Mạnh Phù Dao kinh ngạc, khẽ nhíu mày “Hắn là Thái tử của một nước khác mà, sao lại quản chuyện của Thái Uyên?”
“Hai năm qua, Hiên Viên quốc huấn luyện binh mã, ý đồ mở rộng cương thổ.”
Vân Ngấn lạnh nhạt nói tiếp: “Nhưng nước Thiên Sát bên cạnh có Chiến Bắc Dã, do tướng Hiên Viên từng bại dưới tay hắn nên nay không dám độn đến
nữa, mục tiêu kế tiếp của Hiên Viên rất có thể là nước Vô Cực. Mà hai
nước Thái Uyên và Vô Cực cùng có chung đường biên giới. Nên muốn tập
kích nước Vô Cực, phải mượn đường từ Thái Uyên đánh sang. Hiên nay,
Hoàng thái tử phi của Thái Uyên là công chúa nước Hiên Viên, cho nên
Trưởng Tôn Vô Cực tất nhiên kỳ vọng Thái Uyên thay đổi Thái tử kế vị.”
“Thay đổi Thái tử thì dã tâm đánh chiến Vô Cực sẽ mất sao?” Mạnh Phù Dao bĩu
môi, “Ai cũng nói Trưởng Tôn Vô Cực thông minh như Thiên tiên, bây giờ
xem ra cũng chỉ có thế thôi.”
“Trưởng Tôn Vô Cực không đơn giản
như cô nghĩ vậy đâu.” Vân Ngấn lắc đầu, “Nếu đúng là hắn, hắn nhất định
còn có tính toán khác nữa.”
“huynh nói người này như Thần vậy.”
Ánh mắt Mạnh Phù Dao lấp lánh, đột nhiên hỏi “Hình dạng hắn ra trông thế nào? Có điểm gì đặc biệt?”
Vân Ngấn lắc đầu: “Không biết, nghe nói rất ít khi gặp người khác với gương mặt thật.”
Mạnh Phù Dao ồ lên, lắc lắc đầu, đứng lên nói “Đi thôi.”
Ánh nắng từ bên ngoài truyền vào, hắt lên mặt kính, rồi tụ lại thành một
chùm sáng trắng rọi vào mặt tường rỗng ruột. Trên tường dần dần hiện ra
hoa văn phù điêu, Mạnh Phù Dao bước tới, dùng ngón tay vẽ một vòng theo
đường viền của hoa văn ấy.
Mặt tường truyền đến tiếng vang ken két, một cánh cửa ngầm từ từ mở ra.
Khi cánh cửa mở ra, không thấy mũi tên nào bắn ra cả, Mạnh Phù Dao thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thình lình có vô số thanh giáo đen dài như rắn độc, đâm thẳng từ ngoài cửa vào, chỉa thẳng vào mặt nàng.
Mạnh Phù Dao
vốn định lộn ngược về phía sau theo bản năng, nhưng chợt nhớ đến Vân
Ngấn đang ở sau lưng mình, nàng mà tránh thì y sẽ trở thành kẻ đứng mũi
chịu sào.
Chỉ trong chớp mắt do dự nàng liền mất đi cơ hội, mũi giáo đã ở ngay trước mắt.
Tiếng gió gào rít mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể mở to hai mắt.
“Rắc rắc!”
Phía sau chợt có người lướt đến nhanh như cá bơi, chỉ vài bước đã xông đến
phía trước, giang tay ra rồi kẹp chặt lại, tích tắc đã kẹp tất cả mũi
giáo dưới nách mình, thân hình vừa động, những thanh giáo dài quét ngang soàn soạt, tiếng kinh hô lập tức vang lên.
Bóng người này vô
cùng nhanh nhẹn, chỉ một chiêu đã quét ngã hai tên mai phục, không chút
do dự tiến lên phía trước. Bóng dáng như yêu ma, vừa kẹp chặt cổ người
thì kiền vặn một cái, tiếng rắc rắc chưa dứt thì đã đến tên thứ hai, lại kẹp lại vặn. Tiếng người khiếp sợ vang lên không ngừng, nghe đến lòng
người phát lạnh.
Tên còn lại chưa từng thấy qua thủ pháp tàn nhẫn như vậy, sợ đến ngây ngốc, nhìn thấy những người xung quanh mình đã
chết sạch mới hốt hoảng, kêu thét lên một tiếng rồi cong chân chạy trốn.
Vân Ngấn cười khẩy, giơ kiếm ngang mặt, phóng đi, kéo theo ánh nắng vàng
rực rỡ soi trên kiếm, thanh kiếm đâm xuyên qua yết hầu kẻ đó!
Máu tươi ồ ạt chảy ra khỏi cổ họng tên đó, gã chạy thêm được vài bước theo quán tính, rồi cả người co giật, từ từ ngã xuống đất.
Vân Ngấn thu kiếm lại, chống kiếm thở dốc, có tiếng nhỏ giọt rất khẽ khàng, máu đỏ lấm tấm trên mu bàn tay, trắng đỏ tôn nhau, vừa kinh hãi vừa
chói mắt.
Mạnh Phù Dao chau mày nhìn nhìn: “Miệng vết thương của huynh nứt ra rồi.”
Vân Ngấn thẳng người lên, sắc mặt tái nhợt của y chợt ửng hồng, giọng nói cũng khàn đi: “Không sao, đi mau!”
Mạnh Phù Dao đương nhiên hiểu tại sao y phải vội vàng như vậy, nơi này có
mai phục, ắt hẳn đã có người báo chuyện hôm trước y xông vào đội súng
lửa cho Tề Tâm Ý biết, tất nhiên lúc này trong cung sẽ gia tăng cảnh
giới, không để cho bọn họ đến Càn An Cung một cách dễ dàng được.
“Chúng ta không thể đi như thế này.” Mạnh Phù Dao lắc đầu, “Vân Ngấn, huynh
phải nhìn ra ta thật sự bị khóa chân khí, còn huynh thì lại mang trọng
thương trong người. Tình trạng hiện nay của chúng ta không thể nào đi xa hơn được. Cho nên, thay vì bất chấp nguy hiểm sinh tử xông vào Càn An
Cung có trọng binh canh giữ, không bằng nghĩ cách khiến Hoàng thái tử
đích thân rời khỏi Càn An Cung.”
Ánh mắt Vân Ngấn sáng ngời, rồi
lại cau mày lập tức “Thánh thọ bệ hạ, Thái từ phải cung phụng bên cạnh,
giờ này ngài ấy không thể xuất cung.”
“Nếu có người tạo phản thì sao?” Mạnh Phù Dao cười rất tự nhiên, “Dựa theo quy củ, chuyện này ai xử lý đây?”
Vân Ngấn bỗng quay đầu, lạc giọng hỏi “Ý của cô là?”
“Ta nói, tạo phản.” Mạnh Phù Dao nói từng chữ rõ ràng, “Giành tạo phàn trước Tề Tâm Ý, kinh động Thái tử, buộc hắn xuất cung!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT