Người bạn nhỏ Nghê
Thụy Tuyết sáng sớm hôm nay rời khỏi giường, ngoan ngoãn phối hợp với mẹ mặc quần áo, ăn cơm, chính là vì sáng sớm phải đi vườn trẻ. Dì Lý đã
bảo đảm với cô bé hôm nay Nghiên Nghiên nhất định đi đến vườn trẻ rồi,
họ đã rất lâu thật lâu rất lâu không có thấy nhau nhớ muốn chết bé
rồi...!
Tiểu nha đầu mình mang một băng ghế an vị ở cửa nhà trẻ, cô Quách khuyên cô bé đi vào chờ cũng không nghe, lấy tay nâng cái đầu
nhỏ vừa đếm mấy con kiến bò qua trên mặt đất, vừa chờ Mạnh Tĩnh Nghiên.
Hôm nay tin tức cô bé tới nhà trẻ, cô đều phản đối Lý Minh Trạch tên mập thối đó sao, không phải tên đó khi dễ mình sao? Có tin tức của Nghiên
Nghiên cũng không nói cho hắn biết, sẽ để cho hắn gấp gáp chết đi! Hừ!
Cô không trị được hắn, còn có người có thể trị hắn!
Ba tuổi thấy lão, từ nhỏ Nghê Thụy Tuyết chính là một không tha người tính tình
cương liệt, ai cũng chớ khi dễ cô, khi phụ cô liền khỏi phải nghĩ đến có cuộc sống tốt.
Buổi sáng thức dậy quá sớm, khó tránh khỏi có
chút buồn ngủ. Con kiến số nhiều cũng sẽ khốn, nàng đã sắp ngủ thiếp đi
cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên, không khỏi méo miệng. Lý Minh Trạch tới muộn, nhìn thấy Nghê Thụy Tuyết ngồi ở cửa nhà trẻ, liền tiến tới gần chào hỏi. Không ngờ tiểu nha đầu sửng sốt một chút, oa một tiếng muốn khóc, làm cô Quách, cô Lý sợ hết hồn. Vừa mới tốt mà làm sao lại khóc đây?
Tiểu Mập Mạp đứng ở đàng kia rất là coi thường,
ghét nhất là chơi đùa cuàng với nữ sinh, động một chút là dạt ra giọng
nói khóc, không thú vị. A, trừ người bạn nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên, cùng cô
chơi đùa là vui vẻ nhất rồi. Ai, không biết cô còn đến nhà trẻ không,
sau này vẫn còn có thể gặp cậu sao? Cái này lo lắng là nhỏ Bàn Tử duy
nhất tâm sự, không oán được cậu luôn là hỏi tới Nghê Thụy Tuyết, liền
Nghê Thụy Tuyết đi qua nhà cô, quan hệ với cô tốt nhất.
"Hu hu hu, mập mạp chết bầm cậu tới làm gì?"
Ánh mắt hai vị lão sư cũng hướng tới Lý Minh Trạch, không phải là này tiểu
tử này mới vừa rồi khi dễ Nghê Thụy Tuyết chứ? Lúc nào, bọn họ thế nào
không nhìn thấy đây?
"Mình? Bà nội mình đưa mình tới đi nhà trẻ
a!" Lý Minh Trạch sững sờ, ngơ ngác trả lời, đáng thương cậu vẫn không
rõ đã xảy ra chuyện gì liền gặp tai bay vạ gió.
"Bình thường cậu đều là người cuối cùng , cậu đã đến rồi sắp đánh chuông rồi, hu hu hu,
Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa tới, khẳng định chính là bạn ấy không tới được rồi, hu hu hu, dì Lý gạt người! Người xấu người xấu người xấu! Hu hu
hu. . . . . ."
"Ơ, tiểu nha đầu nói mau cái gì nói dì xấu đây?
Nhưng bị dì nghe nhé! Lần sau lại đi nhà dì, coi dì còn có làm đồ ăn
ngon cho con không."
Lỗ tai giống như nghe nhầm, đôi mắt của
Nghê Thụy Tuyết đẫm lệ mông lung giống như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tĩnh Nghiên. Dùng sức dụi mắt nhìn lại, kích động nhảy lên, ôm cổ Mạnh Tĩnh
Nghiên vừa nhảy vừa la: "Oa oa Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng bạn đi học rồi mình nhớ bạn muốn chết nhớ muốn chết nhớ muốn chết á!"
Chỉ là
nói một chút không đủ để đền bù tâm tình kích động của Nghê Thụy Tuyết, ‘ bẹp ’ một tiếng, hôn lên gương mặt Mạnh Tĩnh Nghiên một cái mới thả ra: "Mình còn tưởng rằng bạn hôm nay lại không tới chứ, mình ngồi nơi này
đợi bạn đã lâu rồi"
Hắc hắc, biết ý kiến của mình được mẹ tiếp
thu, vui mừng một đêm không ngủ, buổi sáng đa phần dựa vào trong chốc
lát giường lúc này mới đã tới chậm. Chỉ là nguyên nhân này cô ngại nói,
nở một nụ cười tươi với Nghê Thụy Tuyết: "Mình cũng vậy nhớ bạn muốn
chết rồi, đi đi đi chúng ta mau vào đi, lúc mình không có mặt có chuyện
gì tốt xảy ra hay không à?"
Hai người bạn nhỏ tay cầm tay nhảy
cà tưng, cùng đứa bé ở chung một chỗ hành động của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị đồng hóa. Cô chợt ngừng lại, phía sau Lý Minh Trạch còn đứng ở cửa,: "Lý Minh Trạch cậu không đi vào sao? Sắp đánh chuông rồi!"
Tiểu Mập Mạp lúc này mới phản ứng được , vội vàng hoạt động thân thể mập mạp, kêu lớn: "Sẽ tới sẽ tới!"
Mạnh Tĩnh Nghiên lại trở về đi học, thật tốt. Mặt của cô trắng nõn nà khỏe
khoắn, cậu cũng muốn giống như Nghê Thụy Tuyết hôn lên mặt cô một cái,
hắc hắc. . .
--- ------ ------ ---
Cọng rơm cuối cùng đè chết
một con lạc đà (*): một câu ngạn ngữ phương Tây, có một người sở hữu một con lạc đà rất nghe lời, ông rất muốn biết rốt cục con lạc đà đó có thể chịu đựng gánh được bao nhiêu rơm rạ, liền bắt đầu đem tất cả rơm rạ
chất đầy lên người nó, đến khi chỉ còn lại một cọng rơm cuối cùng. Thấy
con lạc đà vẫn đứng yên bất động, ông ta liền ném nốt cọng rơm cuối cùng lên người nó, con lạc đà đã vượt quá sức chịu nặng liền bị cọng rơm
cuối cùng đè ngã xuống chết.
→ Suy rộng ra nghĩa là chuyện đã
phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần một
yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát, phản tác dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT