Sau cơm trưa, Mạnh
Tĩnh Nghiên thực sự không muốn cùng Chu bà bà chơi trò chơi ngây thơ đó
nữa, trưng ra bộ mặt buồn ngủ. Trẻ con đều như vậy, có thể chơi đùa náo
động, nhưng không dư nhiều sinh lực như vậy, chơi đùa một lúc đã buồn
ngủ rồi. Hơn nữa ăn cơm trưa xong mọi người mệt rã rời, những bạn nhỏ ở
nhà trẻ cũng có giấc ngủ trưa quen thuộc. Chu bà bà không nghi ngờ ôm
Mạnh Tĩnh Nghiên lên giường, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô, hát bài hát thiếu nhi dỗ cô ngủ.
Không tới mười phút Mạnh Tĩnh Nghiên đã ngủ rất
ngon lành, bài hát thiếu nhi thanh cũng dần dần dừng lại, thay vào đó
chính là tiếng ngáy nhè nhẹ.
Chờ Chu bà bà ngủ rồi Mạnh Tĩnh
Nghiên mới trở mình. Xác định bà nội đã ngủ say mới trộm mở mắt, nhìn
khuôn mặt khi ngủ của bà, cô không khỏi mỉm cười, lão thái thái này,
chính mình đem mình dỗ ngủ, đứa nhỏ đi đâu mất cũng không biết.
Rón ra rón rén xuống giường, đắp chăn lên cho Chu bà bà, Mạnh Tĩnh Nghiên bắt đầu chính mình đi thăm dò xung quanh.
Tuy rằng lúc nhỏ thường xuyên sang nhà bà nội chơi, nhưng đã nhiều năm như
vậy ký ức đã trở nên mơ hồ. Điều kiện gia đình Lão thái thái cũng tốt,
phòng ngủ là phòng rộng nhất trong ba phòng, ngoài ra bên ngoài ban
công, Chu bà bà thường chăm sóc cây hoa trong vườn nhỏ đó, làm thú giải
khuây khi tuổi giả. Trong ngoài phòng có vài quyển truyện thiếu nhi,
cũng coi như là có quen thuộc một chút.
Lén nhìn lão nhân gia,
xác định bà vẫn đang ngon giấc, Mạnh Tĩnh Nghiên lúc này mới rón rén đi
tủ quần áo của Chu bà bà. Đương nhiên, không phải cô nổi lên ý đồ xấu,
muốn lấy trộm đồ của bà nội. Cái tủ đứng lớn đều làm bằng gỗ còn được
chạm trổ tinh xảo. Trong ký ức của cô, nhìn còn đẹp đẽ hơn.
Đây
không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, hai cái cánh cửa tủ đính một chiếc gương to. Mạnh Tĩnh Nghiên phí nhiều công sức như vậy, chủ yếu là muốn đi soi gương, nhìn dáng dấp hiện tại của chính mình.
Ai,
con gái ấy mà, mặc kệ là ba tuổi, hay là ba mươi tuổi, tính cách thích
chưng diện vẫn không thay đổi được. Sau khi trùng sinh lại té xỉu tiếp
rồi phải vào bệnh viện, bệnh viện coi như có tấm gương cũng là đính cao
hơn một mét trên vách tường để người lớn sử dụng, lấy chiều cao của cô
hiện tại, có vẻ với không tới. Như vậy, dĩ nhiên đến hiện tại cô mới có
thể lén lút nhìn chính mình.
Dù cho đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn bị chính mình trong gương làm cho kinh ngạc. Này này này, đây chính là
tiểu loli nha! Không phải cô khoác lác, đây chính là khuôn mặt nhỏ bé
đáng yêu, ai nhìn thấy đều muốn bẹo má.
Chiều cao đại khái không tới 1 mét, hai má phúng phính, da dẻ trắng hồng, con mắt óng ánh giống như ngôi sao nhỏ trên trời.
Tuy rằng mẹ làm ở tiệm chụp ảnh, nhưng còn bé cô không thích chụp ảnh,
trong album ảnh, ảnh cô ngày càng ít, đặc biệt là từ 3 tuổi đến 10 tuổi, hầu như là bán hết hàng, một tấm hình đều không có, cô cũng không biết
lúc nhỏ mình đáng yêu như thế. Theo như những gì cô thấy thì cô hoàn
toàn không thể so được với em bé Bồ Tiểu Đào nổi tiếng trên internet,
nhưng mà cô không có phát tán ảnh của mình đi thì sao có thể gọi là
thống trị như bế Bồ Tiểu Đào kia?
Cũng chính là trên trán thoa
thuốc, dán băng gạc khuôn mặt có chút ngại, có điều cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Càng soi gương Mạnh Tĩnh Nghiên liền càng đỏm dáng, quay về
tấm gương hôn hai cái lên kính. Trên gương lưu lại một chuỗi ngụm nước
bọt, xong cô còn đắc ý cười hề hề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT