Mạnh Tĩnh Nghiên không thích ăn kẹo, nhưng người bạn nhỏ khác thì vẫn ăn
ngon lành. Đám người Chu Phương kiếm tiền mua một cân hoa quả thêm một
túi kẹo thỏ trắng nữa, hàng vừa đưa ra liền nhanh chóng bị đám trẻ con
đua nhau giành giật, thiếu chút nữa ngã lăn quay.
Kẹo tuy ngon,
nhưng lại chính là viên đạn bọc đường, ăn nhiều chỉ có hư răng. Chỉ vì
muốn cướp kẹo mà xông vào đánh nhau thật đúng là…, nhưng vừa nghĩ đến
đây lại chợt nhớ ra bản thân vẫn còn nhỏ. Cho nên phải nhớ kỹ chuyện
này, mười năm sau lấy ra để cười nhạo bọn họ! Ha ha he he. . . . . .
Mấy vị giáo viên cũng không can thiệp vào chuyện này, chỉ cười híp mắt nhìn đám trẻ con oa oa kêu to, trong miệng vẫn còn lúng búng ngâm kẹo. Hôm
nay ăn nhiều một chút cũng không sao, ngày mai, ngày mai làm gì có mà ăn nữa. Trẻ con ngây thơ đáng yêu đúng là dễ gạt.
Bà Chu kéo bàn
tay nhỏ nhắn của cô nhóc nào đó, trong mắt đều là ý cười. Bà không yên
tâm khi giao Mạnh Tĩnh Nghiên vào trong tay đám choai choai như Chu
Phương và Từ Linh Lung. Lúc tập múa ở nhà Từ Linh Lung, Chu Phương dẫn
đi dẫn lại còn dễ nói, nhưng chính thức diễn xuất lại phải đến hội
trường mà trường học của Chu Phương thuê, ở đó người đi kẻ lại đông đúc, không an toàn chút nào. Mẹ Mạnh lại không thể phân thân ra được, nên bà Chu liền xung phong nhận việc đi theo.
Một là trông coi Mạnh
Tĩnh Nghiên không bị kẻ xấu bắt đi, hai là bà vừa có thể xem cháu gái
ngoan biểu diễn. Quả nhiên, rất xuất sắc! Nghiên Nghiên biểu diễn còn
xuất sắc hơn đám người kia nhiều!
Bà Chu cười híp cả mắt, khen
Mạnh Tĩnh Nghiên nức nở, quả thật là đứa trẻ xuất sắc có một không hai
đã thế còn xinh xắn chẳng khác nào Thất tiên nữ hạ phàm.
Mạnh
Tĩnh Nghiên âm thầm cười trộm trong lòng, ha ha, nói cô xinh xắn như
Thất tiên quả thật không sai, nhưng cô không hề muốn gặp Đổng Vĩnh chút
nào, đời này của cô không cần thứ tình yêu lãng mạn kịch liệt đó, mà mục tiêu chính là đi tìm một tiểu Bạch phù hợp với mình nhất.
Cuối
cùng, dưới sự yêu cầu của các vị phụ huynh và thầy cô giáo, đám người
Chu Phương, Từ Linh Lung lại phải trình diễn vũ điệu kia thêm một lần
nữa. Mặc dù thiếu mất mấy vị trí không được hoàn mỹ cho lắm, nhưng vẫn
khiến cho đám nhóc kia gào khóc kêu to.
Mẹ Mạnh lau lau mắt, vừa
vui mừng vừa tự hào. Con gái vừa nghe lời, lại không phá phách nghịch
ngợm, trẻ con bằng tuổi ấy chưa chắc đã tự mặc được quần áo nhưng con bé đã có thể tự cầm đũa ăn cơm. Những đứa trẻ khác có khi đếm từ 1 đến 10
cũng còn không trôi chảy, nhưng con gái bà đã thuần thục đọc thuộc lòng
bảng cửu chương, không ít phụ huynh còn đến hỏi thăm bí quyết dạy con
của bà nữa cơ đấy!
Con gái muốn học múa với Chu Phương bà liền
đồng ý, nhưng cũng chỉ cho rằng trẻ con thích những thứ mới mẻ, náo
nhiệt, không ngờ lại có thể múa thành thục đến mức này. Lúc ở nhà còn
thường xuyên tập luyện, tự múa một mình, xem ra cô nhóc cũng có chút
thiên phú về phương diện này.
Dù gia đình có nghèo thế nào thì
cũng không thể nghèo giáo dục, có khổ nữa cũng không để con phải thiếu
học, không chậm trễ quá trình học hành của chúng. Chờ trong tay có chút
tiền dư, bà sẽ đưa con bé đến cung thiếu niên học năng khiếu, được học
múa từ nhỏ cũng có cái tốt của nó.
Thật ra thì lúc Mạnh Tĩnh
Nghiên ở nhà không có chuyện gì làm liền hoạt động tay chân một chút
hoặc là làm vài động tác yoga chứ không hề tập các động tác múa của đám
người Chu Phương. Từ sau khi sống lại, trừ việc quan tâm đến vấn đề công việc của mẹ cô còn muốn lập ra một kế hoạch bồi dưỡng bản thân. Từ da
dẻ, chiều cao, cho đến sức khỏe đều không thể yếu kém, từ nhỏ đã bắt đầu điều dưỡng, sau khi lớn lên nếu không phải là mỹ nữ thì mới là lạ.
Với tầm tuổi hiện giờ, kể cả làn da và độ dẻo dai đều cực tốt, chỉ cần chịu khó rèn luyện liền có hiệu quả. Chỉ có chiều cao là chưa cao đến bàn
cơm của nhà cô, nhưng không sao, uống nhiều sữa bột, tích cực vận động,
đến khi vào tiểu học vóc dáng sẽ từ từ thay đổi thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT