Dắt cha đi dạo đông dạo tây hết hơn một giờ, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn chưa dò
hỏi được nguyên nhân tại sao ông lại mất hứng. Có lẽ do cô còn quá nhỏ
nên ông không thể dốc bầu tâm sự, giãi bày tất cả nỗi lòng, hoặc nhờ bày mưu tính kế như những người trưởng thành với nhau. Có lời gì cũng bị
buồn bực giấu ở trong lòng, chỉ qua loa tìm cớ nói cho xong chuyện.
Đối mặt với tâm trạng tiêu cực của cha Mạnh, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể vụng trộm len lén quan sát.
Hôm trước
khi được nghỉ, Nghê Thụy Tuyết phát hiện được một cây kẹo que trong ngăn bàn của cô, kích động đến hai mắt tỏa sáng. Trong hai năm qua, vẫn có
người nào đó âm thầm để kẹo vào ngăn bàn, hoặc cho vào trong tủ treo
quần áo của Mạnh Tĩnh Nghiên, hơn nữa mỗi lần lại là một mùi vị khác
nhau.
Vào hai năm trước Nghê Thụy Tuyết còn là một cô nhóc vắt
mũi chưa sạch thì Mạnh Tĩnh Nghiên có lừa gạt thế nào cũng hoàn toàn
không cảm thấy áp lực. Nhưng con bé này không biết ăn gì mà lớn lên lại
càng ngày càng hơn tinh quái, sự kiện kẹo que rốt cuộc cũng bị rò rỉ.
Tính hiếu kỳ của Nghê Thụy Tuyết so với Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ có hơn chứ
không có kém, vô cùng thắc mắc người thần bí tặng kẹo que là ai. Nhưng
sau khi rình rập kiểm tra những nơi thường kẹo que xuất hiện mấy lần có
kết quả, bởi vì kẹo que này không phải đưa tới định kỳ cho nên tinh thần làm thám tử chưa kịp phát huy đã bị vùi dập cho tắt ngóm.
Qua
hai năm tỉ mỉ quan sát, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy người thần bí kia
không phải là những người bạn nhỏ ở nhà trẻ. Đám nhóc kia, chỉ cần vểnh
mông cô cũng biết bọn họ bày ra mưu ma chước quỷ gì, mọi hành động của
chúng đều không thể nào trốn khỏi pháp nhãn của cô, cũng không có một
người nào có thể làm được loại chuyện như vậy. Hơn nữa nhiều lần đều có
thể tránh được tầm mắt của mọi người, thả kẹo que vào trong ngăn bàn, đủ cho thấy bản lĩnh không nhỏ, không giống như việc mà một đứa nhóc năm
tuổi có thể làm được.
Nhưng nếu không phải là bọn họ thì là ai chứ?
Từ sau khi học hết mẫu giáo, lên đến tiểu học, đã ba tháng không thấy kẹo
que xuất hiện rồi, cô cứ tưởng niềm vui nho nhỏ này sẽ không xuất hiện
nữa, trong lòng còn thấy hơi mất mát. Thật không ngờ, bây giờ nó lại
xuất hiện trở lại trong ngăn bàn.
Hai năm qua, cô cẩn thận thu
thập những cây kẹo que thần bí được tặng, bỏ vào trong hộp, sau đó vùi
xuống dưới nền đất. Nhưng kẹo que càng ngày càng nhiều, cái hộp cũng trở nên chật ních, chứa không nổi. Hơn nữa, vì bị chôn dưới đất nên kẹo
cũng trở nên biến chất không cách nào sử dụng được nữa. Mạnh Tĩnh Nghiên tiếc đứt ruột, moi hết lên, vứt bỏ hết kẹo chỉ lưu lại cái vỏ. Nhưng kể cả có làm thế thì qua bấy nhiêu thời gian tích góp, giấy gói kẹo cũng
thành một xấp thật dầy rồi.
Mạnh Tĩnh Nghiên đoán, người tặng kẹo que cho mình phải là một nam sinh tương đối quen thuộc, từ nhỏ đã biết
đưa quà lấy lòng con gái nhà người ta. Có điều người này lại không chịu thăm dò sở thích của cô, cho nên không biết người mình tặn không hề
thích ăn kẹo chút nào.
Mỗi lần cầm xấp vỏ kẹo ra đếm đi đếm lại,
trong lòng liền thấy thật ấm áp, từ nơi con tim sâu thẳm dường như còn
thoáng rung động khe khẽ. Từ đó lại thấp thỏm chờ đợi, không biết cây
kẹo que tiếp theo sẽ xuất hiện lúc nào? Sẽ có hương vị gì?
Những
niềm vui nho nhỏ này sẽ góp phần tạo thành một hồi ức tuổi thơ tốt đẹp
mỗi khi nhớ lại. Qua hai mươi, ba mươi năm, sẽ không còn cảm nhận được
thứ tình cảm thuần khiết tốt đẹp của một thời niên thiếu này nữa. Tình
yêu thanh mai trúc mã như thế này hồi còn học trung học khi mê mẩn tiểu
thuyết ngôn tình cô cũng đã từng ảo tưởng qua, cuối cùng đều là những kỳ vọng mà không cách nào thực hiện. Đời này nói không chừng lại có cơ
hội, nhưng suy nghĩ của cô hiện tại đã thay đổi.
Nếu như cậu nhóc kia thật sự xuất hiện tỏ tình thì cô sẽ không chút do dự mà cự tuyệt.
Đời trước, chuyện với Lục Hoằng Văn đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng
cô. Cho nên hiện tại mà nói, cô hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông. Cũng không thể nói một cây tre có thể quật ngã cả thuyền, cả đời này sẽ
không có người đàn ông nào tốt. Nhưng mà đối với bản thân cô sau khi
nhìn thấu sự đời đã trở nên mệt mỏi, không muốn va vào vết xe đổ, cũng
không muốn bị thương, hay thất vọng thêm lần nào nữa.
Đời này,
mục tiêu của cô vẫn là tìm mặt trắng nhỏ để nuôi, cứ thế mà bình thản
qua một đời, việc theo đuổi hạnh phúc gì gì đó không hề nghĩ tới nữa.
Tình cảm trẻ con đơn thuần vẫn luôn đẹp nhất, tốt đẹp đến mức luôn trân
trọng ở trong lòng cả đời, mà không để các tác nhân khác phá hỏng nó.
Nói cách khác, nam sinh này bất kể sau khi trưởng thành có ra sao, nghề
nghiệp là gì, hoặc kể cả có được làm thị trưởng, tỉnh trưởng cũng chẳng
liên quan gì đến cô cả. Chỉ đưa kẹo que, không cần nhìn mặt cũng tốt, để cho cô có thể duy trì cảm giác thần bí, đừng thò mặt ra mà phá hủy thứ
tình cảm đáng trân trọng được cất giấu tận đáy lòng này.
Lột giấy gói kẹo ra, đưa kẹo que cho Nghê Thụy Tuyết ăn hết, sau đó thận trọng
cất vỏ vào trong hộp bút. Thừa dịp ba mẹ đều không ở nhà, cô mới có thể
dùng xẻng nhỏ đào hộp lên bỏ vào trong bảo tàng của mình.
Haiz,
không biết phải chờ bao lâu nữa mới có phòng của riêng mình? Thật muốn
có một chiếc hộp bảo bối, chuyên dùng để tích trữ những bảo bối này lại.
Bây giờ, cả gia đình cô vẫn ở trong ngôi nhà nhỏ, hàng năm đều có tin đồn
nói đến việc di dời nhưng đều không thực thi, chân chính phải đến lúc cô học năm ba tiểu học mới có người môi giới bất động sản thu mua lại. Khi đó điều kiện gia đình cô không được tốt, tuy có bà ngoại và họ hàng
giúp đỡ nhưng cũng chỉ mua được một gian nhà ba mươi mét vuông, lúc này
cô mới có một căn phòng nhỏ độc lập.
Ưmh, sau khi về nhà nhất
định phải đốc thúc cha mẹ cố gắng làm việc, chi tiêu tiết kiệm, thừa dịp thu mua một căn nhà lớn, ở cũng thoải mái hơn. Tư tưởng của người Trung Quốc rất bảo thủ, căn nhà chính là tổ ấm, là nơi trú ngụ của bọn họ. Lá rụng về cội, lòng trung thành của người Trung Quốc rất mạnh. Mạnh Tĩnh
Nghiên cũng giống vậy, đối với thiên đường nhỏ của mình lại càng thêm
khát vọng.
Tuy. . . . . . vườn trẻ phát triển không tệ, nhưng
diện tích chưa đủ lớn, lại phải chi tiền thuê hàng tháng, rồi tiền trả
lương cho các thầy cô giáo, nên tiền lời cũng không khả quan cho lắm,
phải tiết kiệm bao lâu mới đủ để mua nhà?
Bây giờ mặc dù giá nhà
còn rẻ, nhưng tiền kiếm được cũng không nhiều! Phải làm thế nào mới có
thể thu được lợi nhuận nhiều hơn đây?
"Này, Nghiên Nghiên, mẹ vừa mới mua cho tớ môt cây kem, chia cho cậu một nửa đấy!" Nghê Thụy Tuyết
đưa cây kem ra như hiến vật quý, chia cho Mạnh Tĩnh Nghiên một nửa. Cô
nhóc tuy tham ăn nhưng không hề keo kiệt với Mạnh Tĩnh Nghiên.
"Cám ơn!", nhận nửa cây kem Nghê Thụy Tuyết đưa tới, Mạnh Tĩnh Nghiên chợt
vỗ vào đầu mình một cái, thốt lên: "A, thế nào mà lại không nghĩ ra?
Thụy Tuyết, cám ơn cậu, cậu cứ ở đây học đi, tớ ra ngoài một chuyến
đã!".
Lời còn chưa dứt, người đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
Một câu kia của Nghê Thụy Tuyết đã thức tỉnh cô, đúng vậy, ban đầu lúc
sống lại muốn thay đổi cuộc sống hiện tại thì ý nghĩ đầu tiên chính là
muốn mở một cửa hàng tạp hóa, cũng chính là mô hình siêu thị thu nhỏ.
Lúc ấy, ý tưởng này đã bị cô bóp chết từ trong trứng nước, bởi vì lúc ấy
gia đình không đủ khả năng mở cửa hàng. Nhưng bây giờ tình huống đã cải
thiện không ít, tại sao không thừa dịp nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng, lập tức chớp lấy cơ hội?
Ái chà sao cô lại có thể quên mất chủ ý hay ho này chứ, thật là đáng đánh đòn.
Vừa nghĩ tới việc mở cửa hàng sẽ không ngừng có tiền mặt bay vào cửa nhà,
kèm theo đó là một tương lai tốt đẹp, Mạnh Tĩnh Nghiên không kìm được,
nước miếng cũng muốn chảy xuống rồi...! Chuyện tốt như vậy không thể
chậm trễ, phải nhanh chóng chạy về thương lượng với cha cô mới được.
Chuyện nhà trẻ mẹ cô đã bận tối tăm mặt mũi, nên đối với kế hoạch mở cửa hàng này không thể không rơi vào trên người cha.
Mạnh Tĩnh Nghiên có chút lo lắng, trong ấn tượng của bản thân, cha cô là
người thích sống an nhàn không tranh đua, vô cùng sợ phiền toái. Nhưng
lần này sau khi nghe xong ý tưởng của con gái, hai mắt ông đột nhiên tỏa sáng, không tìm bất kỳ lý do gì, ngày hôm sau liền từ chức vùi đầu vào
công tác mới.
Có thể lúc này cha vẫn còn trẻ, nên vẫn có nhiệt
huyết lẫn hăng hái. Không giống với hai mươi năm sau, sớm bị xã hội này
mài mòn mọi góc cạnh.
Hơn nữa Mạnh Tĩnh Nghiên còn phát hiện ra
một điều thú vị, từ sau khi có mục tiêu, tâm tình dường như đã chuyển
biến tốt hơn, âm u trước kia được quét sạch hoàn toàn. Dần dần cô đã ngộ ra chút ít.
Quãng thời gian trước, cha cô không vui, không phải
là bởi vì mẹ bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc trong nhà, mà là tư tưởng đàn ông rục rịch tác oai quái.
Trong suy nghĩ của ông,
người chồng người cha nuôi vợ, nuôi con mình là chuyện hết sức bình
thường, trước kia mặc dù bà xã ông cũng đi làm, nhưng tiền lương ở tiệm
chụp hình không nhiều lắm, ông vẫn được xem trụ cột trong gia đình, là
người chỉ đạo ra quyết sách.
Nhưng kể từ ngày nhà trẻ đi vào hoạt động, tình cảnh trong nhà lập tức thay đổi. Lúc mới đầu mượn không ít
tiền, nhà trẻ mới vừa khai trương vẫn còn khó khăn chật vật, toàn dựa
vào tiền lương của cha Mạnh chèo chống. Theo đà nhà trẻ làm ăn càng ngày càng tốt, thì nguồn thu chính của gia đình lại xuất phát từ mẹ cô.
Ngay cả tiền học phí ở trường hay đến cung thiếu nhi học năng khiếu đều là
mẹ cô trả. Dựa vào tiền lương của cha Mạnh nuôi gia đình không thành vấn đề, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên đừng nghĩ đến việc đi học năng khiếu, hay
quanh năm suốt tháng chỉ đến lễ tết mới có thể được mặc quần áo mới.
Bắt nguồn từ suy nghĩ nhờ có bà xã nên trong nhà mới có thể thay da đổi
thịt, có những biến hóa trên thì chủ nghĩa nam tử hán đầu đội trời chân
đạp đất trong lòng cha Mạnh rục rịch trỗi dậy. Cảm giác mình thật sự vô
dụng, không có bản lãnh, không thể nuôi được vợ con.
Trước kia
ủng hộ vợ mình phát triển sự nghiệp, xây dựng lên nhà trẻ, ông chỉ nghĩ
đơn thuần đấy là việc trông trẻ đơn giản, chỉ có thể kiếm được vài đồng
mà thôi. Còn hơn là đi ra ngoài làm công cho người ta bị khinh bỉ, tự
mình mở nhà trẻ, còn có thể chăm sóc con gái bảo bối, lợi đôi ba đường.
Thật không ngờ, vợ ông lại có thiên phú trong nghề này, nhà trẻ ngày một
phát triển. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, bây giờ địa
vị trong nhà cũng đã thay đổi, làm cho ông thật không quen, cho nên tâm
tình mới u ám như thế.
Vào đúng lúc này, con gái lại buâng quơ
nói ra vài ý tưởng làm ăn, toàn thân như vừa được uống một liều thuốc
trợ tim vậy. Vợ ông có thể mở nhà trẻ, làm viện trưởng, sao ông lại
không thể? Nếu chỉ làm một công nhân cả đời làm công trong nhà máy thì
vĩnh viễn không thể kiếm được nhiều tiền bằng vợ mình, mãi mãi bị chèn
ép?
Không cam lòng! Bị bà xã kích thích, trong lòng nóng như lửa
đốt, tất cả đều hóa thành động lực phát triển kinh doanh, khổ nữa mệt
mỏi nữa cũng không hề oán trách. Mà mẹ cô giờ phút này cũng tỏ rõ mình
là một người vợ hiền mẹ đảm, toàn lực ủng hộ chồng gầy dựng sự nghiệp.
Bà cũng biết đàn ông sĩ diện rất cao, nhưng cũng không thể vì mặt mũi mà
không làm việc được. Bà mở nhà trẻ, kiếm tiền cũng không chỉ vì bản thân mình. Cuộc sống nghèo khó thiếu thốn đã trải qua nhiều, thân phận của
bà không chỉ là một người vợ mà còn là một người mẹ, nên suy tính cho
tương lai của con mình. Bây giờ hai vợ chồng họ cùng nhau phấn đấu, vì
tương lai một nhà ba người ngày càng khấm khá hơn.
Hơn nữa nhìn
dáng vẻ nghiêm túc làm việc dáng vẻ của ông xã nhà mình dường như còn
đặc biệt có sức quyến rũ? Có mấy lần, bà còn nhìn không dời mắt ấy chứ. . . . . .
Từ sau đó, mẹ cô mỗi ngày đều rất bận rộn, chuẩn bị mở
thêm mấy lớp trông trẻ. Cha Mạnh thì đi sớm về trễ, cầm giấy bút đi điều tra thị trường, ghi lại tình hình hoạt động của các cửa hàng trong khu
vực cùng nhu cầu của khách hàng.
Các cụ nói cấm có sai, đã làm
điều gì thì khó vẹn cả đôi đường, cha mẹ cô đều vì cải thiện kinh tế gia đình mà phấn đấu, kèm theo đó là địa vị của cô con gái bảo bối này liền rớt xuống ngàn trượng rồi. Ngày trước nếu mẹ bận thì còn có cha chiếu
cố cô, mỗi bữa cơm đều nấu những món con gái thích ăn. Mà bây giờ trong
nhà không có ai, mẹ cô lại không cho cô động vào khí than, động vào lửa, vì thế cứ đến giờ cơm là cô lại phải cùng Nghê Thụy Tuyết và Lý Minh
Trạch trở về nhà trẻ ăn chực. Aiz, thật không biết việc cô tích cực
khích lệ cha mẹ kiếm tiền như vậy là đúng hay không đúng nữa?
Tiền, không phải là vạn năng. Nhưng nếu không có tiền thì tuyệt đối không thể làm được gì. Nếu như hiện tại cô lớn hơn mấy tuổi, nhất định sẽ nỗ lực
giúp đỡ cha mẹ các công việc lặt vặt, cải thiện sinh hoạt. Nhưng hiện
tại số tuổi quá nhỏ, trước hết cứ để cha mẹ nỗ lực vì cô mà sáng lập
tuổi thơ tốt đẹp đi! Quan nhị đại thì cô chẳng hy vọng, nhưng nếu có thể được làm phú nhị đại cũng tốt vô cùng Ha ha...!
Chỉ tiếc, cô lại không am hiểu gì về thị trường chứng khoán, xu thế kinh tế cô cũng lơ
mơ không rõ nên không thể một bước lên mây. Cũng may nhờ Lục Hoằng Văn,
cô còn có chút hiểu biết về phương diện bất động sản.
Phong cách
thiết kế phòng ốc, tòa nhà nào bán hoặc cho thuê sẽ có lợi nhuận cao,
cái nào hoàn toàn không bán được cô đều rõ như lòng bàn tay. Nếu có đầy
đủ tiền vốn, cô có thể làm một nhà đầu tư nho nhỏ, mua vào vài căn nhà
có giá trị, chờ đến bảy tám năm sau lúc nhà đất sôi động bán ra, nhất
định sẽ kiếm một khoản lớn!
Nếu chỉ dựa vào mẹ, thì có lẽ nguyện
vọng này của cô khó có thể thực hiện, vẫn nên đặt kỳ vọng trên người cha cô thôi. Sau khi mở cửa hàng, tiền lời cũng không phải là một chút xíu
a! Cha ơi cha, con gái chỉ ngóng trông sau này mỗi tháng sẽ được cho
nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút, để cho con còn chuẩn bị vốn đầu tư vào bất động sản! Tin tưởng với ánh mắt này của con gái người, về sau cả
nhà ta sẽ không phải nghèo khổ lo ăn lo mặc nữa rồi...!
Không
đúng! Mạnh Tĩnh Nghiên bỗng nhận thức được bản thân đang coi thường năng lực của mẹ mình, cũng coi thường tiềm lực phát triển của nhà trẻ.
Mặc dù chúng ta chỉ là người trông trẻ, nhưng dầu gì cũng thuộc về phạm vi
giáo dục. Mọi người ai mà chẳng công nhận đầu tư vào hạng mục phụ nữ và
trẻ con là dễ kiếm tiền nhất, chỉ cần con cái phát triển tốt, người lớn
có bỏ bao nhiêu tiền cũng không tiếc .
Cô mới đã nghĩ tới việc mở nhà trẻ, sao lại không nghĩ đến việc mở trường luyện thi nhỉ?
Học sinh tiểu học không cần học bổ túc, vì thế dạy thêm cho học sinh trung
học, học sinh cấp ba mới là lựa chọn đúng đắn. Hơn nữa giá tiền dạy thêm năm sau đều cao hơn năm trước, nhất là dạy kèm một với một, chỉ cần bổ
túc hai giờ đã kiếm được hơn một trăm đồng rồi.
Lúc học trung
học, mặc dù trong nhà không giàu có, nhưng hàng tháng vẫn cố cần kiệm
cho cô đi học thêm. Mỗi tháng học phí phải gần một ngàn tệ. Một mình cô
đã nhiều như vậy, nếu dạy thêm cho mấy trăm học sinh, thì không phải
kiếm bộn tiền rồi sao?
Mặc dù có thể không mời được giáo viên có
tiếng đến dạy. Nhưng nếu như cô có thể soạn ra được bộ đề thi của mười
năm gần đây, không biết những phụ huynh kia có chịu bỏ ra một đống phí
bổ túc tới trường luyện thi nhà cô để học thêm không đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT