Muốn bắt một cô gái nhỏ không hiểu sự đời thì không phải là dễ như trở bàn
tay sao? Không cần khí lực nhiều, Chu Phương không phải là đối với cô
rất tốt sao. Sau khi ăn xong cơm trưa, liền đi tới nhà bạn học tập luyện tiết mục cũng chẳng bỏ lại cô. Làm cho bà Chu rất vui, nói muốn để cho
cô đi chơi với Mạnh Tĩnh Nghiên, tập luyện xong rồi về, rồi muốn ở lại
nhà của bà Chu bao lâu thì ở. Nhưng con bé kia lại không được, chia tay
Mạnh Tĩnh Nghiên mà làm như sắp sinh ly tử biệt không bằng.
Mạnh Tĩnh Nghiên nghe nói mấy chị ấy phải tập múa, mắt cô liền sáng lên.
Muốn chăm sóc cơ thể của một cô bé nhỏ, Mạnh Tĩnh Nghiên đã tự đặt ra tiêu
chuẩn luyện tập của một người trưởng thành, mọi thứ ở trong đó điều rất
quan trọng.
Vốn theo kế hoạch cô sẽ bảo ba mẹ dẫn theo cô chạy bộ mỗi buổi sáng, không chỉ tăng cường thể lực mà còn cao thêm nữa. Nhưng
gần nhà cô lại không có công viên, chỉ có thể chạy dọc theo đường quốc
lộ vài vòng xem như là luyện tập. Sau khi tập được một ngày, ba Mạnh cảm thấy quá dọa người nên đành từ bỏ.
Lolita nghĩ muốn kêu ba mình
tiếp tục tập luyện với cô, nhưng cô đã sớm tập thói quen ngủ sớm dậy
trễ, ba mẹ không kêu cô, cô liền dậy không nổi. Vì thế kế hoạch chỉ thực hiện được một ngày liền tuyên bố thất bại.
Sau đó cô lại nghĩ
tới biện pháp khác, vì muốn luyện thân thể dẻo dai nên không có chuyện
gì cô liền ở nhà luyện yoga. Gân cốt của con nít rất mềm, có động tác
sau hai mươi năm làm không được chứ bây giờ làm rất thoải mái. Chân
trước vừa nhấc đụng lông mày, rồi bẻ ngược ra sau đụng tới cái ót.
Có đôi khi ba mẹ thấy cô làm mấy động tác như vậy thì liền cấm, cô không
có học chuyên về yoga, lại không có thầy cô dạy phụ đạo ở bên người, nên có vài động tác tương đối nguy hiểm. Với lại hai người này lo lắng vì
con gái từng bị rớt xuống giường đụng vào đầu, cho tới giờ vết sẹo vẫn
chưa tốt, sợ cô lại bị thương. Làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên muốn rèn luyện
cơ thể nhưng phải lén làm, khó chịu hết sức!
Sự xuất hiện của Chu Phương như là ánh sáng đối với cô, cô tốt xấu gì cũng đã từng có nền
tảng học múa, dạy cho mình thì dư xài. Vì thế nên Lolita ỷ vào cô gái
nhỏ đơn thuần Chu Phương để cho cô cùng tập luyện, không nghĩ tới biểu
hiện chăm học và nghiêm túc của cô lại làm chậm trễ tiến độ múa của mấy
chị.
Mặc dù mấy học sinh rất muốn thông qua tiết mục múa lần này
giành thứ bậc mang vinh quanh về cho lớp, nhưng quan trọng là tham gia,
bọn họ hửng thụ cả quá trình này, nỗ lực, cố gắng, có thể lấy được giải
hay không mới là quan trọng. Cho nên đối với sự cản trở của Mạnh Tĩnh
Nghiên, chẳng có ai có ý không vừa lòng cả, ngược lại luôn yêu thích cô, cố gắng chăm sóc cô thật tốt.
Từ Linh Lung nghỉ ngơi một chút
cuối cùng mới khỏe trở lại, đứng dậy tiếp tục tập luyện. Lolita so với
cô còn đứng trên ghế cao hơn liền nhảy xuống gia nhập vào đội ngũ đứng
sau cùng, cô cũng không có cản trở bọn họ. Cô muốn làm là vì muốn rèn
luyện thân thể và cũng muốn cho mọi người xem, không phải chỉ cho mỗi
bản thân mình nhìn là được. Nếu bởi vì vài tiếng cười của Từ Linh Lung
mà từ bỏ, vậy lòng tin của cô cũng quá mong manh rồi.
Sau khi
tiếng nhạc vang lên mọi ánh mắt đều đỗ dồn về phía cô từ đầu tới chân,
mấy cậu bé và cô bé đó thật sự rất tò mò, không biết con bé bị Từ Linh
Lung cười sẽ nhảy ra bộ dáng như thế nào. Khi làm được vài động tác đáng yêu, hai ba người lại không nhịn được mà xì cười ra tiếng.
Có
người cười không nhịn được nên dừng lại nghỉ ngơi một lát, khi bắt đầu
lại Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn nghiêm túc như cũ bước theo tiếng nhạc bắt đầu
nhảy. Cô chỉ mới học qua một lát, nhưng với năng lực nhận thức siêu mạnh đã làm cho cô nhảy ra được vài hình dáng. Cứ nhảy một lần rồi một lần,
lặp lại một lần rồi một lần nữa, mãi cho đến khi tất cả mọi người tiếp
nhận có một cô bé quái dị ở trong đội ngũ.
Chăm chỉ, cố chấp, và tràn đầy tự tin!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT