Toàn thân nàng mệt mỏi rã rời, tâm trí rối như tơ vò. Sâu tận đáy lòng, nàng biết rằng, bắt đầu từ giờ phút này mình sẽ chẳng thể nào chợp mắt được
nữa. Nàng cũng hiểu rằng, một khi mình đã chìm vào giấc ngủ thì hậu quả
sau đó sẽ vô cùng nghiêm trọng. Và thậm chí nàng còn lờ mờ cảm nhận được rằng, ở bên cạnh nàng, ngay trước mắt nàng, có một người đang vùng vẫy
đấu tranh để bảo vệ nàng, để nàng giữ được tính mạng. Ánh mắt của người
ấy thâm trầm, đôi mắt nàng mặc dù đã khép lại nhưng vẫn có thể cảm nhận
được ánh mắt ấy đang nhìn thấu tâm hồn nàng, sâu thẳm mà mãnh liệt. Cũng bởi vì thế mà lòng nàng như có lửa đốt, nàng tự thúc giục bản thân
mình, phải tỉnh dậy, phải tỉnh dậy - nhất định phải tỉnh dậy.
Rất lâu sau đó, Mạnh Phù Dao cuối cùng cũng chiến thắng bản thân mà tỉnh
lại, chiến thắng bản thân mà mở mắt, cùng với các nam tử bên cạnh mình
chiến đấu, vượt qua những cửa ải đầy khó khăn phía trước.
Cơ thể Chiến Bắc Dã đang run lên, môi hắn khô queo, bộ y phục hắn đang mặc trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi, vết thương cũng chưa lành. Cơ thể
hắn đang mất nước. Hắn không biết mình còn có thể kiên cường được bao
lâu nữa, càng không biết cơn đau này sẽ giày vò hắn đến bao giờ. Chiến
Bắc Dã hắn, một kẻ không màng sinh tử, lúc nhỏ đã từng sống trong cung,
thời niên thiếu từng ra chiến trận, phong ba bão táp, vượt ngàn biển
lửa, những khoảnh khắc đối mặt với tử thần còn nhiều hơn cả những lúc
sống yên bình, chính hắn, người mang trái tim dạn dày chinh chiến kiên
cường như vậy, mới có thể mạnh mẽ sống đến ngày hôm nay. Hắn không hề sợ cái chết.
Nhưng nếu chết theo cách này, hắn không muốn một chút nào cả.
Nhớ lại những ngày tháng sống cô độc trên ngai vàng, Chiến Bắc Dã đã từng
nghĩ xem mình sẽ chết như thế nào, nghĩ đến sự sụp đổ của hậu thế, chôn
cất, dựng lăng mộ, hay thụy hiệu,... nhưng dù thế nào thì mọi thứ hiện
giờ cũng đều vô nghĩa với hắn. Cái chết duy nhất có thể thỏa mãn hắn
chính là được chết bên cạnh nàng.
Hắn và nàng cùng nắm tay nhau
mỉm cười trong hạnh phúc viên mãn, cuộc đời này, được tay trong tay với
người mình yêu thương... hà tất còn chờ hạnh phúc đâu xa?
Nếu có
thể chết một cách tốt đẹp như vậy, hắn nguyện dùng sinh mạng của mình để đánh đổi, nhưng tận trong đáy lòng hắn biết, phàm là những điều khiến
người ta mơ ước, hướng tới, thì đại đa số đều chỉ là những giấc mơ mà
thôi.
Nếu như bây giờ... nếu chết như thế này... cũng tốt... mặc
dù có hơi thê thảm... nhưng dù sao cũng là chết trước mặt nàng, chết bên cạnh nàng, giấc mộng này cũng không tồi đấy chứ?
Chiến Bắc Dã
kìm nén đau đớn nhìn Mạnh Phù Dao mà nở nụ cười, hắn không hề muốn nghĩ
đến việc sẽ chết. Mạnh Phù Dao cuối cùng cũng không thoát số mệnh hiểm
nguy. Đối với hắn, chỉ cần cố gắng nỗ lực hết mình, cái chết hoàn toàn
không còn quan trọng nữa. Việc hắn phải làm chính là không bao giờ được
để người con gái mình yêu thương chết ngay trước mắt mình.
Ngọn
lửa lập lòe, tràn vào trong tâm tưởng của Chiến Bắc Dã từng chút một.
Hắn biết bản thân không thể chống cự được bao lâu nữa. Hắn cúi đầu, cẩn
thận ngắm nhìn Mạnh Phù Dao từng chút một. Nàng vẫn chìm trong giấc ngủ, hoặc có thể là nàng vẫn đang phải chống chọi với nỗi đau đớn. Hắn biết
nàng đang rất đau. Chiến Bắc Dã bất giác thở dài.
"Mạnh Phù Dao,
nếu có kiếp sau, xin nàng hãy làm một cô gái bình thường, ta trồng ruộng nàng dệt tơ, ta chặt củi nàng nấu cơm, làm một người vợ bình thường ở
nơi sơn dã, hưởng niềm hạnh phúc đơn giản và bình dị, nhé!"
“Và đương nhiên, phu quân nàng, nhất định phải là ta..."
Chiến Bắc Dã mỉm cười và thầm nghĩ, chỉ cần tin tức hắn và Phù Dao chết được
truyền đi, Đại lục Năm châu này nhất định sẽ loạn thêm lần nữa.
Từ khi Chiến Bắc Dã đặt chân lên Thương Khung, hắn đã không còn nghĩ đến
việc sẽ có ngày quay lại. Trên đây đơn độc, lẻ loi, hoàn toàn cách biệt
với Đại Hãn, hắn cũng không có cách nào đem quân lực của hắn đến gần
Thương Khung, vậy nên dù những hộ vệ Chiến Bắc Dã đem theo bên mình
không ít, nhưng lúc tiếp cận núi thần Trường Thanh hắn đã dặn họ chờ ở
dưới núi, không được lên núi nộp mạng cùng hắn. Một khi hắn và Phù Dao
gặp chuyện, những người này sẽ rời Thương Khung đầu tiên, chuyển thư tay của hắn tới chỗ Nhã Lan Châu ở Phù Phong mượn binh. Nếu những binh sĩ
này không thể rời Thưong Khung, vậy cũng không sao, trước khi chết, hắn
còn để lại một mật thư cho Tiểu Thất. Một khi Tiểu Thất nhận được tin
không tốt, hoặc sau nửa năm mà hắn ta không nhận được thông tin hồi đáp
từ Chiến Bắc Dã, bất luận quân địch là ai, Tiểu Thất sẽ lập tức chỉ huy
quân đội tấn công.
Đại trượng phu một khi đã chết, làm thế nào để báo thù đây?
Còn về việc sau khi nghe được tin Chiến Bắc Dã đã chết rồi, Tiểu Thất sẽ
kích động mà vội vàng đi báo thù các nước, sẽ làm náo loạn thế nào, hắn
không hề quan tâm, bởi dù sao hắn cũng đã chết rồi, còn để tâm những
chuyện này làm gì nữa.
Trước khi chết, hắn cũng đã để lại thư cho Nhã Lan Châu. Nhã Lan Châu từng nói, nếu hắn có xảy ra chuyện gì, nàng
ấy sẽ thay hắn chăm sóc cho Thái hậu. Mẫu thân đã có người chăm lo, hắn
cũng không còn chuyện gì cần lo lắng nữa.
Đầu Chiến Bắc Dã nóng
ran, toàn thân như lửa đốt, ý chí và tinh thần của hắn dường như đều
biến thành tro bụi trên ngọn núi lửa cháy này rồi... Chúng trôi dạt
trong không trung. Tay của Chiến Bắc Dã nhẹ nhàng buông thõng...
Đột nhiên, một đám mây trắng vụt qua mắt hắn, di chuyển nhanh như tia chớp.
Chiến Bắc Dã lặng người, có một luồng sáng mơ hồ vụt qua trong khoảnh khắc
hắn đối diện với cái chết - mây nơi đây trôi dày đặc chầm chậm, duy chỉ
có đám mây này không biết tại sao lại trôi nhanh đến mức kì lạ như vậy.
Đám mây ấy trong nháy mắt liền bay đến trước mắt hắn, nhào đến trước ngực
hắn và Mạnh Phù Dao, rồi cắn một nhát vào phía sau gáy nàng. Lúc này,
Chiến Bắc Dã mới nhìn rõ được vật đang di chuyển, hóa ra đó chính là
Nguyên Bảo đại nhân.
Chuột mập nhào thẳng tới Mạnh Phù Dao, dùng
hàm răng trắng bóc như tuyết cắn một nhát lên cổ nàng. Cũng may là chỉ
làm nàng xước một chút da, chứ không chảy máu.
Mạnh Phù Dao lập
tức mở mắt. Nước bọt của động vật ở điện Trường Thanh này thật ra chính
là một thứ phẩm cực kì quý giá, có điều từ trước đến nay chúng chưa từng được sử dụng đúng cách, cùng lắm cũng chỉ để lãng phí vào việc cắn mấy
quả hạch và ăn đồ ngọt mà thôi.
Mạnh Phù Dao vừa mở mắt nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Nguyên Bảo đại nhân, rồi nàng nhìn thấy bên cạnh
mình là Chiến Bắc Dã, sắc mặt liền lập tức thay đổi. Chiến Bắc Dã sao
đột nhiên lại trở nên gầy đen xanh xao đến vậy?
Vừa thấy phía sau Chiến Bắc Dã là một hố lửa, liền lập tức kéo hắn ra. Lúc này, mọi người đều đã tỉnh dậy, đương còn mơ mơ màng màng mở mắt thì đã nhìn thấy ngay hố lửa bên canh, khiến mặt ai cũng biến sắc. Thấy Chiến Bắc Dã toàn
thân nóng ran, tất cả đều hiểu ra rằng nếu không có hắn không màng cái
chết, chịu đựng lửa thiêu để chắn đỡ cho cả đám người ở đây, thì có lẽ
tất cả sớm đã thanh tro bụi rồi.
Mạnh Phù Dao không kịp nói gì
cũng không biết nói gì. Nàng đỡ Chiến Bắc Dã đứng dậy, vội vàng lấy nước mang theo bên người của mọi người để tiếp nước cho hắn. Hắn thở phào,
cố gượng cười nói: "Số của ta thật tốt..."
Hắn cố gắng mở miệng nói nhưng không thể bật ta thành tiếng, nàng đưa tay che miệng hắn lại, nhíu mày:
"Đừng nói nữa."
Khoảng khắc tay Mạnh Phù Dao chạm vào môi hắn nàng bỗng cảm thấy có gì đó nóng nóng đang chạm vào da thịt mình, khi rụt tay lại thì mới biết bàn tay
nàng đã dính đầy máu. Mạnh Phù Dao nhấp miệng, cho Chiến Bắc Dã uống
thuốc. Từ lần bị mũi tên bắn trúng, nàng luôn mang theo thuốc bên người, ngay đến cả thuốc trị vết thương do bỏng nàng cũng thường cẩn thận
chuẩn bị, cũng may là Chiến Bắc Dã còn cách ngọn lửa kia một đoạn, nhưng dù sao thì cũng là một trận khiến người khác lo lắng. Chắc hắn sẽ rất
đau và phải mất một thời gian mới có thể hồi phục, dù thế nào thì Chiến
Bắc Dã cũng không đáng để bị lửa thiêu đốt như thế này, nếu như Nguyên
Bảo đại nhân không quay lại kịp thời thì có lẽ Chiến Bắc Dã cho dù không bị đốt cháy cũng sẽ thiếu nước mà chết mất rồi.
Phù Dao lấy chiếc áo mà Vân Ngấn cởi ra đưa cho nàng, nhẹ nhàng khoác lên người Chiến Bắc Dã, gượng cười nói.
"Bệ hạ, chiếc áo này hơi nhỏ một chút, huynh cố gắng mặc nhé."
Chiến Bắc Dã khẽ kéo chiếc áo vào người, nụ cười vẫn tươi vui như ngày nào nở trên khóe môi. Hắn lấy tay ra hiệu - có ý muốn nói với Phù Dao rằng:
"Đây được xem la lần tiên nàng đối xử với trẫm ngọt ngào nhất đó..."
Phù Dao ngượng ngùng nhìn hắn, lòng thầm nghĩ, một người cố chấp, cứng nhắc như Chiến Băc Dã vậy mà vẫn có thể nghĩ đến chuyện tình cảm trong hoàn
cảnh này...
Phù Dao vừa quay đầu thì nhìn thấy Nguyên Bảo đại
nhân đang mơ màng, lúc này nàng mới kịp để ý: "Nguyên Bảo, ngươi không
sao chứ."
Xem ra Nguyên Bảo đại nhân cũng có chút bần thần, tinh thần cũng nhuốm phần mệt mỏi, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tạm thời cái mạng nhỏ này không sao rồi, nhưng đại sự của thân chuột này thì mới có chuyện đây.
Mạnh Phù Dao không hiểu ý con chuột lắm, nàng hỏi: "Còn Hắc Trân Châu đâu rồi?"
Nguyên Bảo đại nhân vừa nghe đến cái tên đó liền ngẩng phắt đầu lên - Đừng hỏi ta, đừng hỏi ta, đừng hỏi ta.
Nàng thấy biểu cảm như thế của con chuột liền ngừng lại, thôi không kích
động nó nữa, tất cả mọi người còn đang chờ nó cứu mạng mà.
Mạnh
Phù Dao vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, toàn thân thiếu sức lực, nhưng cũng
may tinh thần nàng đã tốt hơn trước một chút. Nàng hỏi Nguyên Bảo đại
nhân: "Nguyên Bảo, cửa ải này làm sao qua đây?"
Nguyên Bảo đại
nhân trèo lên vai Phù Dao, xem xét bốn phía, rồi chỉ tay hướng lên trời. Mạnh Phù Dao và Vân Ngấn đồng loạt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một dải mây trắng dài như dải lụa, trôi dày đặc, không nhìn thấy được tầng mây cao
nhất.
Rồi hai người bọn họ lại quay sang nhìn Nguyên Bảo, Nguyên
Bảo đại nhân lại chỉ lên phía trời cao, Mạnh Phù Dao vận dụng tối đa thị lực của mình, mới có thể nhìn thấy đám mây, lấp ló sau đó là đỉnh núi
cao ngất dựng đứng, hòa vào màu mây trắng xóa. Đỉnh núi dựng đứng trông
rất giống vật gì đó, chỉ là nhất thời nàng không nhìn ra được.
"Nhất định phải leo lên sao?" Nàng chau mày lại.
"Bình thường chỉ việc bay lên thì không sao, nhung giờ ai cũng không bay được thì làm sao đây?"
Nguyên Bảo đại nhân ra hiệu - Không bay được thì cũng phải tìm cách mà bay lên thôi, việc này loài người các người làm được chứ loài chuột như ta thật sự không thể.
"Bay không được thì đành leo vậy, cho dù thế nào
cũng không thể ở lại nơi kì quái này." Mạnh Phù Dao đỡ Diêu Tấn và Thiết Thành dậy, Vân Ngấn đỡ Chiến Bắc Dã dứng lên. Một đoàn người gian nan
vất vả mất một lúc lâu mới tới được dưới chân núi. Ngẩng đầu lên nhìn,
nàng than thở: "Đây mà là núi sao? Đây cũng được coi là núi sao?"
Cả đoàn người cứ leo lên lại tụt xuống, đá trơn như ngọc, không bám được
tay. Mạnh Phù Dao sờ tay vào mới biết hóa ra là băng. Lúc chạm vào nàng
lại có cảm giác mềm mềm, không hề giống loại đá bình thường một chút nào mà giống vật gì đó có hơi thở, có sinh mạng nhưng lại không hề ấm áp,
có hoạt động giống như sinh vật sống, khi nàng sờ tay vào có cảm giác
vừa mềm mại vừa khô cứng như một vật đã chết.
Loại cảm giác này
thật sự quá phức tạp, thật khó để miêu tả, nhưng cũng làm người ta khó
chịu, cảm giác như sờ tay vào chăn đệm ấm áp, rồi bỗng sờ thấy một vật
đã đóng băng lạnh ngắt từ lâu.
Mây bay mềm mại như nhung, ở bên
ngoài, khung cảnh thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng bên
trong lại như đang muốn lấy mạng người khác. Mạnh Phù Dao không dám xem
thường nơi được gọi là "núi" này. Nàng cẩn thận leo từng bước lên phía
trên, không muốn chưa leo được bước nào đã ngã bịch xuống. Nàng cũng
không dám thở mạnh, cố gắng phát huy cách leo tường của thằn lằn mà mình học được rồi nhẹ nhàng hít thở, không muốn nhìn thấy cái vật gì đó lúc
thì thu lại lúc lại hướng tới phía nàng mà nhô lên.
"Đây là vật
gì mà kì dị vậy, hết sức thật rồi." Mạnh Phù Dao than thở. Bỗng nàng
nghĩ đến việc ngộ nhỡ có ai đó rơi xuống. Nàng cắm Thí Thiên vào "núi"
rồi nói với những người đi cùng: "Hãy dùng cách bám vào tường để leo
lên, dẫm lên những cái lỗ này để leo, ta thấy chúng cũng không đến mức
trơn lắm đâu."
Vừa đưa đao chém một nhát, Mạnh Phù Dao liền "ồ"
lên kinh ngạc, không biết Thí Thiên đã chuyển màu từ lúc nào, đang từ
màu đen lại chuyển sang trắng, có thể nhìn thấu cả bên trong. Vết chém
sáng lên rồi lóe ra một tia đỏ. Đó cũng không hề là màu đỏ bình thường
của máu, mà nó trơn bóng, mềm mượt, một màu đỏ rất đẹp, giống như màu đỏ nhạt của nụ hoa mới chồi lên. Trên thân đao, gần chỗ cán đao bỗng sáng
lên mấy dòng chữ. Những chữ này vừa nổi vừa chuyển động, hình dạng rất
kì lạ, vừa giống chữ mà vừa không giống, có vẻ giống thiên bàng(*) trong bộ thủ.
(*) Thiên bang là một phần của chữ Hán.
"Đao của
ta sao lại biến thành thế này?" Mạnh Phù Dao nghĩ thế nào cũng không
biết Thí Thiên đã chuyển màu từ lúc nào. Trong kí ức của nàng, chín phần đao vẫn bình thường, trong tối có lẽ sẽ không nhìn thấy gì. Rốt cuộc
thì đã xuất hiện sự kì lạ gì, Mạnh Phù Dao thật sự không thể phán đoán
ra.
Lúc nhìn dòng chữ trên đao, nàng mới thẫn thờ, liền lấy đao
hướng về phía vách đá chém một nhát, đừng nói đến đá, cho dù là sắt thì
thanh đao này cũng dễ dàng chém đứt. Khi đưa dao vào trong vách đá, nàng có cảm giác như đâm vào một mảnh chăn nhung mềm. Sau đó Phù Dao rút đao ra, trên vách đá chỉ còn một dấu tích nhỏ, rồi dần trở về trạng thái
ban đầu như không có gì.
Nàng lại thêm phần ngạc nhiên: "Vậy ta
sẽ nhân lực đạo mỗi lần đâm dao vào để leo lên." Nàng đâm Thí Thiên vào
lần nữa, dẫm lên cán đao rồi gọi Vân Ngấn:
"Vân Ngấn, đưa kiếm lại đây cho ta."
Vân Ngấn chuyển kiếm lại cho Phù Dao. Nàng giẫm lên đao của mình rồi lại
giẫm lên trường kiếm của Vân Ngấn để leo lên, cứ thế từng bước từng hước leo lên, mặc dù hơi tốn sức nhưng cũng không phải không hiệu quả. Nhưng ai mà biết tay của Mạnh Phù Dao vừa đưa ra thì phát hiện trường kiếm
của Vân Ngấn đã cách mình quá xa, không thể với tay lấy được. Nàng nhìn
một lượt thì phát hiện ra, hóa ra là do Thí Thiên dưới chân đang chầm
chậm trượt xuống. Cảm giác như đang cắt đậu phụ, Thí Thiên cứ thế trượt
xuống, khiến cơ thể của Mạnh Phù Dao cũng bị kéo lại xuống chân núi.
Trường kiếm cũng trượt xuống rồi. Nàng bám vào Thí Thiên, nhìn lại, trên vách
đá cũng không có bất cứ dấu vết gì. Đây đâu có giống vách đá, đúng là
quái vật mà!
Mọi cách đều dã thử qua rồi vẫn không thể đi được, ở nơi này, làm bất cứ động tác gì, kể cả nhẹ nhàng cũng phải tiêu tốn
mười phần sức lực. Mạnh Phù Dao vừa phải kháng cự với cơn buồn ngủ, lại
vừa phải xem chừng những người lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi kia. Chỉ chớp mắt thôi mà trên trán nàng đã toát không ít mồ hôi.
Diêu
Tấn nhắm mắt thêm lần nữa, mắt vừa nhắm thì cơ thể liền nổi lên, bay đến chỗ Phù Dao. Thanh đao hắn gài trên eo rơi xuống, chạm vào lưng nàng.
Phù Dao ngơ ngác, lúc này nàng mới nhớ đến việc sau lưng mình còn có một
túi đồ, là Trưởng Tôn Vô Cực đã đưa cho nàng. Bên trong túi đồ còn có
một vài vật kì lạ, hình như có một thanh đoản kiếm được làm bằng gỗ rất
đặc biệt.
Nàng vội vàng tìm chiếc túi, lục lọi trong túi thì quả
nhiên tìm thấy một thanh đoản kiếm không làm bằng ngọc cũng không bằng
vàng mà vô cùng bình thường ấy. Khi nàng chọc kiếm vào vách đá, vách đá
dường như không có thay đổi gì, nhưng kiếm vừa chọc vào, bên trong liền
phát ra âm thanh dị thường, sau đó cố định bất động. Mạnh Phù Dao rút
kiếm ra, trên vách hằn một lỗ sâu.
"Đã xong!" Mạnh Phù Dao tỏ vẻ thích thú.
Nguyên Bảo đại nhân quay sang nhìn thanh đoản kiếm, trong lòng thầm nghĩ, vật
mà chủ nhân đã chuẩn bị thật là quý, cây Trường Thanh mất vài trăm năm
mới mọc một lần, mà hơn nữa lại mọc ở dưới Vân Kiều nơi nguy hiểm nhất
của núi thần Trường Thanh, quả là chỉ có thể tình cờ gặp được chứ không
thể cầu, thật hiếm có, hiếm có. Nghe nói, trước đây vật này đã sớm bị
Điện chủ vứt đi rồi, cũng thật là làm khó chủ tử, không biết chủ tử nó
đã tìm lại được từ lúc nào.
Mạnh Phù Dao lại lục trong túi, tìm
thêm được mấy viên thuốc màu đỏ, trông có vẻ rất bình thường nhưng mùi
vị cực kì khó ngửi. Ngẫm nghĩ chốc lát rồi nàng đưa thuốc cho Diêu Tấn
và Thiết Thành, mỗi người uống một viên.
Thuốc vừa uống vào trong bụng, Diêu Tấn, Thiết Thành lập tức đỏ mặt, hai mắt hoa lên, ho sặc
sụa, bị cay đến mức không còn buồn ngủ nữa, cay đến tỉnh cả ngủ. Mạnh
Phù Dao không nhịn được mà bật cười, nghĩ bụng "mặc dù cách này chỉ có
thể trị tạm thời chứ không thể trị tận gốc, nhưng tốt xấu gì cũng là
cách có thể tạm thời giữ tỉnh táo."
Giữ túi trong tay, Chiến Bắc
Dã chợt nghĩ đến lời tiên đoán về sinh tử, không biết từ lúc nào đã bắt
đầu chuẩn bị tư tưởng về cái chết, cũng không biết từ lúc nào đã bắt đầu lo lắng quan tâm đến nàng. Nghĩ đến đây, hắn bỗng bật cười thành tiếng.
Mạnh Phù Dao chậm rãi cho viên thuốc vào miệng, trong giây lát, nàng cảm
thấy ngực mình như có một ngọn lửa nhọn hoắc tựa mũi tên đâm vào, ruột
gan nàng nóng ran, cảm giác cay đến mức muốn nổ tung cả trời đất, Mạnh
Phù Dao không kìm được mà trào nước mắt.
Nhưng chỉ có mình nàng
biết, nước mắt đang rơi xuống không phải vì nàng bị cay, mà vì mối tình
sâu lặng vừa ngọt ngào lại vừa vô hình ấy làm xúc động, trong phút chốc
không kìm được cảm xúc mà tuôn trào nước mắt.
Tình yêu của người
đó cũng giống như viên thuốc tầm thường kia, dù có ngọt ngào êm dịu, nhẹ nhàng như vô hình nhưng chỉ cần nàng có thể cảm nhận được, có thể chạm
tới được, thì tình cảm ấy cũng sẽ đẹp đẽ vô cùng, cảm giác hạnh phúc
cũng giống như có hàng ngàn bông hoa đang nở rộ trong tim.
Mây mù bay khắp nơi, trước mắt mọi thứ trắng như tuyết, nhưng còn người ấy đang nơi đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT