“Ta khinh, tên tiểu nhân, tốt mã giẻ cùi, lúc đầu sao ta lại thích hắn chứ?”

Mạnh Phù Dao vừa lầm bầm vừa đi trở về, có chút buồn bực ánh mắt ban đầu của mình đúng thật là chả ra sao.

Nhớ lại Yến Kinh Trần trước đây, phong thái ôn hòa dịu dàng, tuy quá hiếu thắng, coi trong vinh dự, nhưng vì hắn là người kế thừa đại gia tộc, từ nhỏ đã được giáo dục và hun đúc như vậy, nên cũng không có gì lạ

Nhưng hôm nay lại nghĩ ra chủ ý ôi thiu kia, thật sự là sỉ nhục cho cả Mạnh Phù Dao và Bùi Viện. Nàng càng nghĩ càng rưng rưng nghẹn ngào, lặng yên không nói nên lời.

Đêm đó, Mạnh Phù Dao luyện công, công pháp Phá Cửu Tiên vận hanh một vòng chu thiên*, ánh sáng xanh bao quanh toàn thân sáng như ngọc, dần dần mềm mại như nước thấm vào khuôn mặt nàng. Trong vòng hào quang ấy, Mạnh Phù Dao đăm chiêu nhớ đến cái gọi là khổ tâm của Yến Kinh Trần giãi bày lúc sáng nay, không khỏi cười khẩy khinh thường.

*chu thiên: là vòng nối hai mạch Nhâm – Đốc.

Ngày hôm sau, xe ngựa Tề Tầm Ý cũng về đến, cả đường huênh hoang, xe chở đầy ca kỹ vũ cơ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng đàn sáo dặt dìu, oanh ca yến hót lượn lờ đầy đường, suốt đường đi phong lưu phóng đãng, người người đều trố mắt nhìn theo.

Mạnh Phù Dao đừng bên đường ăn mì sợi, nhìn đám đông chen chúc nhau xem cảnh tượng náo nhiệt của vị Hoàng tử hoang đường nhất. Ánh mắt từ từ lướt qua những chiếc xe chở ca kỹ vũ cơ, cười nhẹ.

Nụ cười của nàng phai nhạt mấy phần khi nhìn thấy cung kiệu* chính giữa đoàn xe, đó là kiệu của Bùi Viện.

*cung kiệu: Kiệu có mái cong như mái cung điện.

Bên phải cung kiệu có một con tuấn mã màu trắng theo hầu bên cạnh. Ban đầu Mạnh Phù Dao không để ý, vừa đảo mắt nhìn, trong mắt liền lộ ra vẻ mỉa mai.

Người trên con ngựa kia, không phải Yến Kinh Trần thì là ai chứ?

Ân cần như vậy, không biết đã đi bao nhiêu dặm mới nghênh đón được vị hôn thê – Bùi đại Quận chúa đây?

Mấy ngày qua nàng đã làm rõ thân phận của Bùi Viện, kiều nữ của trưởng Công chúa Nghi An và Bùi Thế Huân đại tướng quân. Năm xưa em gái của Bùi Thế Huân vào cung làm phi, bây giờ là Lâm Phi – mẫu phi của Tề Tầm Ý. Bùi Viện thụ phong là Minh Thành Quận chúa, Hoàng thất đều gọi à là Viện Quận chúa, Nghi An công chúa chỉ có một đứa con gái này nên rất nuông chiều.

Mạnh Phù Dao lẳng lặng nhìn chiếc kiệu rũ màn che.

Lại liếc nhìn vẻ mặt mất tập trung của Yến Kinh Trần bên cạnh chiếc kiệu.

Yến Kinh Trần à, bây giờ chó lông xù kia của huynh phải dẫn ra ngoài như thế nào đây?

Nàng không có hứng thú để ý đến hai người này nên quay về khách điếm, khách điếm và tửu lầu thông nhau. Lúc bước vào tửu lầu, nghe được đám đông tửu khách đang sôi nổi bàn tán.

“Có nghe chưa? Gần đây Bùi gia tấn công Vân gia kịch liệt, trong triều ngoài triều đều trở mặt. Mầy ngày qau đã âm thầm phái người đạp phá ba tiệm tiền trang, năm tiệm cầm đồ, bảy tiệm tơ lụa trang sức của Vân gia. Ngay cả tá điền tại điền trang Châu Thành cũng phản, nghe nói cũng là Bùi gia bỏ tiềm ra mua chuộc. Còn móc nối một đám người tố cáo trước Hoàng thượng, chậc chậc, ầm ĩ thật!”

“Hai nhà này không phải vẫn đấu tranh gay gắt nhiều năm qua ư, nhưng vẫn chưa gây ra động tĩnh gì lớn, sao đột nhiên lại làm như vậy?”

“Nghe nói là Vân gia ra tay trước, nhưng mà cụ thể làm gì thì không biết…”

“À! Tuy là như vậy, nhưng Vân gia cứ bị động chịu đòn không đáp trả sao?”

“Mấy năm nay Vân gia đâu mạnh bằng trước đây, trước đây Vân lão gia giữ chức Vệ Úy, quản lý toàn bộ sự vụ trong cung cấm, đó là vị trí thần cận nhất bên cạnh bệ hạ. Đáng tiếc, đắc tội… với người ta, phạm vi quản lý ngày càng bị thu hẹp, cuối cùng chỉ còn quản lý mỗi một Tín Cung mà thôi, mà còn là lãnh cung nữa chứ.”

“Đắc tội ai?”

Kẻ đang bốc phét trong đám người đó đột nhiên im bặt, đưa ngón tay lên miệng khẽ “Suỵt”.

Vẻ mặt mọi người như đều ngầm hiểu.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, nghĩ thầm, tin tức nơi phường chợ vậy mà cũng chính xác thật đó.

Nàng băng qua đám đông, đang muốn lên lầu để về phòng mình, không ngờ vừa đến giữa cầu thang liền khựng lại, lắng tai nghe tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài truyền vào.

Liền sau đó, tiếng hét hung hăng của một cô gái truyền đến từ xa, còn cách rất xa mà đã lấn át tiếng huyên náo trong tửu lầu:

“Này, chàng đừng đi! Này!”

Người trong tửu lầu nhao nhao quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một cơn gió lốc cuồn cuộn quét lên từ đầu con phố dài, cuốn theo bụi mù ngợp trời, tựa như một con rồng đen đang quẫy đuôi, đụng người trên khắp phố té ngã chổng vó. Các quan ăn vặt bán bánh bao, trứng gà hai bên đường cũng bị hất đổ đầy đất. Diêu Tấn đang ăn ở một tiệm mì, chưa kịp hớp hết nước mì nào đã bị đụng ngã lăn kềnh. Hắn giận dữ chạy theo, cơn gió lốc kia ném bụp một thỏi bạc, bay vèo vào cái miệng đang há to của Diêu Tấn, chặn lại cục tức và những lời định chửi của hắn ở ngay mép miệng.

Diêu Tấn vội vàng đưa tay móc thỏi bạc, thỏi bạc quá lớn, bị nhét vào miệng nhất thời không thể kéo ra được. Đang hì hục kéo thì một cơn lốc màu sắc rực rỡ lại đâm sầm vào người hắn. Thỏi bạc trong miệng hắn liền bị văng ra, rơi bụp xuống đất, mang theo nước miếng nhớp nháp và nửa cái răng cửa. Diêu Tấn u đầu chóng mặt, lồm cồm bò dậy, cơn gió lốc màu sắc sặc sỡ kia đã giẫm lên bánh bao và lòng đỏ trứng gà trên đất chạy xa rồi, vừa chạy vừa hét to “Này! Đừng chạy!”

Nghe thấy nàng ta gọi, cơn gió lốc đen phía trước cũng không ngừng lại, chạy thằng một mạch đến tửu lâu. Người trong tửu lâu nhìn thấy người này tựa như đạn pháo sắp tấn công vào, sợ mình bị đè bẹp nên vội vàng nhao nhao đứng dậy né tránh. Chỉ thấy cơn gió lốc ấy hô to, đụng vỡ cửa lớn rồi dừng lại ngay giữa tửu lầu.

Hắn vừa đứng lại, tóc đen và áo đen đang tung bay đồng loạt rũ xuống. Khi nãy như bão tố điên cuồng, trong tích tắc đã hóa thánh núi cao nước sâu. Lúc chạy nhanh giống như gió cuộn, lúc đứng yên giống như bàn thạch.

Vừa hay khi hắn mới vừa đứng lại, cơn gió lốc sặc sỡ kia cũng đuổi đến, đứng ở cửa cười hi hi, vung tay kéo băng ghế dài qua chắn trước cửa rồi ngồi xuống ghế. Bộ dạng cô ta y như là giữ cửa, đề phòng người trước mắt mình chạy trốn.

Ánh nắng chiếu vào từ cánh cửa vỡ tan hoang bào phủ người cô gái, toát ra vẻ rạng rỡ lộng lẫy, lôi cuốn tất cả mọi ánh nhìn trong quán, dũng khí từ người cô gái này và nhan sắc tươi sáng khiến mọi người phải híp mắt nhìn, há hốc inh ngạc.

Thật chưa từng thấy ai mặc đồ nhiều màu sắc như vậy!

Áo màu hồng phấn, váy màu đỏ tươi, tà vãy vén lên nhét vào ngang hông lộ ra chiếc quần màu sắc sặc sỡ. Một ống quần màu xanh lá, một ống quần màu tím. Giày màu vàng nhưng không phải theo phong cách Thái Uyên, mũi giày hơi vểnh lên, đính lủng lẳng những viên đá quý xanh đỏ, to bằng ngón cái, chói sáng đến lóa mắt.

Thoạt nhìn thì cô gái này chưa đủ tuổi cập kê, khuôn mặt xinh xắn, mũi hơi hếch lên, sắc môi tươi thắm, đôi ngươi màu nâu nhạt, rất hợp với làn da màu mật ong sáng bóng mịn màng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng chắc chắn sau này sẽ là một mỹ nhân. Cô gái nhỏ này không giống như các cô gái Thái Uyên nhỏ nhắn trắng trẻo, ngược lại toát ra nét hoang dã tươi tắn, nồng nàn hương biển.

Màu tóc cô gái này rất lạ, óng ánh sắc nâu đỏ, tết thành bảy tám bím. Đeo rất nhiều trang sức hình thù kỳ quái phát ra âm thanh đinh đinh đang đang. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang nom chằm chằm mình cũng không chút ngượng ngùng, ngẩng đầu đắc ý cười.

Đúng là cô gái này cười với chàng trai mặc áo bào đen viền đỏ, đang đứng giữa tửu lầu.

“Ta bắt được chàng rồi nhé, ta có phải cá mập ở biển Ngạc Hải đâu, chàng chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”

Chàng trai kia cau mày, quay đầu, hừ giận “Nhã Lan Châu, cô còn là con gái sao? Đuổi theo người khác như vậy à?”

Hắn vừa quay đầu, dung mạo liền hiển hiện trước mắt mọi người. Ngũ quan sắc nét, mắt đen mày rậm, thoạt nhìn cảm thấy đường cong thân thể hắn quá mức cường tráng, nhìn thêm nữa sẽ thấy toàn thân hắn ngập tràn khí phách, sắc bén cuồng dã, đồng thời cũng sẽ cảm thấy hắn nên là một người như vậy.

Hắn quét mắt một vòng, tất cả mọi người đều cảm thấy như có một lưỡi đao đen đúa nặng nề bổ xuống trước mặt, hay như đất trời thành một, sấm chớp mãnh liệt giáng xuống xé rách chín tầng trời cao, sắc bén bức người.

Mạnh Phù Dao đứng giữa cầu thang, khe khẽ hít vào.

Nàng nhận ra người này.

Chiến Bắc Dã.

Trận chiến trong rừng cây đêm hôm đó, Chiến Bắc Dã bận đánh nhau với người khác nên hoàn toàn không để ý đến Mạnh Phù Dao. Nhưng nàng thì ngược lại, vì dung nhan người này quá mức nổi bật đến mức hận không thể dùng mắt vẽ ra, lần này lại xuất hiện giữa ban ngày, muốn nàng không nhận ra hắn cũng không được.

Vừa nhìn thấy Chiến Bắc Dã nàng liền muốn chạy ngay lập tức. Nhưng lúc này trong tửu lầu yên lặng như tờ, chỉ một mình nàng manh động thì khác nào gây sự chú ý, đành phải kiềm chế, đứng lặng im.

Hai người kia vẫn tiếp tục đối đáp.

“Này, chàng chạy gì mà chạy!”

“Nàng đuổi gì mà đuổi!”

“Ta thích đuổi theo!”

“Ta luyện khinh công!”

“Xì…” Ai đó trong đám đông không nhịn được liền phì cười. Cô gái nhỏ kia lập tức hung dữ trừng mắt lườm. Hàng chân mày cô gái nhỏ này đậm nét anh khí, sắc mảnh cong cong như lưỡi đao đã được mài kỹ.

Đáng tiếc, vì hơi nhỏ tuổi một chút nên lườm chằng ra sát khí, ngược lại còn có vẻ đáng yêu.

Các tửu khách nhìn thấy đều buồn cười, không nhịn được nói theo “Này, cô bé, đuổi theo người ta cũng phải có lý do chứ.”

“Đúng đó, ở Thái Uyên bọn ta, lần đầu có nữ nhân đuổi theo nam nhân như vậy!

“Ta chình là người đầu tiên!” Cô gái nhỏ cao ngạo hất cằm, “Cha ta nói, cướp thì phải cuớp lần đầu tiên, về sau đều là dưa vẹo táo nứt!” Cô chỉ vào Chiến Bắc Dã cười khẩy “Ta muồn đuổi theo hắn! Ta muốn hắn là người đàn ông của ta!”

Lời vừa thốt ra vả tửu lâu đều kinh ngạc, yên lặng như tờ. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều động loạt cười phá lên. Mọi người nhao nhao chen chúc muồn nhìn rõ cô gái làm chuyện kinh hãi thế tục này, ở tửu lâu Kinh thành Thái Uyên lại thằng thắn tiêu bố theo đuổi nam nhân, thuận tiện ghé mắt xem nam nhâm diễm phúc may mắn tràn trề kia là ai.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, cảm thấy cô gái nhỏ này và Chiến Bắc Dã đúng là một cặp trời sinh. Đột nhiên nhìn thấy Diêu Tấn lén la lén lút lẻn vào, nàng ra hiệu cho hắn, nhưng mặt Diêu Tấn liền biến sắc, lắc đầu nguầy nguậy.

Nãng khẽ ngơ ngác, nhìn cô bé này giống như là người nước Phù Phong, muỗn bảo Diêu Tấn len lén xem cô bé có mang theo Thông Hành Lệ hay không. Không ngờ Diêu Tấn lại sợ cô bé này như vậy, không dám ra tay.

Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ, thừa dip đám người vẫn đang nháo nhào, định chuồn ra sau. Không ngờ Chiến Bắc Dã lại mấy kiên nhẫn với trò chơi truy đuổi này, bỗng nhiên nói “Nhã Lan Châu, có phải cha cô từng nói rằng, nữ nhân phải là người đầu tiên của nam nhân hay không?”

“Đúng!”

“Vậy tốt rồi.” Chiến Bắc Dã cười gian xảo, khi hắn cười tựa như mũi đao mất hết sát khí, tăng thêm chút ấm áp chốn hồng trần, tựa như một chàng trai tuấn lãng ôn hòa.

“Vị trí đầu tiên của ta đã dành cho người khác rồi, cô đã đến trễ.”

“Ai?” Nhã Lan Châu trợn to mắt, bật khỏi chiếc ghế dài, bắt đầu xắn tay áo hỏi: “Ai hả, ai hả?”

Chiến Bắc Dã chẳng thèm quay đầu lại, ngón tay điểm lung tung thành một vòng tròn giữa không trung, cuối cùng rơi vào trên người ai đó.

“Nàng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play