Thành phố La Dữu đã trở nên hoang tàn đổ nát, không một bóng người. Nơi này đã sớm trở thành lãnh địa mới của dã thú, thành thị phồn hoa ngày trước, bây giờ chỉ toàn là cỏ dại mọc lan tràn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những động vật nhỏ ẩn hiện. Bởi vì thời gian còn chưa đủ dài nên nơi này vẫn chưa có những cây to cao lớn, nhưng với loài cỏ dại tràn đầy sinh lực mà nói, thì đây chính là thiên đường, sự sinh trưởng điên cuồng của chúng đủ để chúng cao gần đến đầu gối người trưởng thành.

Một nam nhân mang theo vài phần mờ mịt đang đứng ở một ngã tư đường trong thành phố La Dữu, hắn quần áo lam lũ, mái tóc rối tung vẫn còn vương vài nhánh cỏ, khuôn mặt vuông vắn, lông mi đen đậm như mực, làn da ngăm đen và đôi mắt sáng như sao.

Nhưng lúc này ánh mắt hắn lại mang theo vài phần mờ mịt, hắn nhìn bốn phía xung quanh, thì thào tự nói: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

Trên đường phố rất dễ dàng nhìn thấy xương trắng, và vô số dấu tích chiến đấu lưu lại.

Ánh mắt hắn lướt nhanh, đột nhiên hướng tới một đống xương trắng đi đến, cúi người nhặt lên một tạp bao (1) bên cạnh đó. Hắn nhận ra loại tạp bao này, đây là tạp bao mới do công ty Bá Thiên vừa thiết kế từ năm ngoái, xem ra người này khi còn sống nhất định có xuất thân không tầm thường. Mở tạp bao ra, ánh mắt hắn đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng.

Năng lượng tạp! Năm tấm tứ tinh năng lượng tạp!

Hắn không khỏi thở dài một hơi, đây chính là thứ lúc này hắn thiếu nhất! Hắn vẫn có thói quen mang theo người số lượng lớn năng lượng tạp, tuy trong thời gian lăn lộn giữa rừng cây, dù đã tìm mọi cách tăng hiệu suất sử dụng năng lượng, nhưng cuối cùng số năng lượng tạp vẫn tiêu hao hầu như không còn.

Hắn lại vừa nhặt được mấy cái tạp bao, sau đó chỉ lấy ra năng lượng tạp và tiền tạp (2), các tạp phiến loại khác hắn không thèm nhìn tới mà tùy tiện ném bỏ.

Năng lượng tạp nhặt được đều bị ném vào ba lô trên lưng, cái ba lô này hắn cũng vừa mới nhặt được. Có năng lượng tạp, ánh mắt hắn rốt cục có vẻ hòa hoãn lại một chút. Thành phố La Dữu bị tàn phá cực kỳ nghiêm trọng, hắn vừa mới đi qua mấy nơi có thiết bị truyền hình huyễn tạp, nhưng không một ngoại lệ, tất cả chúng đều không thể sử dụng, hắn đoán có thể là đường truyền đã bị phá hỏng.

Ánh mắt hắn đột nhiên hạ xuống bên cạnh một toa xe. Dầm mưa dãi nắng, toa xe này đã loang lổ nhiều vết rỉ sét, ngay cả cửa buồng lái đều kẹt cứng.

Lông mày hắn cau lại, trên tay đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu đỏ. Lưỡi đao năng lượng màu đỏ với chiều dài 15cm, rộng 4cm dễ dàng cắt ra một lỗ hổng ở trên cửa khoang xe, đủ cho hắn lọt qua.

Tiến vào khoang điều khiển, mở ra bộ thiết bị tạp ảnh truyền hình phía trước vị trí người lái, không ngừng lẩm nhẩm nội dung bên trong, hắn đột nhiên lộ ra sắc mặt vui mừng, hình ảnh phát ra từ bộ tạp ảnh truyền hình xuất hiện một tấm bản đồ màu sắc rực rỡ.

Đây đúng là thứ hắn đang tìm!

Cẩn thận xem xét trong chốc lát, hắn không chút do dự đóng bộ tạp ảnh truyền hình lại, đem tấm huyễn tạp bản đồ lấy ra.

Từ trong toa xe đi ra, hắn nhìn thoáng qua cảnh hoang tàn của thành phố, rồi không chút lưu luyến bay lên trời, vẽ ra một vệt sáng trên không trung.

Nếu có người nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ kinh hãi than vì tốc độ bay và sự lớn mật. Ở vùng hoang vắng, bay thấp là lựa chọn hàng đầu của tạp tu, chỉ có những tạp tu thực lực xuất chúng mới dám lớn mật như thế, đàng hoàng mà phi hành.

Sau bảy ngày phi hành, gã nam tử này mới đến thành phố A Mai Nhĩ Đạt.

Không người nào nhận ra hắn, hắn lúc này, trong ấn tượng của mỗi người đã từng quen biết, thật sự khác biệt quá nhiều. Nhưng cũng không ai dám cười nhạo hay gây hấn, uy thế toát ra từ hắn đủ làm người khác kinh hãi.

Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ! Thậm chí có tạp tu trong tiềm thức còn lộ ra vẻ cảnh giới. Gã nam tử này trước sau thần sắc vẫn lạnh nhạt, dường như tất cả đều là đương nhiên.

Đi vào nội thành, huyễn tạp quảng cáo như mộng như ảo, không ngừng xuyên qua dòng người, hắn cảm giác như đã sang kiếp khác.

Đang chuẩn bị đi đổi một bộ quần áo, hắn đột nhiên dừng chân, ánh mắt hướng về hình ảnh to lớn đang chiếu giữa quảng trường.

“Các bạn khán giả, các bạn khán giả! Ngay vừa rồi, ngay vừa rồi! Chúng ta vừa được chứng kiến một thời khắc trọng đại! Ngày hôm nay nhất định sẽ được viết vào trong lịch sử liên bang. Mong mọi người hãy nhớ kỹ ngày này. Đây sẽ là một truyền kỳ.

Đường Hàm Phái, người tạo lập kỷ lục đạt tới tứ cấp trẻ nhất, tạp tu xuất sắc nhất của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, vào hôm nay, ngay vừa rồi đã đánh bại phủ chủ Trung Đạt Thư Phủ!

Nhất định sẽ có vô số người mất ngủ cả tối nay! Đường Hàm Phái sau khi nắm giữ hết thảy quyền lực tại Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, lại ngoài dự đoán của mọi người xuất hiện trước cửa Trung Đạt Thư Phủ, hướng tới phủ chủ của Trung Đạt Thư Phủ khiêu chiến.....”

Tên nam tử đầu tóc bù xù có chút mông lung, ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn hình ảnh.

Tại sao có thể như vậy...... Tại sao có thể như vậy?

Đường Hàm Phái! Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ!

Trên gương mặt chữ điền chất phác, hai hàng lông mày đen đậm nhíu lại, ánh mắt vốn mờ mịt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, hai nắm đấm nắm chặt, thân thể run nhè nhẹ.

Oanh!

Cảm giác của hắn mất đi khống chế giống như cơn lốc tàn phá bừa bãi, không hề có dấu hiệu báo trước, đột ngột phủ xuống quảng trường. Uy áp cường đại lấy nam tử là trung tâm, trong phút chốc khuyếch tán ra bốn phía.

Im lặng, một sự im lặng chết chóc, trên quảng trường rộng lớn như thế, tất cả âm thanh ồn ào biến mất trong khoảnh khắc. Mọi người sắc mặt xám xịt, miệng há to nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Một vài tạp tu thực lực không tầm thường, cũng không khỏi hoảng sợ nhìn về tên nam tử có bề ngoài như kẻ ăn xin kia.

Vài giây sau, nam tử đột nhiên khôi phục vẻ mặt bình thường, uy áp ép cho mọi người không thở nổi cũng đột nhiên biến mất.

Quảng trường tức thì trở nên hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng người ngã, xô đẩy hỗn loạn, trong chớp mắt trên quảng trường lớn chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi đứng thẳng.

Lông mày rậm đen như mực, ánh mắt kiên nghị, biểu tình của hắn một lần nữa khôi phục như bình thường. Hắn bỏ ý định thay đổi quần áo, trực tiếp chuyển hướng đi tới bến xe đường dài.

“Xin hỏi toa xe đường dài này có phải đi đến thành phố Đôn Yên?”

Nhân viên trạm xe đột nhiên nghe được từ sau lưng truyền đến câu hỏi, âm thanh chất phác lạnh nhạt mang mấy phần ý tứ của người ở tầng lớp trên.

Nhân viên trạm xe này làm việc đã hơn hai mươi năm, đã nhìn thấy muôn vẻ của con người, vừa nghe lời này, liền hiểu được người hỏi chắc chắn có vài phần lai lịch. Vả lại thành phố Đôn Yên nằm ở biên cảnh của hoa khu, nói đại khái, chỉ có lữ khách của hoa khu mới có thể đi tới đó, mà loại ngữ khí của tầng lớp trên này chính là thường thấy ở lữ khách từ hoa khu.

“Đúng vậy, tiên sinh, xe này lập tức sẽ xuất phát, nếu như ngài muốn lấy vé, hiện tại có thể đi tới thông đạo đặc biệt”

Hắn cung kính trả lời, đợi khi xoay người lại, hắn mới phát hiện ra trước mặt là một người quần áo tả tơi như tên nhặt rác.

Chỉ nghe đối phương bỏ lại một câu: “Cám ơn.”

Chờ hắn phục hồi tinh thần trở lại, kẻ rách rưới kia đã không thấy bóng dáng.

* * *

Trần Mộ nhìn đám người ngăn trước mặt mình, thần sắc lạnh lùng. Mấy ngày nay hắn chiến đấu liên tục, thực sự mà nói hắn còn chưa thoát ra khỏi trạng thái chiến đấu, liên tục chiến đấu cường độ cao vì thế khi gặp tình huống có người chặn đường, phản ứng đầu tiên của hắn là: có phải muốn chiến đấu hay không?

Bị ánh mắt Trần Mộ đâm tới, những người này liền cảm thấy lành lạnh ở cổ, vô thức lập tức rụt cổ lại.

Chẳng lẽ là người của Thiên Vân? Trong đầu Trần Mộ ý niệm đầu tiên hiện lên, tức thì ánh mắt nhìn về phía những người trước mặt mang theo vài phần bất thiện cùng sát khí.

Không khí chung quanh tựa hồ lập tức hạ thấp vài độ.

“Vị tiên sinh này, chào ngài!” Tạp tu cầm đầu thần sắc có chút trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười trên mặt.

“Chuyện gì?” Trần Mộ thanh âm lạnh lùng như băng.

Dưới ánh mắt áp bức của Trần Mộ, tạp tu cầm đầu có chút kinh hoảng, hắn không nghĩ tới mình sẽ gặp phải cục diện thế này. Tâm trạng hắn nhất thời hối hận, nếu sớm biết đã không tự dẫn xác đến gặp người này. Hắn phản ứng cực nhanh, phát hiện sự chần chờ của mình tựa hồ làm ánh mắt đối phương lại lạnh hơn vài độ, kiên trì đến cùng, hắn lắp bắp nói: “Là...... Là như thế này. Ta...... Chúng ta là một hãng buôn. Nhìn thấy bọc hành lý của tiên sinh có không ít tài liệu trong nhu cầu cấp bách của chúng ta, cho nên mới mạo muội ngăn tiên sinh lại. Ta muốn hỏi một chút, tiên sinh có muốn bán ra hay không, nếu như có bán ra, chúng ta nguyện ý trả giá cao.”

Sau một chút kinh hoảng ban đầu, vị tạp tu này rất nhanh nói chuyện một cách lưu loát, vẻ sợ hãi trên mặt cũng phai nhạt rất nhiều.

“Hỏi mua?” Chuyện này có chút ngoài dự liệu của Trần Mộ, hàn ý trên mặt hắn cũng lập tức tiêu tán không ít.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Thấy Trần Mộ cũng không có vẻ tức giận, tạp tu cầm đầu tâm trạng bình tĩnh, vội vàng nói: “Chúng ta là tạp tu của hãng buôn Kì Kì. Thiếu chủ nhân của chúng ta gần đây vẫn cần mua lông da của vượn Nam Tuyết, vừa rồi có thấy trong bao đồ của ngài, cho nên mới mạo muội quấy rầy, nếu có đắc tội rất mong ngài thông cảm. Hãng buôn của chúng ta tại thành phố Trát Nhĩ Kiền có hai mươi năm lịch sử, ngài chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay tại hạ không hề lừa gạt”.

Ánh mắt vị tạp tu này mặc dù có chút sợ hãi nhưng lại không hề trốn tránh.

Ánh mắt trần mộ hơi hòa hoãn, gật đầu nói: “Tốt, mấy thứ này ta cũng muốn bán đi, chỉ cần các ngươi có giá cả thích hợp, bán cho các ngươi cũng được”.

Tạp tu cầm đầu mừng rỡ: “Thật tốt quá! Về phương diện giá tiền, nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng, thiếu chủ nhân chúng ta nhất định tự mình cùng ngài đàm phán giá cả, xin mời ngài đi theo chúng ta”.

Gật đầu, Trần Mộ không nói lời nào, chỉ ra hiệu cho đối phương dẫn đường. Mới vừa rồi lơ đãng nhìn quanh hắn thấy được Duy A, trong lòng lập tức trầm tĩnh lại. Có Duy A ở đây, hắn hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Cái gật đầu vừa rồi thực ra là hắn hướng về Duy A.

Đoàn người rất nhanh đi tới hãng buôn Kì Kì, quả nhiên là hãng buôn lớn, vị trí ở khu vực phồn hoa nhất thành phố Trát Nhĩ Kiền. Một hãng buôn muốn ở chỗ tấc đất tấc vàng này có được quy mô như thế, không có vài phần thực lực là khó có khả năng.

Nhân viên hãng buôn cùng với đám tạp tu này hiển nhiên rất quen thuộc, bất quá khi nhìn thấy Trần Mộ, bọn hắn vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Tạp tu cầm đầu đưa Trần Mộ tới khu vực khách quý, dâng trà nước lên rồi lập tức lui ra tìm thiếu chủ nhân.

Ngồi ở ghế salon mềm mại, uống trà thơm ngát, quả thực như ở kiếp sống mới, Trần Mộ một hơi làm ba chén trà mới dừng lại, nếu Hề Bình chứng kiến bộ dáng này của Trần Mộ, chỉ sợ nhịn không được nói đùa hắn là trâu uống trà.

Lòng khoan khoái, Trần Mộ liền không khỏi âm thầm suy nghĩ trong lòng. Hắn mơ hồ có cảm giác đám người này còn có ý khác, chắc không chỉ là để mua khối đồ vật trên lưng mình.

(1) Tạp bao: túi chuyên dụng cỡ nhỏ để chứa tạp phiến.

(2) Tiền tạp: tấm tạp phiến chứa thông tin về một số tiền, có thể dùng thanh toán thay cho tiền mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play