“Mạnh Tĩnh
Nghiên, Mạnh Tĩnh Nghiên!” Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, vừa nghe liền biết thằng quỷ này chính là Lý Minh Trạch, làm việc xúc động bất kể kết quả, cứ gõ cửa liên tục giống như là tới đòi nợ.
Xuống giường
mang dép lê rồi tới mở cửa cho cậu ấy, thằng nhóc mập đó mới vào nhà
liền mang theo hơi lạnh, cô bé nhỏ quần áo mỏng manh run lên cầm cập,
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh chết đi được.”
Mạnh Tĩnh Nghiên thật
sự rất sợ lạnh, ở phương bắc tới mùa đông tự nhiên nhiệt độ rớt xuống âm hai mươi hoặc ba mươi độ, thật sự rất lạnh. Vào mùa này, cô chỉ thích ở nhà chứ không muốn đi ra khỏi cửa, lúc rời giường chui từ trong chăn ra cũng phải giãy dụa nửa ngày. Ôi trời, cô đường đường chính là sinh viên tốt nghiệp còn phải đi nhà trẻ học với mấy đứa nhỏ non mềm này thì cũng đã nhịn, giờ tới thời tiết thì thật sự quá khó khăn.
Mỗi ngày
tới lúc đi nhà trẻ Mạnh Tĩnh Nghiên đều nửa đường bỏ cuộc, ba Mạnh
thương cô, cô đùa giỡn xấu xa một chút thì có thể thoát được một hai
lần. Mẹ thì đặc biệt nghiêm khắc hơn, vừa nghe cô nói không muốn đi nhà
trẻ, lập tức trợn mắt lên nhìn cô.
Nhà người ta đều là ba nghiêm
mẹ hiền, nhà cô cố tình ngược lại chính là ba hiền mẹ nghiêm. Cô thì
đáng yêu dễ thương như vậy, cũng chỉ có mẹ cô mới có thể ngoan độc ra
tay trừng trị cô.
Mà không, giờ là năm mới nhà trẻ cũng không có
mở cửa, cô có thể nằm trên giường ngủ thẳng cho tới khi thức dậy luôn.
Nếu không cần thiết nhất định sẽ không đi ra khỏi cửa, hôm nay ba mẹ
muốn dẫn cô đi tới cửa hàng nhưng cô nhất quyết không chịu đi, thề phải
nằm trong chăn tới cùng!
Không nghĩ tới Lý Minh Trạch lại chạy
tới gõ cửa, Mạnh Tĩnh Nghiên phải chạy ngược vào phòng quấn lấy chăn,
rồi mới hỏi mục đích tới đây lần này của cậu ấy. “Sao cậu tới đây? Mau
đưa tay đi sửa ấm đi, bên ngoài lạnh chết đi được.”
“Không sao,
mình không lạnh. Xem mình đem thứ gì tốt tới cho cậu này?” Không biết có phải là cậu ấy có mỡ dày hay không, mà thật sự tay của Lý Minh Trạch
rất ấm, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy rất ghen tị. Biết cậu ấy không lạnh nên cô cũng không bắt buộc cậu ấy nữa, ánh mắt liền liếc nhìn mấy
thứ mà cậu ấy mang tới. Trong mắt của cậu nhóc mập tràn đầy đắc ý, cố ý
nhàu cái túi ni lông ồn ào lên. Cậu ta thì có thể mang thứ gì tốt tới
chứ?
Cây cung sao? Súng đồ chơi? Hay là mô hình ô tô?
Đoán vài lần nhưng không ra, lúc này Lý Minh Trạch mới kéo cái túi ra cho cô xem bên trong có thứ gì, “Đây, chính là pháo đấy!” Rất nhiều loại, còn
có rất nhiều loại pháo nhỏ, còn có pháo dây, tiểu mật ong.
Chắc chắn mấy thứ này đều do bà nội của Lý Minh Trạch mua, thứ này rất quý, ba mẹ cậu ấy mới không mua cho cậu ấy đâu.
“Đi, chúng ta đi đốt pháo đi!”
“Không được, mẹ mình nói không được chơi với lửa, chơi cái này lỡ đâu người
tuyết ăn mình sao?” Thật ra tâm của Mạnh Tĩnh Nghiên đã động, từ khi cô
té từ trên giường xuống để lại vết sẹo ba mẹ đều luôn chăm sóc cô rất
cẩn thận, chỉ sợ pháo hủy dung của cô, dù sao cũng không cho cô đốt,
nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa cho vui thôi. Ý chính là có
ai tự mình chơi vui chứ?
Cậu nhóc mập vẫy tay, ngại Mạnh Tĩnh
Nghiên cằn nhằn, “Không sao, yên tâm đi, mình sẽ bảo anh mình tới chơi
cùng. Có anh ấy ở đấy thì sẽ không có chuyện gì.”
Có người lớn
tới trông thì quá tốt rồi. Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhảy bật dậy, “Trời ơi, vậy anh cậu ở bên ngoài sao, vậy cậu ở trước cổng chơi với anh ấy trước đi, mình vào nhà thay đồ đã.”
Có thể bảo Mạnh Tĩnh Nghiên con
mèo lười này di chuyển vào mùa đông, Lý Minh Trách cảm thấy đắc ý liền
đi ra ngoài, trước khi đi còn thúc giục Mạnh Tĩnh Nghiên mau lên. Cô bé
nhỏ tóm lấy áo trong áo ngoài mặc nhanh vào, nếu để anh trai của Lý Minh Trạch ở ngoài chờ thì cũng không tốt lắm, cô nên kêu anh ấy vào luôn
chứ. Nhưng cô cũng bảo Lý Minh Trạch đi ra rồi---thục nữ thì làm sao có
thể để con trai nhìn khi đang thay đồ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT