họ có thể tìm một thế lực khác có thể chống lại Sương Nguyệt Hàn Châu làm chỗ dựa.

Lận Dao trước nhiều phóng viên như vậy nói ra những lời này, xác nhận quan hệ giữa hai bên, A Tinh biết rõ mục đích của Lận Dao là gì, nàng cũng biết rõ nếu như chính mình phủ nhận thì kết quả sẽ như thế nào, công sức cả đời của phụ thân ngày mai sẽ biến mất.

Chiêu thức của Lận Dao thật sự rất ác độc.

Lận Dao cười tủm tỉm, cơn giận hồi nãy không cánh mà bay, trong lòng nàng đắc ý vô cùng. Trong giây lát mà mình có thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như thế, làm sao nàng lại không cảm thấy hài lòng cơ chứ?

Lòng nàng khẽ động, nhân lúc sắt còn nóng mà rèn luôn: “A Tinh tiểu thư, hợp tác luôn tốt hơn đối chọi (1), vào thời điểm trọng yếu như thế này tại sao lại không mời Kiều Nguyên tiên sinh ra gặp gỡ mọi người một lần?”

“Kiều Nguyên! A, chẳng lẽ là người đã đánh chết Mặc Tháp, đánh bại Cận Âm?”

“Nghe nói hắn gần nhất còn đánh bại Đảng Hàm..”

Các phóng viên liền trở nên kích động hẳn lên. Đoạn thời gian này Kiều Nguyên bỗng đột nhiên xuất hiện, sau đó danh tiếng của hắn lan nhanh khiến cho người khác phải trố mắt kinh ngạc. Mặc dù bọn họ biết tên Kiều Nguyên nhưng cũng không rõ lắm những chuyện đã xảy ra ở nơi này. Lúc này các phóng viên hiểu được, thì ra Sương Nguyệt Hàn Châu là nhắm vào Kiều Nguyên mà đến.

Sắc mặt của A Tinh trở nên tái nhợt, thần sắc đờ đẫn. Nàng cắn chặt môi, im lặng xoay người đi.

Nàng ngơ ngác nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, dùng hết sức toàn thân giơ cánh tay phải lên, nhưng tay phải dường như bị cố định giữa không trung, vô luận như thế nào cũng không dịch chuyển được.

Giọng nói đắc ý của Lận Dao từ phía sau truyền đến: “A Tinh tiểu thư chớ làm mọi người đợi lâu nhé!”

A Tinh nhắm mắt lại, không sao ngăn được dòng nước mắt đang yên lặng chạy xuống, tiếng gõ cửa cốc cốc đã khiến cho điều này không có ai chú ý.

Cánh cửa mở ra.

Các phóng viên đứng bên ngoài duỗi thẳng cổ, muốn nhìn diện mạo của Kiều Nguyên một chút, đáng tiếc là bên trong tối đen như mực không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

A Tinh chậm rãi đi vào, cánh cửa chậm rãi đóng lại. Lận Dao muốn đi vào nhưng do dự một chút rồi lại thôi, làm sao biết thái độ của Kiều Nguyên đối với mình sẽ như thế nào. Nàng hiện tại có chút tin tưởng ý nghĩ vừa rồi của mình. Nếu như giữa hai người không có ẩn tình gì thì tại sao thái độ của Kiều Nguyên đối với mình lại kém như vậy?

Bên trong phòng huấn luyện, Trần Mộ nhìn A Tinh lúc này giống như một tượng gỗ, khẽ than thầm trong lòng. Vừa rồi bên ngoài xảy ra cái gì hắn đều biết rõ, Lận Dao vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn làm hắn chán ghét đến cực điểm. Lận Dao làm như vậy, vô luận tình thế phát triển như thế nào thì A Tinh và hãng buôn Kì Kì đều sẽ trở thành vật hi sinh.

“Ngươi không cần cầu ta, ta sẽ không tham gia vào vũng nước đục lần này.” Trần Mộ phá vỡ sự im lặng

Vũng nước đục này rất sâu, hắn rất rõ ràng, thực lực của một mình hắn trong lần tranh đấu này là quá nhỏ bé. Hơn nữa hắn dám khẳng định, một khi hắn rơi vào trong vũng xoáy thì khả năng sống sót sẽ cực kì nhỏ bé. Vô luận là Thiên Vân hay Sương Nguyệt Hàn Châu đều không tốt đẹp gì.

Ánh mắt A Tinh lộ ra vẻ tuyệt vọng, nàng dùng sức cắn môi. Hàm răng trắng như tuyết đem bờ môi cắn rách, khuôn mặt tinh tế không chút tì vết của nàng trở nên trắng bệch, vết máu hiện ra trên đôi môi tái nhợt khiến cho người khác phải giật mình.

“Ta phải làm thế nào? Thân thể của ta được không? Ta nguyện ý bằng tất cả mọi giá!” A Tinh run rẩy hỏi.

Không đợi Trần Mộ trả lời, nàng bỏ mạng che mặt rồi đưa tay cởi áo. Thân thể của nàng, tay của nàng thủy chung đang run rẩy. Ánh mắt của nàng vững vàng bắt lấy con mắt của Trần Mộ, như muốn bắt lấy tia hi vọng cuối cùng này.

Biến cố này nằm ngoài dự tính của Trần Mộ. Nhìn cánh tay trắng muốt đang run rẩy gỡ dần từng cúc áo, đề hở ra làn da trắng mịn đến mê người, đột nhiên những hồi ức thời thơ ấu như thủy triều dâng lên, đem hắn ngập chìm trong đó. Hắn đã từng gặp qua rất nhiều người, vì sinh tồn mà phải trả những cái giá rất đắt.

Thì ra quy tắc của xã hội này ở nơi nào cũng giống nhau!

Sự đau thương không biết từ đâu kéo tới, tràn ngập trong lòng Trần Mộ, sắc mặt của hắn trở nên cứng rắn, hờ hững nói: “Nếu ta có hứng thú với thân xác của ngươi thì nó đã sớm là của ta.”

Câu nói lãnh khốc, như một lưỡi dao sắc bén đánh tan hy vọng cuối cùng trong lòng A Tinh.

Khí lực của A Tinh dường như mất hết, nàng ngã nhào trên mặt đất, rốt cuộc không kiềm lòng được, gào khóc thật lớn.

Nhìn chăm chú vào A Tinh trên mặt đất, trong mắt Trần Mộ hiện lên một tia không đành lòng. Hắn biết nàng có lẽ có một chút tâm cơ, một chút sắc sảo và một chút thủ đoạn, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ chưa tròn hai mươi tuổi. Những thứ mà nàng phải gánh chịu, đối với nàng thực sự quá tàn khốc, quá trầm trọng.

Mà khi những ý nghĩ này qua đi, Trần Mộ quay đầu, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của hắn trở nên sáng rực, sát khí bỗng nhiên nổi lên.

Ngươi cho rằng, ngươi có thể bài bố người khác hay sao?

(1) Nguyên văn: tác giả chơi chữ: ‘trạch nhật bất như chàng nhật’, ý là đường lối cải lương tốt hơn đường lối bạo lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play