"Ừm... cô Tống à, có phải cô nhầm lẫn gì rồi hay không?"
"Hiểu lầm? Sao, ý trò là tôi nói oan ?" Cô Tống ném bút lên bàn, kêu một tiếng "bộp", hung hăng trừng Mạnh Tĩnh Nghiên.
"Cô à, em thật sự chưa yêu đương."
"Được, vậy trò nói thử, thứ này là ai đưa?"
Chỉ thấy cô Tống lấy ra ba cái kẹo que ở trong ngăn kéo, đập trước mặt cô.
Mạnh Tĩnh Nghiên ngẩn ngơ, tự thông suốt, thì ra một tháng này cô không
nhận được kẹo que nữa, là do bị cô Tống lấy đi? Thảo nào...
Mạnh
Tĩnh Nghiên không khỏi cảm thấy thả lỏng. Cảm xúc ngoài mặt cũng dịu đi
nhiều, giả vờ nghi ngờ nói: "Cô ơi, mấy cây kẹo que này có gì không ổn
ạ?"
Cô Tống trợn trừng mắt chăm chú quan sát vẻ mặt Mạnh Tĩnh
Nghiên, lại không tìm ra sơ hở gì. Bà cũng phải lần đầu tiên đi dạy học
sinh, tự nhận nhìn người rất chuẩn, đòn sát thủ cũng đã mang ra rồi, học sinh còn chẳng phản ứng lại, không phải là trò ấy thật sự bị oan chứ?
Tuy trong bụng nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc gì: "Sao, mấy kẹo que này, trò không biết ư?"
"Cái này ai mà chẳng biết ạ, năm nghìn một que, rất bình thường ạ, làm sao vậy cô?"
"Vậy à? Nhưng mà tôi nghe bạn học trò nói, đây là thứ mà mấy bạn nam sinh đưa cho trò cơ mà?"
Mạnh Tĩnh Nghiên vốn thông minh, nếu nghe cô Mạnh nói như vậy mà vẫn không
hiểu có chuyện gì xảy ra thì cô sống vô dụng mấy chục năm rồi. Hóa ra là có người mách cô Tống, hơn nữa người mách lẻo này, ngoại trừ Ngưu Phàn
Phàm còn có thể là ai.
Thứ nhất, Ngưu Phàn Phàm có động cơ. Từ
nhỏ, con nhóc kia đã nhìn mình không vừa mắt, gần đây lại cho rằng mình
cướp vị trí lớp trưởng của nó, học tập lại tốt ngang ngửa nó, con nhóc
kia đã ghi hận cô từ bé. Thứ hai, việc có người thầm đưa trộm kẹo que,
mấy năm trước Nghê Thụy Tuyết đã la hét ầm ĩ trước lớp một lần, sau đó
thì không nhắc tới nữa, nói cách khác, việc này chỉ có bạn cùng học tiểu học với cô mới biết. Thứ ba, dạo này cô đến lớp rất sớm, hình như đã
thấy Ngưu Phàn Phàm tìm đồ ở bàn mình, sắc mặt cũng là lạ, lúc ấy cho
rằng sức khỏe nó có vấn đề, giờ nghĩ lại có khả năng ba cây kẹo que này
bị nó lấy đi.
"Cô à, em thật sự không biết, nếu như tặng em, nhất định sẽ cho ngay trước mặt em, sao có thể tới tay cô. Hơn nữa, mỗi ngày sai khi tan học em đều về nhà ngay, còn phải mua thức ăn nấu cơm, căn
bản không có thời gian để yêu đương."
Cô bé đáng thương chưa yêu
sớm bao giờ lại bị cô giáo tìm nói chuyện, tuy cô không sợ yêu sớm, cũng không sợ cô giáo gặp riêng, nhưng lại không quen nói dối, nói vài câu
đã đổ mồ hôi lạnh đầy ở tay, tim đập thình thịch, thật đúng là vịt chết
còn mạnh miệng.
"Vậy được rồi, trò về học tiếp đi, chuyện này cô
sẽ điều tra thêm. Có lỗi thì sửa, không thì thôi, cô cũng vì tốt cho
em, hi vọng sau này em đều đặt tất cả tinh thần trong học tập, không nên gần gũi quá với bạn nam, cô phụ kì vọng của cô giáo và phụ huynh, hiểu
chưa?"
"Vâng thưa cô, vậy em về trước nhé."
Cô Tống gật
gật đầu, cho cô một khuôn mặt tươi cười, rồi vỗ vỗ vai cô, phối kết hợp
giữa ban ân và đề cao uy nghiêm cực tốt. Chỉ là dưới chân Mạnh Tĩnh
Nghiên như mọc rễ, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm ba cây kẹo
que trên bàn cô Tống.
"Làm sao vậy , còn có việc sao?"
"A không có việc gì, tạm biệt cô."
Vắt hết óc vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, xem ra phải bàn giao ba cây
kẹo que ở chỗ này rồi. Trong lòng thầm tạm biệt với nhóm kẹo que, mới
lưu luyến không rời ra ngoài.
"Chờ đã, Mạnh Tĩnh Nghiên!"
Mạnh Tĩnh Nghiên kích động, xoay người lại rất nhanh: "Cô Tống?"
"Ừm, tan học trò đưa hết tạp chí cho cô nhé. Thân là học sinh trung học,
không nên đọc mấy loại tạp chí này. Có thời gian thì xem "Trích văn
thanh niên", "Độc giả"... mấy loại này còn có lợi ích, đọc mấy bộ tình
yêu có thể làm được gì chứ? Rồi, em đi đi."
Cô gái nhỏ sụp bả
vai, bước nhanh rời văn phòng. Đã hiểu rõ cô Tống sẽ không chấp nhận
mình còn ôm hi vọng gì đây, haiz, ... một cô giáo đã ba mươi còn chưa
kết hôn, sao có thể giơ tay đánh khẽ với học sinh yêu sớm chứ?
Trở lại lớp đã được nửa tiết một buổi trưa, giáo viên bộ môn biết cô bị cô
Tống gọi lên văn phòng nên cũng không khó xử cô, để cô vào chỗ ngồi.
Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại rầu rĩ không vui cả tiết, giáo viên nói gì
cũng không nghe, may mà có Nghê Thụy Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở mới vượt
qua kiểm tra.
"Nghiên Nghiên, sao lại không vui thế? Vừa rồi cô Tống mắng cậu à?" Hết giờ học, Nghê Thụy Tuyết quan tâm hỏi.
"Lát nữa nói sau, tớ lên văn phòng cô Tống một chuyến."
Lấy hai quyển truyện tình cảm học đường trong góc ngăn bàn ra, haiz, thứ này cũng phải đưa cho cô Tống nữa.
"AAAAA... làm sao cô lại biết những quyển sách này? Chẳng lẽ có người mách với cô? Ghét nhất bọn mách lẻo!"
Không để ý tới Nghê Thụy Tuyết hô to gọi nhỏ, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía
Ngưu Phàn Phàm: "Là có người mách, hơn nữa còn không phải chuyện nhỏ
nhặt, người ta là báo cáo có trình độ đấy!"
Bình thường làm bẩn
sách và sách bài tập của cô có thể cho qua, nhưng những cây kẹo que kia
là kí ức quý báu của cô, thế mà nó dám không hỏi trước đã đưa cho cô
Tống. Cho dù đổi hộp nữ trang thay cho ba cây kẹo que, nhưng đâu phải ba cây lúc đầu.
Quan trọng nhất là, hại cô rầu rĩ mãi, cho rằng cuối cùng không còn nhận được kẹo que nữa...
Lên văn phòng của tổ toán, lúc trở lại còn mang theo một tin tức không tốt. Đại hội thể dục thể thao cuối tuần này, cô phải tham gia với thân phận
người xem, nói cách khác, cô Tống sợ cô gây họa nên tạm thay người công
tác.
Đội ngũ được chọn lựa lúc trước khóa thể dục cũng đã định
xong, trong đó không có vị trí của cô, không thể chỉ vì cô không đi mà
điều phối các bạn khác lại, vậy nên ai thay cô sẽ được lớp bầu chọn. Cô
không có trong đội, nên chỉ có thể làm người xem.
Tham gia đại
hội thể dục thể thao nhiều năm như vậy, đợt này phiền lòng nhất! Trước
mặt mọi người, cô Tống tuyên bố đánh bài chọn người, bỗng nhiên thay
người, các học sinh đều nhìn cô bằng ánh mắt là lạ.
Chuyện này,
cuối cùng người có lợi nhất là Ngưu Phàn Phàm, cơ hội tốt náo động như
vậy nhỏ sẽ không bỏ qua, vị trí của Mạnh Tĩnh Nghiên do nhỏ thay. Không
biết đây có phải là lợi ích nhỏ đạt được sau khi mách lẻo cô Tống?
Ngày đại hội thể dục, Mạnh Tĩnh Nghiên xin nghỉ bệnh không, cô Tống vốn nắm
chắc tâm lí học sinh, nhưng cô cũng là giáo viên, sẽ không dễ dàng nói
xin lỗi học trò. Dù sao Mạnh Tĩnh Nghiên không có nhiệm vụ, phê chuẩn
cũng được.
Hôm ấy dường như tâm trạng ông trời cũng không tốt, cả ngày đều mưa rền gió lớn, lúc về Nghê Thụy Tuyết cũng ướt hết người.
Ngưu Phàn Phàm vì xinh đẹp và phong độ chỉ mặc áo sơ mi mỏng, váy ngắn
màu đỏ, đi tất chân nên hôm sau đến trường bị virus cảm xâm nhập, nước
mũi lèm nhèm, mỗi lần nhìn nhỏ ta đều thấy cái mũi hồng hồng. Mạnh Tĩnh
Nghiên hả giận, đây gọi là ác nhân có ác báo, ai kêu nhỏ trộm kẹo que
cầm đi.
Được Nghê Thụy Tuyết - cái loa nhỏ tuyên truyền, mọi
người cũng biết Ngưu Phàn Phàm là tiểu nhân mách lẻo sau lưng giáo viên, nhỏ mà không chủ động nói chuyện sẽ không ai bắt chuyện với nhỏ. Mặc kệ ở tuổi nào, ai cũng hận nhất kẻ mách lẻo. Đặc biệt là bạn cùng bàn và
bạn cùng phòng với nhỏ, đề phòng nhỏ như giặc cướp.
Nếu là trước
kia, Mạnh Tĩnh Nghiên có thể sẽ đồng tình nhỏ, cảm thấy mặc kệ mắc lỗi
gì, thủy chung vẫn là một đứa trẻ nên phải tha thứ. Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy Ngưu Phàn Phàm gieo gió gặt bão, đáng bị trừng phạt.
Haiz, đừng cho là cô mềm yếu, bị chạm tới ranh giới cuối cùng, cô cũng sẽ nổi giận. Bây giờ Ngưu Phàn Phàm suốt ngày nhìn cô với ánh mắt u oán, Mạnh
Tĩnh Nghiên coi như không thấy. Thắng được hư vinh nhất thời, lại mất đi cơ hội là bạn bè với bạn cùng học bốn năm, xét theo khía cạnh khác, vậy cũng là công bằng, đúng không?
Một người duy nhất còn bị ảnh
hưởng là cô Tống, thỉnh thoảng sẽ gọi cô lên văn phòng tâm sự, quan tâm
tới vấn đề cá nhân của cô, hoặc hỏi những bạn khác có bị tình huống như
vậy hay không?
Hài hứng mau áo sơ mi và giày thể thao đồng màu
trắng, xứng với quần jean loa chân, vài món quần áo đơn giản được cô mặc theo phong cách OL lưu hành mấy chục năm sau, sau đó, rất nhiều nữ sinh đều phỏng theo cách mặc quần áo của cô, coi như nhấc lên một trào lưu
mới trong trường học!
Đợi cô lên đầu cấp hai, cũng là lúc anh Dương Phàm lên tới cấp hai, gia đình họ Mạnh triệt để bạo phát vấn đề.
Một ngày, Mạnh Tĩnh Nghiên và Nghê Thụy Tuyết không cẩn thận chứng kiến anh Dương Phàm ở cùng với một nữ sinh, không phải ngẫu nhiên mà là quan hệ
không tầm thường. Nữ sinh bộ dáng thanh tú kia chính là "Bạn gái nhỏ"
của Dương Phàm. Hai cô gái xem bát quái đã liền vùi bí mật xuống, không
nói cho gia đình, nhưng giấy không gói được lửa, mọi chuyện vẫn bị lộ
ra.
Anh Dương Phàm không thoát khỏi vòng luẩn quẩn yêu sớm ảnh
hưởng học tập, nhiều lần thành tích cuộc thi đều nói lên xu hướng ngày
càng giảm, việc này đối với cô cả đặt hết mong đợi vào anh không tiếp
thu được. Mấy lần sau khi Dương Phàm ra ngoài, cô cả đều thầm theo dõi,
cuối cùng cũng bắt được một ngày anh hẹn hò.
Một chút mặt mũi cô
cả Mạnh cũng không chừa cho con trai, đen mặt xuất hiện trước mặt hai
người khi Dương Phàm thật vất vả mới cầm được tay bạn gái, rất không
khách khí thóa mạ con trai một trận, lời nói có gai yêu cầu con trai
đoạn tuyệt quan hệ với nữ sinh. Nữ sinh trẻ da mặt mỏng, trong nhà cũng
được ba mẹ nâng như nâng trứng, giờ nghe mẹ bạn trai nói giống như đang
bắt kẻ thông dâm, nước mắt cũng không kìm được, khóc ầm lên.
Dương Phàm trung thực lần đầu tiên đối kháng với mẹ, nhao nhao với mẹ trước
mặt bạn gái, cô gái khóc bỏ chạy anh lại muốn đuổi theo, nhưng lại bị mẹ ngăn cản uốn éo đòi về. Dương Phàm bắt đầu chiến tranh lạnh cùng người
nhà từ ngày đó.
Mạnh Tĩnh Nghiên không nắm vững vấn đề xảy ra
trong kỳ phả nghịch, theo cô thấy xem ra cô cả cũng không để anh Dương
Phàm có thể diện lắm. Nhưng quan điểm của các bậc phụ huynh đều giống
nhau, trẻ con yêu sớm là vấn đề không bớt lo được. Cha Mạnh mẹ Mạnh, cô
cả dượng cả, chú dì, thay nhau ra trận tiến hành giáo dục tư tưởng với
việc yêu sớm.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng liền bị tai bay vạ gió, mỗi
lần nói chuyện qua điện thoại xong với cô cả, ánh mắt ba mẹ nhìn cô đều
trở nên ngưng trọng, đều lấy anh Dương Phàm là ví dụ giáo dục cô một
phen, cô gái nhỏ nằm cũng trúng đạn. Cô rõ ràng không có ý nói yêu
đương, lại phải thường xuyên tiếp nhận giáo dục yêu sớm, cô vô tội kia
mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT