Bóng Dáng
...
Edit: Nấm Cô
Mở đầu
Khi nhận được thiệp mời kết hôn của Mục Bạch Vũ tôi đang sửa sang lại ảnh
chụp cũ ở trên máy tính, sắp xếp dựa theo thời gian từng năm, nhìn thấy
hai chữ “Thiếp cưới”, bất giác sửng sốt một chút.
Từ khi nhập học trường cấp 3, trong trí nhớ của tôi, vẫn là vừa vặn nhìn thấy bộ dạng
lúc cao gầy, đứng thẳng tóc ngắn mà bướng bỉnh, thích nằm nghe nhạc ở
trên bàn học, dùng giọng nói hơi khàn khàn tiếng cãi nhau với tôi. Bỗng
nhiên làm sao anh lại biến thành một người khác như vậy?
Đáy lòng của anh từ đầu đến cuối vẫn lưu lại một cái tên thanh lệ, mà tôi, chỉ
là một bóng dáng. Nhưng anh từng mờ ám, mỗi câu nói cố tình hoặc vô ý,
làm cho tôi nhớ mãi.
Hai người nói chuyện, mình tôi ghi sâu trong lòng.
Những việc này, anh cũng không biết.
Một, Tôi là màu lam
Vào cuối tháng mười hai của chín năm trước, ở hội liên hoan năm mới năm lớp 10, Phương Như mặc một bộ váy dài màu trắng kéo đàn vi-ô-lông, tóc đen ở dưới ánh đèn chiếu vào như thác nước trút xuống, một khúc《 Lương Chúc 》 buồn bã lay động lòng người. Cô điềm đạm nho nhã khiêm tốn, không biết
đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của thiếu niên ngây thơ trong trường. Xế
chiều hôm nay bắt đầu có tuyết rơi, mây đen dày đặc bầu trời như bị kéo
rách ra lông vịt bị rơi xuống, từng sợi bông nhuộm trắng cả thành phố.
Bầu trời phương Bắc đã tối đen từ sớm, lúc kết thúc biểu diễn màn đêm đã buông xuống, Phương Như đi ra khỏi lễ đường, vươn tay đón được một mảnh bông tuyết, trên cái bao tay thêu chỉ màu đỏ sậm của cô trông trắng
tinh.
"Tuyết thật lớn." Cô kinh ngạc nói: "Xem ra rất khó chen
lên xe bus, hay là đi bộ về nhỉ?" Trong rất nhiều tên nhóc con kích động thì lớp trưởng Mục Bạch Vũ trở thành hộ hoa sứ giả một cách hợp tình
hợp lý, vài ngày sau đó gió bắc lạnh thấu xương trong đêm còn có tuyết
rơi, gió tuyết anh đều không ngại, đi cùng Phương Như qua phố phường ầm ĩ tới bầu trời ráng chiều.
Lúc ban đầu tôi cũng thường đi cùng bọn họ về nhà, nghe hai người kể lể với nhau nỗi khổ tâm lúc nhỏ bị ép học
đàn: "Đánh sai một tiếng, thầy giáo bắt mình đánh lại đến mười lần."
Phương Như mỉm cười.
"Giống mình, thì ra đứa nhỏ số khổ không chỉ có mình tớ, quả thực lãi mẹ đẻ lãi con, Hoàng Thế Nhân thu thuế chẳng
qua cũng chỉ như vậy." Mục Bạch Vũ cười: "Vì vậy lúc học cấp hai mình
liền bỏ ngang rồi, thực bội phục bạn có thể vẫn kiên trì."
Tôi
ngẩng đầu nhìn đường cong gò má hoàn mỹ của anh, đèn đường mờ vàng chiếu xuống tuyết rơi cũng trở nên ấm áp, khi đó tôi nhiều lần hi vọng mình
cũng đã từng được thầy giáo âm nhạc tra tấn một phen giống như vậy, cũng không đến mức nói chen vào ở trên đường, chỉ là vừa mở miệng đã bị Mục
Bạch Vũ trách móc, nói tôi chính là đại vương nói to ở trong lớp học.
Lúc tôi biết Mục Bạch Vũ, anh còn không biết lớp Phương Như ở bên cạnh.
Anh là người bạn ngồi cùng bàn năm lớp 10, mỗi ngày đều cãi nhau với tôi,
đa số nguyên nhân gây ra rất đơn giản, đơn giản là anh ăn cơm không lau
bàn dính mỡ lên bài tập của tôi hoặc là vào lúc tan học tôi gấp gáp muốn đi toilet, anh lại cố ý chậm rì làm lấy đề toán học ra chắn lại vì chỗ
ngồi của tôi gần cửa sổ, còn thản nhiên nói ra: "Khó như vậy, chỉ sợ
phải làm mười phút, cậu không nên quấy rầy mình đấy" một câu cảm thán.
Bạn học nữ hâm mộ tôi có một vị tinh thông mười tám dạng bài tập vừa đẹp
trai lại thông minh ngồi cùng bàn, chỉ có tôi biết rõ anh bạn này trát
vàng bên ngoài như vậy, còn bên trong là đồ xấu xa
Chỉ là chỉ cần có anh ở đây, ly nước của tôi luôn luôn đầy, đến lúc tới phiên chúng ta lau bảng đen, hết giờ học anh liền cất bước chạy nhanh cướp đi, khiến
cho một đầu đầy bụi phấn.
Tôi cười anh là "Ma nam tóc trắng", anh nói: "Vậy thì làm sao, người ta gọi là 'Đạo cao một trượng ma cao một
thước " mình là ma người kia chính là nói cậu, tiểu đạo cô thấp như vậy
sao có thể lau đến mép trên của bảng đen chứ? Trổ mã không thành cũng
đừng có làm liên lụy mình tiết sau bị thầy cô giáo phê bình."
Tôi nhất thời tức giận lên tận cổ, gục xuống bàn giả vờ ngủ, ngẩng lên thấy mắt Mục Bạch Vũ như chuông đồng đang nhìn chăm chú. Tôi cười anh hiếm
có đi học lại chăm chỉ như thế, anh cốc đầu tôi một cái, nói: "Còn không phải vì canh gác cho cậu, vì ngăn cản ánh mắt sát nhân của thầy giáo
giúp cậu đấy!"
Vì để cảm ơn anh cái gọi là ân cứu mạng, tôi cũng
bọc bìa sách cho anh, lúc anh đá bóng xong đá tới mức người đổ đầy mồ
hôi thì ném tới một khối xà bông thơm, buổi sáng thì mỉm cười hát khẽ
lau cái bàn của chúng ta sáng bóng sạch sẽ.
Nhưng mà, kể từ khi
biết Phương Như, Mục Bạch Vũ bắt đầu bắt bẻ tôi, luôn nói vì sao hai
người có thể có khoảng cách lớn như vậy, người ta rèn luyện âm nhạc hàng ngày tốt như vậy, mà tôi luyện tập lại giống như bị bay hơi mất, cho
tới bây giờ giọng hát cũng không hay được.
Tôi vốn có thể tùy ý
để cho anh giễu cợt, nhưng không phải là ở trước mặt một cô bé khác, tôi lại càng không thích anh so sánh tôi với Phương Như nhiều lần. Vì vậy
tôi không hề chờ Phương Như kết thúc tập luyện cùng nhau về nhà, mặc kệ ba người đi biến thành thế giới của hai người.
Trên mặt trắng
nõn của Phương Như dần dần đã đỏ ửng lên, luôn luôn xem thường ca khúc
được yêu thích của cô vậy mà cũng khẽ hát lên bài của Tô Tuệ
luân 《 Cây chanh 》. Quần áo Mục Bạch Vũ mặc chính là màu lam mà
trong lòng của tôi ngẫu nhiên có vị chua giống như một trái chanh màu
xanh.
Khi đó tôi đây chỉ là tâm tính thiếu niên, nói chuyện lớn
tiếng, luôn cùng các nam sinh xưng huynh gọi đệ, lúc lòng bắt đầu đã mơ
hồ có mất mát, cũng chỉ cho là thiếu đi cơ hội cãi vã với tên tiểu quỷ
ngồi cùng bàn.
Khi mùa xuân đã đến, Phương Như và tôi ngồi ở thao trường bên cạnh dưới cây hòe già, mỗi một câu đều nói về không thể rời
bỏ Mục Bạch Vũ. Tôi nhìn ở trên khuôn mặt cô khẽ nhếch nụ cười yếu ớt
như có như không, đã biết rõ tình cảm trong lòng cô như lá mầm nhỏ non
nớt đang lặng yên đâm chồi.
Loại cảm giác tràn trề hy vọng này,
nhuộm ánh mặt trời thành màu sắc xanh mới giống như cảm giác ngây ngô mà lại điềm đạm, khiến cho tôi qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên cảm nhận được ở bên người Phương Như có sức sống mãnh liệt thế. Vì vậy lúc này
tự đáy lòng tôi vì cô mà cảm thấy vui vẻ, cô thích hợp Mục Bạch Vũ, cũng cần anh.
Việc này so sánh với những mất mát nho nhỏ kia của tôi
có là gì? Chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, trong cuộc sống của tôi từ trước đến nay không thiếu tiếng cười nói lớn tiếng với bạn tốt.
Mãi cho đến một lần có trận đấu bóng đá, Mục Bạch Vũ bị đối thủ đụng phải
người ngã ngựa đổ, lúc nằm trên mặt đất không nhúc nhích được, tôi mới ý thức được bản thân có lo lắng nhiều cho anh. Đang do dự có nên xông lên phía trước hay không vì xung quanh ánh mắt thầy cô giáo bạn học đang
nhìn, sớm đã có một bóng dáng mảnh khảnh chạy vào trong sân.
Phương Như quỳ hai đầu gối xuống đất nâng Mục Bạch Vũ dậy, bỗng nhiên khóc lớn lên, bổ nhào vào trong lòng ngực của anh.
Bình thường tự cho là phóng khoáng rất có kinh nghiệm chân tay lại luống
cuống, vừa nói "Mình không sao mình không sao" một bên lau đi nước mắt
của cô. Tôi đứng ở bên sân lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau, dường như
tất cả đều bất động, đã mất đi màu sắc, xung quanh yên tĩnh đám người
biến thành hình ảnh định dạng đen trắng, chỉ có cô đang nức nở ở trong
lòng ngực của anh, và tôi đây một người thẫn thờ. Tôi không phải là đen
trắng nhé, tôi là màu lam u buồn.
Bỗng nhiên trong tôi cảm thấy mình một chút cũng không lạc quan kiên cường, bởi vì tôi ý thức được hai chuyện.
Thứ nhất, tôi thích Mục Bạch Vũ.
Thứ hai, tôi mất đi hắn.
Tôi thường thường tự hỏi mình, nếu như lúc ấy là tôi khóc rống nghẹn ngào,
nếu như là tôi nhào vào trong ngực Mục Bạch Vũ trước, phải chăng tình
huống sẽ không giống vậy. . . Nhưng tôi sẽ không làm như vậy.
Tôi luôn luôn sẽ không cùng Phương Như tranh đoạt mọi chuyện, cho dù là
suốt đời tôi thích một người con trai đó, cho dù là sau này thời gian
thấm thoát ngăn cách ngàn dặm tôi đều chưa từng quên được lúc ban đầu
yêu say đắm. Người người muốn cô thuần khiết như tuyết, tôi và cô càng
là tình thâm ý trọng. Cô hạnh phúc, thì tôi vui vẻ.
Chúng tôi vốn là một thân phân thành hai cá thể.
Tôi là Phương Như, chúng tôi là chị em ruột cặp song sinh cùng mẹ sinh ra. .
Hai, Hai đóa hoa được sinh ra.
Đoàn xe chạy như bay ở trên đồng bằng Hoa Bắc rộng lớn, xe chạy vù vù ném
thành thị phồn hoa lại sau lưng, mặt trời lặn xuống phía Tây, xe Đông
Hành chở tôi không lâu liền lái vào trong đêm tối mênh mông, không thấy
đến trạm xe đoàn xe tốc hành chắc là sẽ không dừng lại đây, ở trong xe
chấn động đều đều, như đặt mình vào một cái nôi thật lớn tôi không để ý
cuối cùng đi vào giấc mộng.
Trong mộng, lờ mờ là thời gian lúc
nhỏ, tôi ở trong một buổi sáng sau giờ ngọ, cùng mấy tên nhóc con ở trên bờ sông chạy như điên, nằm ở trên bùn đất nhìn con kiến thật nhỏ sung
mãn kéo một hạt cơm đi tới cửa động, hoặc lại trèo lên đầu tường, hái
cành liễu xuống làm cái vòng nguyệt quế đeo trên đầu. Chơi mệt mỏi, dùng nhánh cây chọn con sâu ăn lá mập mạp, vừa vui đùa với nó, vừa đi về
nhà.
Em gái đang ngủ trưa, ôm búp bê trong ngực. Chính cô cũng
cũng giống như một con búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn miệng mỉm
cười hạnh phúc. Khi còn bé tôi đây giống như đứa con trai hay đùa dai,
đối với vẻ đẹp điềm tĩnh yên bình luôn có một ý nghĩ muốn phá hư, giống
như là muốn vẽ người xấu ở trên tường trắng vậy.
Vì vậy, ta đem
sâu nhỏ mập mạp đặt ở trên mặt em gái. . . . . Sau đó, là bé gái thét
lên, là người lớn quát lớn, là một bé gái khác bị cái chổi đánh tới mức
kêu thành tiếng "Ai ôi!!!".
Ngày trước việc này không biết xảy ra quá nhiều hay ít, mỗi lần tôi đều bị đau đớn thê thảm đấy.
Tôi và em gái tính cách không giống nhau, từ nhỏ đã là như thế.
Bà ngoại rất nguyện ý nói về tình cảnh lúc sinh ra em gái: "Ngày đó tuyết
rơi xuống nhiều, thật sự có lông ngỗng lớn như vậy." Tôi hầu như có thể
đọc làu làu rồi, mỗi lần bà ngoại đều nói như vậy, sau đó là gian khổ
sinh ra em gái, cô vừa sinh thì khóc không được, bác sĩ hộ sinh hao hết
tâm tực bảo vệ cô. Cô nằm ở trong nôi chăm sóc nho nhỏ, sắc mặt xanh
trắng. Mỗi lần kể chuyện xưa trọng điểm của cô đều ở chỗ đó .
"Như vậy còn con? Con ở nơi nào thế?" Tôi nhịn không được hỏi, phải biết
rằng, chúng tôi là song bào thai, tôi chỉ sinh ra sớm mấy giờ mà thôi.
Bà ngoại liền ấp a ấp úng: "Cái này, trí nhớ bà không được tốt, nhớ không rõ nhé."
Ông ngoại liền nói: "Con nằm trên giường, không khóc không làm khó, thật ngoan đấy."
Thật ngoan? Đúng không? Lúc người cả nhà vây quanh em gái suy nhược, vì
tiếng khóc nỉ non đầu tiên của cô mà vui vẻ lúc, chị cả thân thể khoẻ
mạnh có lẽ ở trong tay hộ sĩ khóc liên tục đi? Từ nhỏ với người nhà em
gái đã được che chở và quan tâm cẩn thận từng li từng tí, tuy rằng bọn
họ cũng sẽ khen tôi thông minh hoạt bát, nhưng tôi biết rõ, đó là tán
thưởng, không phải là yêu thương.
Người ta nói song bào thai rất giống nhau, nhưng đó chỉ là ở bên ngoài mà thôi.
Tính cách của chúng tôi khác hẳn nhau, tôi có quá thừa tinh lực, không sợ
trời không sợ đất, tiểu học thầy cô giáo suýt nữa quy kết ta bị chứng
tăng động. Em gái lại bất đồng, cô thích âm nhạc cổ điển, muốn đọc thơ
Đường thơ Tống.
Tôi cười nói cô giống như Đại Ngọc, cô liền nhíu
mày. Cái vẻ mặt kia cũng cực kỳ giống. Tôi thường nghĩ ông trời tại sao
phải an bài trên đời có hai khuôn mặt giống nhau như này đây? Giống như
hai quyển sách bìa giống nhau, nội dung lại một trời một vực. Tôi không
phản cảm cha mẹ đối với cô vô cùng yêu mến, đổi lại là tôi, bọn họ hỏi
han ân cần như vậy tôi có lẽ sẽ thấy phiền.
Song gộp tất cả những việc này lại cũng không làm trở ngại việc tôi so với người bên ngoài
càng thêm bảo vệ cô, như là bảo vệ chính mình. Mỗi một lần trông thấy cô thoải mái cười, tôi đều cảm thấy cuộc sống càng thêm toàn vẹn một chút. Nhưng mà Mục Bạch Vũ xuất hiện, đã khiến tôi lần đầu tiên ý thức được,
hai chị em máu mủ tình thâm, cuối cùng có chút cũng không thể chia sẻ
hạnh phúc cùng nhau được.
"Từ sau này cậu phải gọi mình một tiếng chị!" Tôi nói với Mục Bạch Vũ, "Tốt xấu gì cậu cũng là em rể của mình,
nếu cậu làm điều gì có lỗi, mình sẽ đánh cậu đó." Nói xong còn giương
lên nắm đấm.
"Ai muốn gọi cậu là chị chứ!" Sắc mặt Mục Bạch Vũ
cứng ngắc, "Cậu quá bạo lực điên cuồng, nếu như cậu muốn làm trưởng bối
vậy giống như cậu mong muốn đi, gọi cậu là bác gái cũng tốt."
Từ
nay về sau anh và em gái thành đôi. Tướng mạo xinh đẹp học sinh ưu tú dù sao đứa nhỏ vẫn là đặc biệt làm cho người ta vui, các thầy cô biết rõ
tình huống của em gái, thỉnh thoảng lắc đầu thở dài, nhưng cũng không
cản với hai người.
Phương Như thường cầm ảnh chụp chung của hai
người cho tôi xem, tôi chỉ cái ảnh chụp vui: "Tiểu tử này lúc ngồi cùng
bàn với chị luôn giống như con khỉ nhảy nhót, không nghĩ tới cũng có lúc lại đưa tình như thế, có câu thành ngữ gọi là cái gì nhỉ? Vượn đội mũ
người à."
Tôi cười đến thở không ra hơi, cười tới nước mắt đều
chảy ra. Phương Như nhào tới phía trước sẵng giọng: "Sớm biết chị chê
cười anh ấy như vậy, em đã không cho chị xem rồi."
Không nhìn thì không nhìn đi, gặp nhau tranh giành như không thấy.
Cái khuôn mặt tươi cười nở rộ ở bên cạnh Mục Bạch Vũ, và tôi sao mà giống
vậy? Nhưng mà từ nay về sau tôi cùng với lời nói của anh rồi lại càng
ngày càng nhạt nhẽo vô vị. Tôi thường thường cùng nam sinh lớp bên hẹn
nhau đi ăn đồ nướng bên bờ sông, đi sân patin trượt băng; anh luôn cười
nhạo ánh mắt tôi không tốt, kết giao với những thiếu gia ăn chơi khoa
trương kia. Tôi không cách nào phản bác mỉa mai của anh, anh làm sao để
cho tôi nhẹ nhõm nói ra một câu: "Ôi, ánh mắt mình thật đúng là không
tốt, nếu không làm sao lại coi trọng cậu cơ chứ?"
Được rồi, ánh
mắt tôi không tốt, thị lực cũng không tốt. Tôi lấy cớ thấy không rõ bảng nói với chủ nhiệm lớp rằng cho tôi đến hàng phía trước ngồi đi.
"Về sau ít chơi trò chơi đi." Mục Bạch Vũ nghiêm mặt răn dạy sửa sang lại
bàn học dọn sách tôi phải mang đi."Miễn cho mỗi ngày phải híp mắt nhìn
bảng đen."
"Phải chăng cảm thấy dáng vẻ mình không đẹp, ảnh hưởng tới gương mặt hình tượng này?" Tôi vỗ gương mặt làm bộ dáng tự thương
tự cảm, "Nếu như không có vẻ mặt này để phân biệt, chỉ sợ mọi người
không phân biệt được chị em nhà chúng mình, vì vậy mình hi sinh bản chất thục nữ là tốt rồi."
"Các cậu giống nhau chỗ nào? Không nói lời
nào cũng có thể nhận ra được." Mục Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng lơ đễnh,
lại ranh mãnh mà nhìn tôi cười, "Cậu cho rằng hầu tử tiến hóa thành
người thần tốc như thế nào?" Anh tự nhiên lại muốn bị đánh cho dẹp lép
rồi à.
Khi đó tôi khoác lác mình đã yêu, mọi người cho là mỗi
ngày sau khi tan học tôi vô tư đi chơi vui cười, thật ra tôi thường một
mình chạy đến bờ sông bất lực nhìn ánh tà dương hạ xuống đi vào đường
chân trời, nghĩ phải chăng oán hận đời người cũng như nước sông mà chảy
xuống dưới. Giữa trời chiều u ám vào lúc không người tôi ở bên cạnh bờ
hô to tên của Mục Bạch Vũ, anh chắc là đang mỉm cười đứng ở bên ngoài
đại sảnh tập luyện, đang say mê em gái như khóc không ra tiếng như kể
nỗi buồn vào trong tiếng đàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT