“Oai phong thật lớn.” Mạnh Phù Dao nói thầm, “Biết ngươi là Chiến Bắc Dã rồi… Này, Chiến Bắc Dã là ai?”
Mà người đối diện nàng hình như đang hốt hoảng …
Diêu Tấn đâu có dũng khí như nàng, đã sớm mất đi sự bình tĩnh lúc nãy, trốn
phía sau cây, đôi môi run rẩy nói “Cái tên ma vương này đuổi đến rồi…”
Ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ lóe sáng, đột nhiên lấy ra hai tấm mặt nạ da trong
lồng ngực, cho mình và Mạnh Phù Dao mỗi người một tấm.
Đáp lại
ánh mắt nghi ngờ của Mạnh Phù Dao, Nguyên Chiêu Hủ khẽ nhướng mày “Nàng
cũng không hy vọng bị cái tên khó chơi đó để ý chứ?”
Mạnh Phù Dao vội đắp mặt nạ, tay vừa nhấc lên, đã cảm thấy có một ánh mắt sắc lẻm
như kiếm bắn thẳng đến đây, khiến người ta cả kinh đến sởn gai ốc. Cùng
lúc đó, một tiếng quát khẽ như sét đánh vang dội, tiếng quát chưa dứt,
trong bóng tối chợt lóe ô quang*, một cơn gió lốc xé màn đêm, nhắm thẳng đến ba người.
(*) Ô quang: ánh sáng màu đen
Mạnh Phù Dao vung tay đẩy ngã Diêu Tấn.
Diêu Tấn ngã xuống đất, ô quang kia đã ở trước mắt, thoáng qua mơ hồ là mũi
thương của một cây trường thương sắt màu đen. Chân khí hùng hậu dồi dào
rót vào cây trường thương đó, từ xa đã đẩy lên một cơn gió lốc, thế
nhưng không phải ập thẳng đến, mà là ngạo nghễ quét ngang ba người.
Hay cho cách phách lối đó!
Mạnh Phù Dao nhào người lên trước, rút kiếm chém ngang, muốn dùng kỹ xảo
mượn sức nhỏ phá ngàn cân đánh bay trường thương. Người còn chưa nhào
đến, trường thương đã tạo ra cơn gió mạnh thổi bay mái tóc dài của nàng ở phía sau phấp phới như hắc kỳ, ngay cả mắt cũng không mở ra được. Nàng
lập tức nhắm mắt, vẫn không tránh không né, mũi kiếm hung hăng quét
ngang đối phương.
Tiếng “Keng keng” vang dội, tia lửa bay khắp
nơi trong bóng tói, hòa cùng tiếng cười rét lạnh lẫm liệt, “Ai dám bắt
chước ta?” Tiếng theo người đến, tay áo đen cuồn cuộn như rồng, lao
thẳng tới.
Mạnh Phù Dao và trường thương chạm nhau, chân khí mãnh liệt từ trường thương đập vào ngực nàng như sóng triều điên cuồng ập
đến. Lồng ngực nàng tắc nghẽn, liên tiếp thụt lùi về phía sau, chưa kịp
hít thở thì tay chân lập tức bủn rủn không thể nhấc kiếm lên nổi. Khí
thế của đối phương hung hãn khiến nàng giật mình hoảng hốt. Chợt nghe
một tiếng cười nhẹ, y bào màu tím nhạt phớt qua, Nguyên Chiêu Hủ bất ngờ lướt ra.
Đó thật sự là lướt, Mạnh Phù Dao chưa từng thấy qua
thân pháp linh động thanh thoát như vậy, giống như Tiên nhân ở Cửu Trùng Thiên nhảy múa trên không, uyển chuyển phóng khoáng khôn tả. Chiêu thức biến đổi linh hoạt, tốc độ không lường trước được, nhanh hơn tia chớp,
giống như ánh sáng từ ngoài hành tinh cách nghìn vạn năm chỉ trong tích
tắc đã hiển hiện nơi đáy mắt. Mới vừa rồi hắn còn ở ngoài cách vài
trượng, vừa động đã đến trước mặt Chiến Bắc Dã.
Tay hắn vẽ một
đường con lưu loát, ánh bạc lập tức sáng ngời giữa không trung, tuyết
quang* thình lình trút xuống mãnh liệt, như muốn vây cơn lốc đen nóng
bừng bừng của Chiến Bắc Dã vào trong đó. Chiến Bắc Dã bỗng ngẩng đầu,
ánh mắt hắn vẫn sáng quắc khiến người ta không thôi sợ hãi. Giống như
mặt trời lặn nơi chân trời Tây, đỏ rực như ánh lửa.
(*) Tuyết quang: ánh sáng trắng li ti
“Hay!”
Chiến Bắc Dã hưng phấn khen khi gặp kỳ phùng địch thủ. Tay đưa ngang, trường
thương quét một đường bay trở về trong tay hắn, mũi thương lóng lánh run lên trong lòng bàn tay đã sẵn sàng. Hắn giơ cao cánh tay, thương khí
dài đến hai trượng, xuất chiêu sau mà tới trước, phá vỡ vòng vây của
tuyết quang.
“Ầm!”
Không khí như bị chấn động nổ tung,
hàng vạn hàng nghìn tuyết quang bắn tung tóe, đập vào cây cối xung quanh lốp bốp, thân cây lập tức xuất hiện vô số lỗ sâu nho nhỏ. Đồng thời một luồng khí mạnh vô hình cuồn cuộn như Địa Long bay loạn sát đất, nơi nó
lướt qua, cỏ cây bật gốc, bùn văng khắp nơi, mặt đất như bị thanh kiếm
khổng lồ cày xới, tạo thành một rãnh thật sâu, chạy thẳng hơn vài trượng mới dừng lại.
(*) Phong thương: cơn gió tạo ra từ việc sử dụng thương
Trong phạm vi tuyết quang bao phủ, Nguyên Chiêu Hủ hoàn toàn không tránh
không lui. Hắn mỉm cười đứng trên một đầu nhánh cây, rõ ràng là tiếng
gió rít gào, nhưng hắn và nhánh cây dưới chân chẳng hề lay động.
Chiến Bắc Dã cầm trường thương đứng ngạo nghễ dưới tàng cây, bùn đất dưới
chân bị luồng kình khí bắn văng tung tóe, nhưng lại không dính một hạt
nào lên người hắn.
Mạnh Phù Dao đứng cách xa vài trượng, ánh mắt
dại ra, tinh thần kích động nghĩ đến chiêu thức khi nãy. Cho đến nay,
nàng lờ mờ cảm giác mình mượn công lực của Nguyên Chiêu Hủ đột phá tầng
thứ tư Phá Cửu Tiêu, nhưng sử dụng lúc được lúc không. Nàng biết đó là
vì lực mượn, cuối cùng cũng không bằng công lực do mình luyện ra, vẫn
luôn buồn rầu không thôi. Tối nay, giống như là vì nhìn thấy hai kẻ mạnh xuất chiêu đối địch với nhau, nàng đột nhiên nhìn thấy bình minh ở lối
ra. Nhẹ nhàng lại mạnh mẽ, cứng rắn mà uyển chuyển, không phải là đạo lý “Viện Chuyển” tầng thứ tư sao?
Nàng nghĩ đến ngu ngơ, tinh thần
vừa mới hưng phấn thì chân khí toàn thân đã tự động bắt đầu lưu chuyển
theo kinh mạch. Đang ở trạng thái nửa nhập định* thì mơ hồ nghe được
tiếng cười của Chiến Bắc Dã “Hay, sảng khoái! Đánh tiếp!”
(*) Nửa nhập định: tĩnh tọa luyện công
Mạnh Phù Dao chấn động, vội vàng tập trung quan sát tiếp, chợt nghe tiếng
gió rít gào bên cạnh, trước mắt tối sầm, giống như có thứ gì đó vút qua
cực nhanh. Thậm chí nàng càng cảm nhận được thứ đó sượt qua vai toát ra
khí phách thoang thoảng mùi hương tùng, hơi thở thơm hương bạc hà nhàn
nhạt, lại tựa hồ như có thêm mùi thuốc nhợt nhạt. Đôi gò má như có thứ
gì mềm láng phớt qua, hơi lạnh như tơ lụa.
Có người bay qua bên cạnh à? Nhanh vậy sao? Là người hay ma?
Mạnh Phù Dao đưa tay tóm lấy theo bản năng, nhưng tóm hụt, thân hình đối
phương như ma quỷ, kỳ dị và thần bí, vừa quay người lại đã nhanh chóng
đến trước người Chiến Bắc Dã. Nàng chỉ mơ hồ nghe thấy một chữ “Đi!”
Chiến Bắc Dã nghe thấy động tĩnh liền quay người lại, chỉ trong nháy mắt tiếp theo người đó đã xuất ra mười chiêu tấn công.
Mạnh Phù Dao há to miệng, nhìn thân pháp người đó còn linh hoạt hơn cả Diêu
Tấn, nhanh đến mức dường như cả rừng cây đều là bóng dáng hắn. Hắn như
hóa thành một làn khói, một màn sương, không ở một nơi mà không nơi nào
không có. Hắn không cầm kiếm trong tay, dưới khuỷu tay hắn có một thanh
kiếm, rất mỏng thật dài, hình thù quái lạ, chỉ để lộ nửa tấc mũi kiếm
đen nhánh tại khuỷu tay, không ngừng lấp ló như rắn độc khi hắn di
chuyển. Hắn cũng không hoàn toàn không dùng bất cứ chiêu thức chặt chém
rõ rệt gì. Toàn bộ chiêu thức đều ở dưới khuỷu tay một tấc, tất cả sát
chiêu đều hoàn thành lúc cận người, điểm, chỉ, đâm, chém, như nước chảy
mây trôi, sắc bén vô cùng.
Dường như Chiến Bắc Dã nhất thời cũng
không thích ứng được với cách đánh quái dị này, bị người khác đánh cận
thân nên trường thương mất đi tác dụng. Cơ hồ chỉ trong tích tắc, bóng
đen lờ mờ kia ngang nhiên vọt lên trước, sượt qua người Chiến Bắc Dã,
dưới khuỷu tay chợt lóe sáng.
Máu văng tung tóe.
Màu đỏ sậm rắc xuống khắp rừng cây đen thẳm, khiến mày mắt chuyển sang màu hồng.
Nhưng ánh mắt Chiến Bắc Dã càng sáng hơn, đáy mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Hắn đột ngột xuất ra một chưởng, chưởng phong điên cuồng khiến người đó
không dám chống đỡ, lùi về sau ba bước. Trong lúc người nọ lui, Chiến
Bắc Dã vung cánh tay lên, trường thương bị hất ra xa, rơi xuống cắm vào
đất ba thước. Trong tiếng chấn động ầm ầm, hắn chậm rãi liếm máu tươi
trên cánh tay, đột nhiên trầm tĩnh lại, mỉm cười “Thái Uyên vậy mà ngọa
hổ tàng long!”
Nụ cười chưa dứt, tiếng quát vang lên, lúc này chẳng cần vũ khí gì, Chiến Bắc Dã lấy thân làm kiếm, bão táp cuồn cuộn tiến vào!
Nguyên Chiêu Hủ cũng cất tiếng hô lên, từ trên nhánh cây bay xuống, tạt trái
lách phải một cái, lôi đi người đang hoa mắt ngu ngơ xem hai kẻ đánh
nhau. Mạnh Phù Dao không cam tâm, liên tục ngoái đầu lại nhìn “Làm gì
vậy, làm gì vậy chứ!”
“Không phải người ta bảo nàng đi rồi sao? Còn đứng ỳ ra đó làm gì?”
“Cuộc chiến đặc sắc mà, bỏ qua tiếc lắm, Nguyên Chiêu Hủ huynh đừng cản ta,
để ta xem tiếp, không chừng công pháp của ta sẽ tiến bộ nhanh đó.”
Nguyên Chiêu Hủ không phản bác, mỉm cười quàng tay, tư thế như muốn vỗ về
nàng. Qủa nhiên Mạnh Phù Dao lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này
Nguyên Chiêu Hủ mới nói tiếp “Nàng còn ở lại, đến khi Chiến Bắc Dã thoát được phiền phức. Nàng đừng tưởng rằng Ám Mị làm Chiến Bắc Dã bị thương
là đã nắm chắc phần thắng. Hắn không biết Chiến Bắc Dã càng bị áp chế
thì càng dũng mãnh. Ai khiến hắn thấy máu, chắc chắn hắn sẽ chiến đấu
không chết không thôi. Tối nay Ám Mị không dễ dàng dứt ra đâu.”
“Huynh lại biết…” Mạnh Phù Dao lầm bầm bất mãn, nói được một nửa đột nhiên
trợn to mắt nhìn, kinh ngạc thốt “Ám Mị? Đó chính là Ám Mị? Sát thủ Thị
Huyết đệ nhất thiên hạ? Hắn đã tới?”
Nguyên Chiêu Hủ khẽ quay
đầu, ánh mắt hắn trong thoáng chốc đột nhiên có chút kỳ quái. Một hồi
lâu, hắn nói khẽ “Nên đến, sớm đã đến …”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT