Mạnh Phù Dao tung
mình nhảy lên cao rồi lại rơi xuống thấp, đạp lên đỉnh đầu của Kinh quân và Cấm Vệ quân đang loạn chiến với nhau, từ từ bỏ xa Yên Kinh phía sau
lưng mình, Kinh quân dường như sau khi bị hoảng hốt thì lại trở nên mạnh mẽ, bắt đầu phản công và rút lui có trật tự.
Nàng nhìn trúng một ngõ hẻm vắng vẻ liền phóng vào đó, mới vừa lao vào thì cảm thấy ánh mắt hoa lên. Một bóng dáng như cá bơi lướt qua bên cạnh, nàng mơ hồ nhìn
thấy khuôn mặt dài màu da trắng bệch. Người đó lướt đi rất nhanh, tựa
như cá bơi, thoắt cái đã lướt qua nàng. Mạnh Phù Dao liền giơ tay ra bắt lại, cười nói: “Phản đồ, chạy đi đâu?”
Người đó hốt hoảng quay
đầu lại, quả nhiên là Diêu Tấn không có nghĩa khí đã vứt lại nàng ở
trong ngôi miếu đổ nát ở thành Bắc trước đây. Lúc này, vẻ mặt hắn đang
hoảng loạn, cả người bầm tím, không ngừng run rẩy như đang mắc bệnh sốt
rét. Khi nhìn thấy Mạnh Phù Dao, thoạt tiên thì hoảng sợ tới mức muốn co chân chạy, sau đó lại lộ ra sắc mặt vui mừng, khóc hu hu nói: “Bà cô
à...Cứu ta, cứu ta!”
“Cứu ngươi?” Mạnh Phù Dao liếc xéo hắn, “Để ngươi lại phản bội ta một lần nữa à?”
“Đó là ta nhất thời hồ đồ.” Diêu Tấn gấp đến liên tục chắp tay cung kính
“Mạnh cô nương, cô cứu ta đi, sau này ta nhất định quyết một lòng làm
việc cho cô!”
“Xí, ta ngốc mới tin ngươi đó!” Nàng hất hắn ra rồi bỏ đi, còn chưa kịp bước thì phía sau đã vẳng đến một hồi tiếng đinh
đang đinh đang. Liền sau đó, một luồng sáng rực rỡ chói mắt cuốn đến, từ xa đã nghe thấy âm thanh như chuỗi thủy tinh thi nhau rơi xuống đất,
mang theo chút đắc ý, chút kiêu căng, chút tức giận nho nhỏ.
“Ngươi còn muốn trốn đi đâu hả?”
Mạnh Phù Dao đá Diêu Tấn một cú bay đến sau góc rẽ trong ngõ hẻm, còn mình
thí đứng chắn ở đầu ngõ, tựa nghiêng vào tường, như cười như không. Quả
nhiên tiếng đến người đến, Nhã Lan Châu tựa như một áng mây đủ mọi màu
sắc ùa đến.
“Người đâu, người đâu, người đâu!”
Mạnh Phù
Dao tựa người vào tường nhai cỏ, lười biếng đáp: “Cô nói tên hán tử mới
chạy qua à, phía đằng trước không đủ nhân lực để đánh nhau nữa, nên bị
kéo đi làm lính rồi.”
“Thật à?” Nhã Lan Châu nửa tin nửa ngờ trọn to mắt, bỗng nghiêng đầu nhìn nhìn Mạnh Phù Dao, nói “Này, cô quen quá.”
Mạnh Phù Dao nhổ cọng cỏ ra, cười đáp “Đương nhiên rồi, ta là cô giáo của em gái của tình nhân của gian phu của đại tỷ của dì của biểu ca của cô cô
của hàng xóm cô mà.”
Nhã Lan Châu mở to hai mắt, đếm ngón tay cẩn thận tính toán mối quan hê phức tạp rắc rối này, ngẫm nghĩ một hồi rồi
đột nhiên giận dữ, lông mày như đao nhỏ nhướng lên, quát: “Cô trêu tôi!” Lời còn chưa dứt thì đao đã chém đến.
Mạnh Phù Dao vừa nhấc tay, ba ngón tay như kích đâm vào huyệt đạo lòng bàn tay của Nhã Lan Châu.
Nhã Lan Châu vội rút tay về, nhưng Mạnh Phù Dao lại thay đổi thế tay
nhanh như chớp, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, chớp nhoáng ấn lên
mạch môn của Nhã Lan Châu.
Mạnh Phù Dao cười nhẹ, nhấc tay ném
nàng ta bay xa một vòng một trăm tám mươi độ, nhưng lúc rơi xuống đất
lại chẳng té ngã, duy trì tư thế giơ tay bất động. Nàng cười híp mắt
bước đến, gõ lên lỗ mũi xinh đẹp của nàng ta, lanh lảnh nói: “Bé con,
người là ta giấu, ta bắt nạt cô đó thì sao, tránh sang một bên đi.”
Mạnh Phù Dao cười ha ha, gọi Diêu Tấn: “Đi thôi!”
Diêu Tấn rụt rè ló ra, nhìn thấy công chúa tôn quý nước Phù Phong đang giơ
một tay đứng bất động, hắn hít vào một hơi khí lạnh, nhanh chóng vui vẻ
chạy theo Mạnh Phù Dao. Hai người thừa dịp binh hoang mã loạn rời khỏi
Kinh thành, chạy thật xa Mạnh Phù Dao mới hỏi: “Ngươi làm chuyện gì đắc
tội với cô ta?”
Diêu Tấn đau khổ đáp: “Không biết sao cô ta lại biết ta giỏi trộm cắp, muốn ta đi trộm đồ của Chiến Bắc Dã.”
Mạnh Phù Dao cười đến ôm bụng, một hồi lâu sau mới hỏi: “Có trộm được không?”
“Ta đâu có muốn chết đâu. Ta chết sống không chịu, liền bị cô ta đuổi
giết.” Diêu Tấn tức giận đáp, chợt mỉm cười gian xảo, móc ra một vật gì
đó từ trong ngực, lắc lắc trước mặt Mạnh Phù Dao, “Nhưng mà ta cũng
không có thiệt thòi, bọn ta là trộm mà, đâu có đạo lý gặp cơ hội mà
không vơ vét chứ.”
Ngọc bài xanh nhạt, quyền trượng Phù điêu
tượng trưng cho trí tuệ và quyền lực. Chỉ khi nào nghiêng theo hướng ánh nắng một góc độ nhất định, mới có thể nhìn thấy hai chữ “Vô Cực”
Thông Hành Lệnh nước Vô Cực.
“Ồ, đồ tốt!” Mạnh Phù Dao nhang tay cướp lấy, vừa vỗ nó vào lòng bàn tay mình, vừa ngửa đầu trầm tư suy nghĩ thật lâu.
Sắc trời đã mờ sáng, tiếng hò hét nơi xa truyền đến giờ phút nào đã tắ, chỉ còn loáng thoáng tiếng rên rỉ thảm thiết. Không khí xung quanh nặng nề
tiêu điều, gió mang theo mùi máu tanh nồng vẫn còn vương nặng sát khí,
nhưng lúc phất bay tóc mai thiếu nữ thì lại rất đỗi dịu dàng, để lộ dung nhan đã bị tóc che khuất. Gương mặt cho dù đã được dịch dung, nhưng vẫn hiển hiện những đường nét thanh tú trời ban, như bởi vì sự dịu dàng mềm mại như một điệu múa của gió, mà những đường nét trên khuôn mặt nàng
càng thêm yêu kiều mềm mại.
Có một nét đẹp tự nhiên do tạo hóa gom góp mà thành, vì thế mà được vạn vật luôn luôn ưu ái.
Nụ cười trên môi Mạnh Phù Dao lúc này có vài phần giống Nguyên Chiêu Hủ,
bình thành xa xăm, như dẫu có phong ba bão táp gần kề cũng chẳng hề nao
núng.
“Ta nói...” Nàng bỗng nhiên cất lời, ánh mắt hướng về phía Đông Nam đại lục.
“Thái Uyên đã náo loạn thành vậy rồi, nên đi thì hơn. Nước Hiên Viên lại
loạn, nước Thiên Sát thì ta đã nghĩ đến lúc đại hội Chấn Vũ hãy đi. Hôm
nay có Thông Hành Lệnh này, chúng ta...”
“Đi nước Vô Cực đi.”
Hoàng triều Thái Uyên, ngày hai mươi ba tháng chín năm Thánh Đức mười tám,
sau cuộc ám sát thất bại, “Loạn Yến Kinh” bùng nổ, Kinh thành Thái Uyên
rơi vào trong máu lửa. Ba thế lực vũ trang lớn, Ngự Lâm quân, Kinh quân
dưới trướng Tề vương và Cấm Vệ quân dưới dưới Thái tử hỗn chiến với nhau quanh khắp Kinh thành. Trong vài ngày ngắn ngủi, đường phố Kinh thành
đã chất hơn ngàn vạn thi thể, máu tươi tuôn trào nhuộm đỏ sông Ngự, vô
số thi thể rơi xuống sông Ngự rất nhiều ngày sau vẫn không ngừng nổi
lên.
Đây là một trận nội loạn kỳ lạ, vốn đã nắm chắc phần thắng
trong tay, Kinh quân của Phương Minh Hà đang vây Hoàng cung đột nhiên
lại bị bao vây bít bùng. Cấm Vệ quân của Thái tử bủa vây Kinh quân đã
đại sát một trận, gần như trong thoáng chốc đã lật chuyển thế cuộc.
Song, lúc Thái tử sắp sửa hái gặt chiến thắng Kinh quân đột nhiên lại
được một lực lượng thần bí chỉ huy và trợ giúp đánh bật lại Cấm Vệ quân, thế cuộc lại trở nên cân bằng.
Trận chiến đánh nhanh chớp
nhoáng, biến đổi khôn lường, bởi vì có sự tham gia của một thế lực khác
và nhân tố bất ngờ ngoài dự tính. Kế hoạch cung biến được bày bố tỉ mỉm lại bất ngờ trở thành loạn chiến, Chiến trường từ nộ cung lan ra khắp
cả Yến Kinh, đô thành huy hoàng bỗng chốc điêu tàn, sinh linh đồ thán.
Bởi vì việc truyền tin bị phong tỏa đến tê liệt, tin tức về cuộc đại chiến
trong Kinh thành không thể truyền đến các địa phương khác, khiến cho
quân đội Tề Tầm Ý mới có thể kịp thời rút lui về phương Bắc. Thái tử
muốn bảo vệ Kinh đô và các vùng phụ cận nên không dám truy kích. Tề Tầm ý dẫn quân một mạch lên phương Bắc, thẳng tiến một đường, liên tục chiếm
lấy vài tỉnh. Hai tháng sau, Tề Tầm ý xưng đế ở Cam Châu thuộc miền Bắc
Thái Uyên, thành lập nước Thượng Uyên, lấy niên hiêu Trường An, cai quản năm tỉnh thành của Thái Uyên trước đây: Kiềm, An, Hoành, Cam, Định. Đến đây, chia tách Thái Uyên.
Trận mưa gió này đã kinh động bảy
nước, nhân sĩ cao cấp bảy nước đều đồng loạt chuyển hướng, tập trung
quan sát cuộc binh biến máu lửa ở Thái Uyên. Thật lâu sau đấy, mọi người phân tích thấy, người được hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này không
phải là Tề Tầm Ý, lại càng không phải Tề thái tử xui xẻo bị mất đi một
phần lãnh thổ kia, là mà Thái tử Vô Cực. Hành động của vị Thái tử thần
bí ấy, khiến tất cả mọi người luôn kinh hãi, không biết dùng lời nào để
diễn tả về vị Thái tử Vô Cực ấy nữa.
Bởi vì, nơi Tề Tầm Ý chiếm
đóng là vùng đất tiếp giáp giữa nước Vô Cực và Thái Uyên lẫn Hiên Viên.
Nếu như nước Hiên Viên có dự định đánh lén Vô Cực phải mượn đường nơi
đây. Mà hôm nay, vùng đất này đã thay đổi chủ nhân, Tề Tầm Ý và Nhiếp
chính vương nước Hiên Viên lại từng có va chạm trước đây. Điều này nói
rằng, nước Hiên Viên không thể nào mượn đường được.
Có người suy
đoán, cuộc nội chiến Thái Uyên kỳ lạ vô cùng, có kẻ thứ ba nhúng tay hay không? Những người suy đoán đều đưa mắt nhìn về trung tâm Đại lục, lộ
ra vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.
Còn trên lãnh thổ nước Vô Cực, vị
Thái tử Trưởng Tôn Vô Cực ấy một mình hưởng thụ thành quả đạt được, nhàn nhã lắng nghe muôn vàn suy đoán và chiêm ngưỡng muôn vàn biểu hiện của
đông đảo thế nhân. Vô Cực Chính Ninh năm thứ mười lăm, Thái tử Vô Cực
chiếu cáo thiên hạ, chúc mừng tân Hoàng thượng Tề Tầm ý lên ngôi, cũng
hào phóng đặc biệt tặng bộ lạc Nam Khương – giao giới chưa xác định sở
hữu của hai nước cho tân hoàng.
Tề Tầm ý mừng rỡ, cung kính nhận
lấy. Lại có người mắt tinh tường mắng to hắn là kẻ ngu dốt: Đồ mà Trưởng Tôn Vô Cực cho có thể nhận lấy sao?
Lão Hoàng đế Thái Uyên xui
xẻo sau khi nghe tin tức nội loạn liền cuống lên, đi đời nhà ma vào rạng sáng ngày hai mươi tư tháng chín. Sau khi băng hà, thi thể Hoàng đế ở
cung Càn An không ai trông coi. Tất cả Hoàng tử, đại thần, cung nhân đều bận rộn xếp hàng trộm của rồi chạy trốn. Đến hai tháng sau, sau khi tất cả mọi việc đều kết thúc, triều thần Thái Uyên mới nhớ đến lão Hoàng
đế, lúc này mới phái người đi thu liệm thi thể, thi thể đã sớm rữa nát
thành một đống thịt thối. Hai mắt lão Hoàng đế rữa ra thành lỗ thủng
trống rỗng như đang nhìn bầu trời, khóe miệng rữa ra chỉ còn hàm răng
tựa như đang khẽ cười. Cười thế gian này luôn luôn tham lam, tranh đoạt, vì thế mà dẫn đến cảnh một triều đại đang thịnh vượng lại bị diệt vong.
Có người cảm khái rằng, Tề vương rành rành đã chuẩn bị đầy đủ, nắm chắc
muôn phần, cuối cùng lại không thể một trận giành lấy thiên hạ, mà còn
rơi vào vùng đất hoang vắng, nghe theo sự sắp đặt của nước Vô Cực, làm
vua bù nhìn. Có người kết luận rằng: có lẽ do thời vận hắn không tốt,
đưa ra dẫn chứng với lý lẽ hùng hồn “Ngươi xem, sao trận hỏa hoạn kỳ lạ
kia lại tự nhiên xảy ra ở Tín Cung, nếu không có trận lửa ấy, Thái tử đã sớm chết, làm sao còn có loạn Yến Kinh?”
Đúng vậy, chính trận hỏa hoạn lửa cao ngất trời ấy, là yếu tố quyết định dẫn đến việc Thái Uyên bị chia tách.
Không ai biết rằng, trận hỏa họan ấy là do chủ ý đột ngột tức thời của một cô nương. Chính sự can đảm vô hạn, bạo dạn, dám nghĩ dám làm ấy của cô gái này vào đêm hai mươi ba tháng chín năm Thánh Đức mười tám, đã soi rõ
tương lai mở tối của Thái Uyên.
Ngay cả Mạnh Phù Dao lúc này cũng đâu biết, tuy bây giờ nàng chỉ là một nhân vật nhỏ, không cẩn thận sẽ
bị người khác bóp chết, nhưng mỗi bước đi của nàng đều bước vào vùng tâm xoáy chính trị của bảy quốc gia. Trang trống trong cuốn lịch sử bảy
nước đang đợi nàng múa bút. Những âm mưu, tranh đoạt quyền lực, sát phạt truyền kỳ đang đợi nàng đến biên soạn, không ai khác có thể thay thế.
Mùa đông năm Thánh Đức mười tám, Mạnh Phù Dao cướp đường tháo chạy, chui vào nước Vô Cực, láng giềng của nước Thái Uyên.
Không bao lâu sau khi nàng tiến vào lãnh thổ nước Vô Cực, nhóm Thái phó nước Vô Cực cũng về đến.
Sao sáng mọc lên tại trung tâm Đại lục Năm châu, câu chuyện về nàng và hắn giờ phút này cuối cùng cũng mở đầu.
Mà hành trình xa hơn nữa, giờ cũng mới bắt đầu.
HẾT QUYỂN I
Nắm tay nàng xây nghiêp bá nghìn thu
Biển cả mênh mông sông dài núi rộng
Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn
Đất trời này như là của đôi ta.
Gió mữa mịt mù đường dài muôn dặm
Ánh trăng mờ soi bóng nền cát lạnh
Trái tim cô đơn bỗng rung động lạ kì
Tình cảm này ai có hiểu chăng ai.
Sống chết bên nhau trên dặm đường dài
Nắm tay chàng cùng vượt qua gian khó
Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn
Đất trời này như là của đôi ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT