Những lời Mạnh Phù Dao định nói đột nhiên nghẹn lại trong họng.
Nàng mở to mắt, bình thản nhìn Yến Kinh Trần. Yến Kinh Trần lại không nhìn
nàng, mà nhìn đăm đăm vào một đóa hoa đã héo tàn phía trước, nói thật
nhanh:
“Phù Dao, với xuất thân của muội, gia tộc sẽ không cho
phép ta… và muội ở bên nhau. Bùi gia thuộc dòng dõi Hoàng tộc, so về gia thế, Yến gia vẫn kém hơn một bậc. Lần này cầu hôn vốn không dám ôm hy
vọng, nghe nói A Viện tự mình ưng thuận, Bùi gia đã đồng ý, ta không có
lý do gì mà thoái hôn, Yến gia của ta không thể đắc tội với Bùi gia
được…”
Mạnh Phù Dao đột nhiên cắt đứt những lời giải thích dông dài của hắn.
“Đừng có hễ là Yến gia các người, Yến gia các người, nói huynh đi.”
“Ta…” Yến Kinh Trần hơi lưỡng lự, mặt đượm nét ưu sầu, một hồi lâu mới nói
tiếp, “Phù Dao, phu nhân của ta sau này sẽ có địa vị không nhỏ tại Đại
lục Năm châu. Dù là dung mạo, tài học, địa vị, võ công, thiếu một thứ
cũng không thể được, nhất là không thể có tư chất quá kém, nếu không sẽ
làm gia tộc ta xấu hổ…”
“Nói huynh đi.”
Bị Mạnh Phù Dao
quát, Yến Kinh Trần kiền nổi lên tính kiêu ngạo tự phụ của một quý công
tử, hắn tức giận la to: “Ta! Ta không chịu nổi tính tình của muội nữa
rồi! Cũng không muốn nếm cảm giác bị người khác cười nhạo vì muội nữa!”
Nàng bất chợt lùi về phía sau, sững sờ nhìn sắc mặt của Yến Kinh Trần, chỉ vì bị nàng quát một câu mà hắn tức tối như vậy.
Trời chạng vạng mây mờ từng lớp, sắc màu ảm đạm phủ kín khắp nơi, lá cây
tươi xanh như bỗng hóa tro tàn, khiến người ta ngột ngạt khó thở. Nổi
bật trong cảnh sắc u ám là hình ảnh thiếu niên ôn hòa mặt mày nhăn nhó,
xa lạ, yếu đuối.
Khắp đất trời chỉ còn lại tiếng gió thổi vạt áo bay phần phật.
Thật lâu sau, Mạnh Phù Dao bỗng nhiên bật cười.
Nàng cười tựa như hoa nở thắm tươi trong không gian ảm đạm cô tịch, mang
theo chút lạnh lẽo, lại chất chứa sự kiên định, rạng ngời, cháy bỏng.
“Được.” Nàng phất tay áo về phía Yến Kinh Trần, tựa như phủi hết bụi trên tay
áo mình, hất Yến Kinh Trần bay đi xa mãi, thản nhiên nói: “Ta hiểu,
huynh không thể chịu được phu nhân mình là một kẻ ngốc, không có tư chất học giỏi võ công. Huynh không thể chịu được những lời gièm pha dè bĩu
khi mang theo bên mình một kẻ ngốc, tham dự yến hội có đông đủ quý tộc.
Huynh càng không thể chịu được, một quý công tử hoàn mỹ vô khuyết như
huynh lại có một phu nhân không tương xứng, phá hủy sự hoàn mỹ ấy… Yến
Kinh Trần, tin ta đi, Bùi Viện là một phu nhân mười phân vẹn mười, huynh dẫn theo nàng ta, giống như là nhà giàu dắt theo chó lông xù, đi đến
đâu cũng làm tăng giá trị bản thân hơn gấp trăm lần, sánh đôi với nhau
thì càng thêm nổi bật.”
Nàng cười, nhưng trong đôi mắt chẳng mang ý cười, giọng trầm mà lạnh, tựa như lưỡi đao vừa trút ra khỏi vỏ.
“Chúc mừng huynh, mừng huynh đã tìm được chó lông xù của mình.”
Nói xong nàng xoay người bỏ đi, không màng nhìn Yến Kinh Trần thêm chút nào nữa.
“Phù Dao!” Yến Kinh Trần đột nhiên bước lên, đưa tay nắm ống tay áo của
nàng, trong giọng hắn mang theo chút khổ sở, chút khó xử, chút bất lực.
Hắn khẽ nói: “Phù Dao… Thật ra là ta thích muội…”
“Giữ lại lời
này để lấy lòng chó lông xù của huynh đi!” Mạnh Phù Dao cười lạnh lẽo.
Tay khẽ giơ lên, một tia sáng lạnh đột nhiên xuất hiện giữa kẽ hở ngón
tay, rồi nhanh như chớp chém thẳng về phía ống tay áo đang bị níu chặt
kia.
Lưỡi đao chưa chạm khí lạnh đã bức người, mới đầu Yến Kinh
Trần nghĩ rằng Mạnh Phù Dao sẽ không ra tay độc ác, nên vẫn nắm chặt
không buông. Nào ngờ, nàng chẳng chút do dự xoay hướng lưỡi đao, cứa vào lòng bàn tay hắn.
Yến Kinh Trần sợ đến mức lập tức rút tay về,
nhưng vẫn chậm hơn, năm ngón tay đã bị cứa một đường, ban đầu da thịt
vẫn trắng, một hồi lâu sau mới rớm máu đỏ tươi, nhỏ xuống thành giọt
trên mặt đất.
“Muội…”
“Ta!” Mạnh Phù Dao cũng không ngoảnh đầu lại, bóng lưng thẳng tắp phác họa dáng vẻ kiên cường trong không
gian dần tối, “Ta muốn huynh nhớ được, có một số sai lầm, giống như vừa
rồi khi lưỡi đao liếm nhẹ qua da, mới đầu chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng
rồi sau đó, nó sẽ khiến huynh đau đớn chảy máu.”
Nàng đưa lưng về phía Yên Kinh Trần, nhẹ nhàng cười, nụ cười lạnh như mảnh trăng lưỡi liềm vừa mới mọc trên cao.
“Tin tưởng ta, Yến Kinh Trần, huynh sẽ đau, sớm muộn thôi.”
Ánh trăng đêm nay rất lạnh.
Mạnh Phù Dao khoanh chân ngồi dưới đất thẫn thờ nhìn mảnh trăng non, cảm
thấy trong kí ức từ lúc mới chào đời đến nay, dường như trăng đêm nay là lạnh nhất, bóng cây xanh tỏa xung quanh cũng khiến lòng người lạnh lẽo.
Sao trên trời nhấp nháy lạ thường, lúc mờ lúc tỏ, như lòng người thay đổi khó lường.
Nàng mang máng nhớ đến lần đầu gặp gỡ, trong mưa to gió lớn nàng liên tục
khấu đầu trong vũng bùn lầy lội, van lạy xin bái Lâm Huyền Nguyên làm
thầy. Nhớ tới thiếu niên mỉm cười ấm áp khiêm tốn đứng bên cạnh Lâm
Huyền Nguyên trước sơn môn trong mưa gió, nhớ tới ngày đó thiếu niên này đã vươn tay ra nắm lấy tay nàng, ngón tay hắn thon dài sạch sẽ, ấm áp
tựa gió xuân.
“Phù Dao, thật ra là ta thích muội.”
“Phù Dao, nếu thiếu thực lực ở Năm châu Đại lục này, cả đời sẽ bị người khác khinh thường.”
“Phù Dao, muội phải cố gắng một chút, muội như vậy… sau này sẽ thế nào đây?”
“Phù Dao, cái gì muội cũng tốt, chỉ tiếc là… tư chất quá kém.”
Ha… vốn đã nhận ra từ sớm, nhưng bởi vì sợ cô đơn, nên nàng tình nguyện
chìm trong sự ấm áp của thiếu niên kia mà không chịu thức tỉnh.
Mạnh Phù Dao bật cười tự giễu, phất mạnh tay áo như đuổi muỗi, vứt hết những hồi ức không muốn nhớ lại kia, nhắm mắt vận công.
Sau đó không lâu đỉnh đầu nàng tỏa khói, quanh người cũng phát ra ánh sáng
màu xanh nhạt, ánh sáng ấy từ từ bốc lên cao tụ lại một chỗ ngay trước
ngực nàng.
Đây là công pháp “Pha Cửu Thiên”, nàng đang luyện “Bí mật bất truyền” của lão đạo sĩ thối, sư phụ thật sự của nàng.
Ngày ấy, nàng đào mộ quá hăng, đào đến mức xuyên không, sau khi xuyên không
lại chẳng hiểu vì sao mất đi trí nhớ trước lúc năm tuổi tại thế giới
này. Mà bắt đầu từ lúc năm tuổi, nàng bị một đạo sĩ thối hành hạ khổ tu
võ công mười năm, trong mười năm, chín tầng của công pháp “Phá Cửu
Thiên” thì nàng chỉ luyện được đến tầng thứ ba. Luyện xong tầng thứ ba,
lão đạo sĩ thối ấy lại đuổi nàng ra ngoài --- Sau khi tu luyện ba tầng
“Phá Cửu Tiêu” thì cần phải trải qua tôi luyện ý chí bất phàm trong chốn hồng trần, mới có thể đạt được thành tựu lớn.
Luyện một chốc đã qua đêm dài đằng đẵng, cũng lướt qua cả buổi sớm mai, đến khi Mạnh Phù Dao mở hai mắt ra đã là sau giờ ngọ.
Mạnh Phù Dao vừa mở mắt liền cau mày thở dài, dậm chân tại đỉnh tầng thứ ba
đã hơn nửa năm vẫn không thể đột phá tiến xa hơn nữa, nếu như vẫn còn
dừng lại ở đây, nàng lấy gì mà tham gia đại hội Chấn Vũ, lấy gì mà nói
với người ta “Sớm muộn cũng sẽ đau”?
Vậy cũng đành, chỉ sợ nguyện vọng ấp ủ trong đáy lòng suốt bao năm nay, càng thêm xa hơn.
Nàng cắn môi, đứng dậy bước nhanh xuống núi, nhẩm tính thời gian, chắc lúc này Yến Kinh Trần đã đi rồi.
Đi rồi cũng tốt.
Bây giờ Mạnh Phù Dao không muốn nán lại ở đây thêm một khắc nào nữa, nàng chuẩn bị thu dọn hành lý lập tức bỏ đi.
Xuống đến lưng chừng núi, xuyên qua một khe núi bí hiểm đến một tòa kiến trúc được xây tựa vào núi, mái cong đấu củng to lớn (*), chính là Huyền
Nguyên sơn trang.
(*) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những
thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những thụ kẻ hình ô vuông
chèn giữa các củng gọi là đấu.
Chưa kịp đến gần đã
nghe tiếng huyên náo ầm ĩ, trong cảnh ồn ào, vẳng tiếng người đang châm
chọc: “Kiếm phái Huyền Nguyên được xưng là một trong tam đại kiếm phái
của Hoàng triều Thái Uyên, sao chẳng có đến một đệ tử ra hồn nào vậy?”
Tiếp theo lại vẳng đến tiếng ho khan, mang theo chút xấu hổ của sư phụ, còn
có tiếng bất bình phản đối của các đồng môn, xen lẫn là tiếng trường
kiếm leng keng liên tục tuốt ra ra khỏi vỏ, vô cùng huyên náo.
Mạnh Phù Dao cau mày, nàng biết bảy nước ở Năm châu này rất trọng võ thuật,
các môn phái cũng thường khiêu chiến lẫn nhau, chắc chắn tám phần là môn phái khác tìm đến cửa để khiêu chiến.
Nàng móc ra dụng cụ dịch
dung, vội vàng soi mình trong suối nước để vẽ những nét xấu xí lên mặt.
Đến giờ phút này, chỉ có Yến Kinh Trần mới nhìn thấy dung mạo thật sự
của nàng.
Vào sơn trang, băng qua võ trường mới có thể trở về
phòng nàng. Võ trường của kiếm phái Huyền Nguyên được xem là một trong
những võ trường hoành tráng nhất Thái Uyên. Nơi này diện tích rộng lớn,
khí thế hào hùng, ngày thường hoàn toàn không dùng đến. Mạnh Phù Dao thờ ơ dửng dưng đi vào cửa sân, vốn tưởng rằng mình có thể dễ dàng rời
khỏi, nhưng lại sơ ý liếc nhìn rồi giật mình kinh hãi.
Võ trường
hôm nay chật kín trên cả trăm người, quần áo đủ màu, chiếm cứ tất cả các góc sân, xem ra đúng là các môn phái khác đến đây khiêu chiến với phái
Huyền Nguyên.
Mạnh Phù Dao tinh ý phát hiện ra có vài người khí khái hiên ngang, ánh mắt thâm trầm, người bình thường không thể sánh bằng.
Toàn bộ đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên đều tề tụ đông đủ ở đây, ngoại trừ Yến
Kinh Trần, vẻ mặt họ vừa thận trọng vừa lo lắng, một vài sư huynh đệ
dường như đang bị thương, chống kiếm căm hận phun máu.
Không khí bao trùm bất an đến tột cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT